“Cô không phải là đối thủ của tôi, tôi cũng không muốn làm phụ nữ bị thương càng không muốn vì đánh bị thương cảnh sát mà làm lớn chuyện, cô hãy dừng tay đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
“Vậy sao? Anh đánh thắng tôi trước rồi hẵng nói.” Nữ cảnh sát càng tức giận hơn khi thấy Diệp Lăng Thiên không xem mình ra gì, cô sử dụng cả đấm lẫn đá giáng xuống người Diệp Lăng Thiên không chút nương tay.
Lúc trước cô cứ nghĩ Diệp Lăng Thiên là người bình thường nên đã không dốc hết sức khi ra tay nhưng hiện tại cô đã nổi cơn thịnh nộ và chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều nữa.
Diệp Lăng Thiên liên tục đỡ đòn và tránh né bằng cách di chuyển xung quanh phòng.
“Đánh lại đi, tại sao không đánh lại? Có phải anh khinh thường tôi không?” Nữ cảnh sát vừa đánh vừa tức giận gào thét với Diệp Lăng Thiên.
“Tôi không muốn làm cô bị thương, tôi và cô cũng chẳng có hận thù gì, xin cô hãy dừng tay.” Diệp Lăng Thiên cũng đã hơi tức giận.
“Được, để xem anh có chịu ra tay hay không.” Nữ cảnh sát nghĩ Diệp Lăng Thiên đang khinh thường mình, không thèm ra tay nên lại càng dốc sức đánh anh.
Dần dần, Diệp Lăng Thiên cũng cảm nhận được đòn công kích bén nhọn của nữ cảnh sát này ngày một khó chống đỡ hơn.
Nên ngay khi cô tung ra đòn tấn công đầu tiên anh đã lặng lẽ chụp lấy tay cô, sau đó vươn tay bắt lấy tay còn lại đồng thời xoạt chân quét ngang cẳng chân cô, khi nữ cảnh sát mất trọng tâm, cánh tay đang khống chế cô của anh liền ép chặt lên người cô, mặt đối mặt, đè cô nàng cảnh sát xuống mặt bàn trước mặt.
Nhưng nữ cảnh sát này đâu phải người bình thường, kỳ thực nếu bàn về khả năng vật lộn thì cô nàng cảnh sát này cũng được coi là cao thủ, có điều cô chỉ luyện kỹ thuật vật lộn còn thứ mà Diệp Lăng Thiên luyện chính là phương pháp giết người nên hai người họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
“Đủ rồi, nếu cô còn như vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.” Diệp Lăng Thiên dùng thân thể của chính mình ép chặt cô nàng cảnh sát xuống bàn, tư thế ấy rất ám muội, giống như nữ cảnh sát nằm lên bàn còn Diệp Lăng Thiên thì ghé vào trên người cô vậy.
Diệp Lăng Thiên có thể cảm nhận được hơi ấm cũng như sự mềm mại của thân thể phụ nữ khi ép sát vào cô nàng cảnh sát, đồng thời anh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng những đặc điểm nữ tính của một người phụ nữ.
Mặc dù biết như vậy không thích hợp, nhưng Diệp Lăng Thiên chẳng thể nghĩ nhiều, anh biết chỉ cần mình vừa buông tay ra là người phụ nữ chẳng khác nào kẻ điên này sẽ tấn công mình.
Người phụ nữ này không phải người bình thường nên Diệp Lăng Thiên chỉ có thể dùng biện pháp và tư thế như vậy mới có thể khống chế được cô.
“Tôi cảnh cáo anh, tránh ra!” Nữ cảnh sát cũng cảm nhận được Diệp Lăng Thiên đang ép chặt lên người mình khiến cô không cách nào nhúc nhích được.
Tuy cô là cảnh sát, hơn nữa còn là một nữ cảnh sát hơi có khuynh hướng bạo lực và thích dùng vũ lực nhưng suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ, nên khi bị một người đàn ông dùng cơ thể ép sát vào người không động đậy được như vậy khiến cô cảm thấy rất ấm ức, giống như bị một người đàn ông cưỡng ép, làm nhục vậy nên cô trừng ánh mắt nảy lửa của mình nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Tôi vô ý mạo phạm cô như vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Cô thừa biết điều đó, tôi có thể buông cô ra nhưng xin cô hãy thẩm tra theo trình tự bình thường.
Nếu không tôi thật sự sẽ đánh trả.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói với nữ cảnh sát nhưng khi chuẩn bị buông cô ra thì cửa đột nhiên mở ra, một cảnh sát cùng Lý Vũ Hân đang đứng ở cửa, đồng thời còn có thêm một người đàn ông đeo kính đứng cùng họ, ông ta chính là luật sư Vương của tập đoàn Tam Nguyên.
