“A? Câu chuyện sao? Cậu đang nói cái gì vậy?” Lý Vũ Hân hoàn toàn không hiểu Hứa Hiểu Tinh đang nói gì nhưng cô biết Hứa Hiểu Tinh không nói đùa, bởi vì vẻ mặt của cô ta rất nghiêm túc.
“Có một cậu bé có cha là công nhân còn mẹ thì không có nghề nghiệp gì, cậu bé ấy còn có một cô em gái nhỏ hơn mình tám tuổi, năm mười tuổi, ba của cậu bé vì bệnh mà qua đời, người duy nhất làm ra tiền trong nhà không còn nữa.
Năm đó cậu bé ấy mười tuổi còn em gái hai tuổi, để gánh vác gia đình, mẹ của cậu phải thức khuya dậy sớm, một mình làm hai công việc.
“Cậu bé ấy vốn dĩ có thành tích học tập rất giỏi, nhưng trong nhà lại quá nghèo nên năm ấy khi vừa tốt nghiệp cấp hai, vì để em gái còn bé của mình có thể đến trường, cũng vì để cho mẹ mình không còn khổ cực như vậy nữa, cậu bé đã chọn bỏ học, sau đó, mười sáu tuổi cậu đã tới công trường làm khuân vác.
Năm mười tám tuổi, cậu hưởng ứng lời kêu gọi nhập ngũ.
Trong suốt mười năm đi lính, tháng nào cậu ấy cũng gửi toàn bộ số tiền lương ít ỏi của mình về nhà để duy trì cho việc đi học của em gái cũng như chi tiêu trong nhà.”
“Năm anh ta hai mươi tám tuổi thì mẹ qua đời, trong quân ngũ có lẽ vì mắc nhiệm vụ nên ngay cả gặp mặt mẹ lần cuối cũng không gặp được.
Lo cho em gái lẻ loi một mình nên anh ta đã từ bỏ binh nghiệp vốn dĩ rất có tiền đồ của mình, xin xuất ngũ về nhà chăm sóc cho em gái.
Bởi vì không có bằng cấp cũng không có nghề nghiệp ổn định nên sau khi trở về anh ta đã làm bảo vệ để có tiền nuôi em gái đang học đại học.”
“Về sau lại xảy ra chuyện không may khi em gái của anh ta mắc phải căn bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, đồng thời tương đối nghiêm trọng, buộc phải thay thận nhưng phẫu thuật thay thận cộng với trị liệu sau phẫu thuật cần tới một tỷ rưỡi.
Hết cách nên anh ta bắt đầu đi khắp nơi kiếm tiền, về sau thì nhận lời làm vệ sĩ cho một người, giá cả thỏa thuận xong là một tỷ rưỡi một năm.
Anh ta thật ra là một người đàn ông vô cùng cao ngạo, có tôn nghiêm và niềm kiêu hãnh, vốn dĩ anh ta sẽ không bao giờ đi làm cái loại công việc phải nghe lệnh người ta, nhìn sắc mặt người ta mà làm việc như vệ sĩ nhưng vì bệnh của em gái nên anh ta không thể không làm.”
Hứa Hiểu Tinh chậm rãi kể lại, phần lớn đều là những thông tin mà cô ta nghe được từ Diệp Sương, còn những chi tiết còn lại là cô ta tự mình đoán nhưng những gì cô ta nói đúng đến tám chín phần.
Sau khi nghe câu chuyện mà Hứa Hiểu Tinh kể, Lý Vũ Hân vô cùng kinh ngạc, trợn to hai mắt hỏi: “Người mà cậu nói chính là Diệp Lăng Thiên?”
“Đúng vậy, chính là anh ta.
Cậu nói anh ta keo kiệt, nhưng thật ra không phải anh ta keo kiệt mà là anh ta thật sự không có tiền, toàn bộ tiền trong thời gian anh ta đi lính đều được gửi về nhà, khi xuất ngũ thì em gái lại bị bệnh, một tỷ rưỡi lấy từ chỗ ba cậu thực chất là tiền chữa bệnh cho em gái, không phải anh ta keo kiệt mà là anh ta thật sự không có tiền.”
“Như những gì tớ đã nói, thật ra anh ta là một người vô cùng kiêu ngạo, lòng tự trọng rất lớn, nếu như không phải bất đắc dĩ, thì tuyệt đối không thể có chuyện anh ta làm vệ sĩ cho cậu để nghe cậu hô hét, sai bảo đâu.
Như cậu nói ấy, anh ta chỉ trả tiền phần mình chứ không muốn để cho cậu trả thay anh ta là xuất phát từ lòng tự tôn của anh ta, còn anh ta chỉ trả tiền cho một mình mình là vì anh ta thực sự không có tiền.” Hứa Hiểu Tinh nói tiếp.
“Cậu… Cậu… Sao cậu lại biết rõ mọi chuyện như vậy? Anh ta kể cho cậu à?” Lý Vũ Hân kinh ngạc hỏi.