Vừa mở cửa đã chứng kiến cảnh tượng đó nên cả ba người lập tức chết lặng, bởi vì tư thế của hai người trong phòng thật sự quá mờ ám, đứng ở cửa nhìn vào thì thấy giống như nữ cảnh sát đang nằm trên bàn còn Diệp Lăng Thiên thì ép sát vào người cô ta vậy.
Giây phút cửa bị mở ra, Diệp Lăng Thiên và nữ cảnh sát đều bất giác nhìn ra, khi phát hiện những người đứng ngoài cửa đều đang trợn tròn mắt nhìn mình thì mới hiểu ra.
Diệp Lăng Thiên lập tức buông nữ cảnh sát và lùi lại hai bước.
Nữ cảnh sát đầu óc trống rỗng, ngay khi Diệp Lăng Thiên buông mình ra cô mới bình tĩnh trở lại, hai má đỏ bừng, móc súng hét vào mặt Diệp Lăng Thiên: “Tôi phải giết anh.”
Ngay khi nữ cảnh sát tháo chốt an toàn chuẩn bị nhắm bắn Diệp Lăng Thiên, thì người cảnh sát kia sợ tái mặt, lập tức chạy tới chụp cây súng lại rồi nói với luật sư Vương: “Luật sư Vương, ông mau dẫn anh ta đi di, chuyện của các người đã được điều tra rõ rồi, không còn chuyện gì nữa, đi nhanh.”
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó thản nhiên bước ra ngoài rồi cùng Lý Vũ Hân và luật sư Vương rời khỏi cục cảnh sát.
“Tại sao cậu lại cản tôi, tránh ra, tôi phải giết anh ta.” Nữ cảnh sát đẩy người cảnh sát đang cản mình ra.
“Đội trưởng Lý, tôi xin cô, cô đừng náo loạn nữa, nhanh cất súng vào đi.
Người vừa tới lúc nãy là luật sư Vương của tập đoàn Tam Nguyên, rất có tiếng.
Nếu ông ta thật lòng muốn tính sổ thì khoảnh khắc cô chĩa súng vào người ta lúc nãy cũng đủ cho cô ăn trọn rồi, chuyện lần này không chỉ đơn giản là bị phạt thôi đâu.” Người cảnh sát vội vàng nói.
Nghe người cảnh sát đó nói vậy cô ta cũng hơi bình tĩnh lại một chút nhưng vẫn còn hét lớn: “Lần sau đừng để tôi gặp lại anh ta.” Vừa nói vừa cất súng vào rồi nhìn chằm chằm người cảnh sát hỏi: “Tại sao cậu lại thả anh ta đi?”
“Đội trưởng Lý, không thả không được đâu, chúng tôi đã trích xuất camera của gara, quả thật là chỉ có Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân ở bãi đỗ xe còn đám người đó từ chiều đã mang theo mã tấu gậy gộc vào gara chờ sẵn rồi, hơn nữa, thân phận của đám người đó đều đã được điều tra ra, đều là mấy tên có tiền án, hai tên trong số đó còn là tội phạm bị truy nã và đều là những tên liều mạng từng lăn lộn tại Thành Nam, mọi chuyện đều vô cùng rõ ràng thêm vào đó luật sư của người ta cũng đã đến, và khẩu cung của hai người họ cũng không có chỗ nào bất đồng, nên chúng ta chỉ có thể thả người.” Người cảnh sát kia ủ dột nói với nữ cảnh sát.
“Chó má, sao có thể không còn ai khác chứ? Một mình anh ta, tay không mà đánh gục sáu tên côn đồ liều mạng cầm theo vũ khí, không mất một sợi tóc nào, đã vậy còn dắt theo một người phụ nữ nữa, chuyện này sao có thể? Cậu dùng cái đầu heo của cậu nghĩ thử xem, chuyện này có thể không?” Nữ cảnh sát chửi thề.
“Có vẻ không có khả năng cho lắm, nhưng tất cả chứng cứ đều đã chứng minh, sự thật đúng là như vậy, nhỡ đâu người ta thật sự biết đánh thì sao? Cô xem, chẳng phải vừa rồi ngay cả cô cũng bị anh ta khống chế sao?” Người cảnh sát đó chậm rãi nói ra suy đoán của mình.
“Cậu nói thêm một câu nữa tôi xem?” Nữ cảnh sát cực kỳ phẫn nộ với câu nói cuối cùng của người cảnh sát đó và dùng ánh mắt muốn giết người để nhìn người ta, chuyện lần này chính là sự nhục nhã lớn nhất đời cô khi bị một người đàn ông đè trên người không cách nào nhúc nhích, và xấu hổ nhất chính là chuyện đó bị người ta nhìn thấy.
“Tôi chưa nói gì, tôi chưa nói gì hết, cũng không thấy gì cả.
Đội trưởng Lý, tôi đến bệnh viện lấy khẩu cung của đám người đó đây.” Người cảnh sát hoảng sợ, biết mình đã chạm vào vảy ngược của con cọp cái này rồi nên vội vàng kiếm cớ chạy thoát thân.