Hứa Hiểu Tinh lắc đầu nói: “Cậu đã nói anh ta là một tên đầu gỗ mà, một người như anh ta sẽ chịu kể những chuyện này với người khác sao? Những điều này đều là do em gái của anh ta kể cho tớ đấy.”
“Em gái của anh ta? Cậu còn quen cả em gái của anh ta sao?” Lý Vũ Hân lại càng kinh ngạc.
“Đúng vậy, không chỉ quen biết mà hơn nữa quan hệ rất tốt, em gái anh ta là học sinh lớp tớ, tớ là giáo viên chủ nhiệm và cũng là giáo viên hướng dẫn cô ấy.
Hôm nay lúc tớ đại diện nhà trường mang tiền mà chúng tớ quyên góp cho em gái anh ta đến bệnh viện gặp phụ huynh thì gặp được anh ta, sau đó tớ mới biết chuyện.
Cậu biết không, chúng tớ quyên góp tổng cộng hơn một trăm triệu, hoạt động này là do tớ liên hệ với hội sinh viên để tổ chức, kỳ thực là muốn giúp đỡ gia đình họ một chút, bởi vì từ đầu tớ đã biết gia đình của em gái anh ta rất khó khăn.
“Nhưng hôm nay khi đưa tiền cho anh ta tớ đã bị anh ta từ chối, anh ta bảo tớ hãy mang số tiền đó về đưa cho những người cần nó hơn, anh ta còn nói mình đã kiếm được tiền chữa bệnh rồi nên không còn cần số tiền này nữa, hơn nữa, chuyện mà anh ta có thể tự mình làm được thì không cần sự giúp đỡ của người khác lại càng không cần sự đồng tình và thương hại của người khác, anh ta cũng mong em gái của mình có thể trở thành một người độc lập, tự chủ như vậy.”
“Hơn một trăm triệu không phải là một số tiền nhỏ, đổi lại là ai khác thì có lẽ chẳng nghĩ ngợi gì mà cầm lấy rồi, thế nhưng anh ta thì không, cậu muốn nói anh ta keo kiệt thì tớ chỉ có thể nói, sự keo kiệt của anh ta hơi quá hào phóng rồi, một trăm năm mươi mấy triệu mà ngay cả liếc mắt một lần anh ta cũng không thèm mà từ chối thẳng.
Hứa Hiểu Tinh ngồi trên giường chậm rãi nói, thành thật mà nói cô không chỉ ám chỉ Lý Vũ Hân mà tiện thể còn lôi luôn cả mình vào câu chuyện.
Nghe Hứa Hiểu Tinh nói vậy, Lý Vũ Hân quả thực vô cùng kinh ngạc, hiện tại cô không cách nào liên tưởng Diệp Lăng Thiên mà Hứa Hiểu Tinh đang nói đến chính là Diệp Lăng Thiên ở lầu dưới, cô thực sự không tin nhưng những gì Hứa Hiểu Tinh nói không giống như đang nói dối, Hứa Hiểu Tinh cũng không cần phải bịa ra một câu chuyện để lừa cô.
Hơn nữa, Lý Vũ Hân nhớ lại chuyện mình mua hơn ba mươi triệu tiền quần áo cho Diệp Lăng Thiên và anh ta quả thật đã trả tiền lại cho cô, tác phong ấy dường như rất giống với chuyện từ chối nhận tiền quyên góp mà Hứa Hiểu Tinh đã kể nên cô không thể không tin chuyện này là thật.
“Em… Em gái của anh ta đã khỏi bệnh chưa?” Lý Vũ Hân im lặng một lúc lâu mới hỏi Hứa Tiểu Tinh.
“Vẫn chưa, thứ hai tuần sau mới phẫu thuật.
Hôm nay tớ đã cố ý đi hỏi bác sĩ, nghe nói tớ là giáo viên nên đã nói thật mọi chuyện cho tớ nghe, phẫu thuật thành công không phải là vấn đề quá lớn bởi vì đây là kỹ thuật đã rất thành thục rồi nhưng vấn đề mấu chốt không nằm ở kỹ thuật mà nằm ở thận.
Tuy quả thận tìm được rất phù hợp nhưng sau khi thay thận liệu nó có bị cơ thể người bệnh đào thải hay không thì không ai dám chắc, ý tứ đại khái là như vậy, dù sao thì cũng phải dựa vào vận may.”
“Đúng là bất công, Diệp Sương năm nay mới hai mươi tuổi, là một cô gái rất thông minh, nếu thật sự không thể trị dứt thì đúng là rất đáng tiếc.” Nói đến đây, Hứa Hiểu Tinh cũng không nhịn được thở dài một cái.
Lý Vũ Hân gật đầu nói: “Nếu là như vậy thì cuộc đời của anh ta đúng là tương đối bi thảm.
Ngày mai, tớ sẽ xin lỗi anh ta, hôm nay tớ không nên nói anh ta như vậy.”