Diệp Lăng Thiên ngồi xe buýt về nhà, rửa mặt, sau đó nấu bữa sáng cho Diệp Sương, nấu bữa sáng xong, Diệp Sương mới thức dậy.
“Anh, sao anh dậy sớm thế? Sau này không cần ngày nào cũng nấu bữa sáng cho em đâu, em có thể tự nấu.” Diệp Sương đứng bên cửa ngáp một cái nói với Diệp Lăng Thiên.
“Phải ăn bữa sáng cho đàng hoàng, em vẫn đang trong thời gian bình phục, mau đi rửa mặt đi, ăn bữa sáng xong còn phải đi học nữa.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói, bắt đầu ăn bữa sáng của mình, ăn xong thì nói với Diệp Sương: “Anh đi trước.”
Sau đó xách túi Diệp Sương cố ý mua cho mình đi ra ngoài.
Anh không phải một người thích túi xách, nhưng hôm nay phải đem theo rất nhiều thứ, trong túi để rất nhiều tiền mặt và chi phiếu, không có túi rất bất tiện.
Anh chạy xe ra ngoài, trong vô thức lại chạy tới bên ngoài tiểu khu của nhà Hứa Hiểu Tinh.
Muốn đến tiệm mới có rất nhiều đường để đi, đi ngang qua nhà của Hứa Hiểu Tinh là một con đường trong đó, cũng không phải con đường gần nhất, Diệp Lăng Thiên cũng không biết vì sao mình lại đi bên này.
Anh dừng lại bên ngoài tiểu khu một lát, cuối cùng vẫn chạy xe vào trong tiểu khu, đứng dưới lầu nhà Hứa Hiểu Tinh nhìn một lát lại chạy xe định rời đi.
Lúc đang định chạy ra ngoài thì nhìn thấy chiếc Land Rover hơi quen mắt kia dừng lại bên cạnh mình, sau đó Văn Vũ đi xuống xe.
“Anh ở đây lại gì?” Văn Vũ nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì lạnh lùng hỏi.
Diệp Lăng Thiên nhìn Văn Vũ một cái, không thèm trả lời, chạy xe muốn rời đi.
“Họ Diệp kia, tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, Hứa Hiểu Tinh là người phụ nữ của tôi, anh không được đến gần cô ấy nữa, nếu không tôi sẽ khiến anh phải sống không bằng chết.” Văn Vũ hung tợn nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nghe thấy thì đột nhiên dừng xe, bước xuống đi về phía Văn Vũ.
“Anh muốn làm gì?” Thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Lăng Thiên, Văn Vũ hơi sợ hãi lùi về sau hai bước, dựa lên xe.
Diệp Lăng Thiên trừng Văn Vũ một cái, ngồi xổm xuống nhặt một cái đầu thuốc lá từ dưới đất lên ném vào trong thùng rác, sau đó xoay người chạy xe rời đi, cái đầu lọc này là anh ném xuống trước đó.
Từ đầu đến cuối anh đều chưa từng nói với Văn Vũ một câu, không thèm quan tâm đến anh ta, điều này khiến Văn Vũ rất tức giận, làm như thế còn khiến anh ta khó chịu hơn bị Diệp Lăng Thiên mắng một trận.
Còn Diệp Lăng Thiên thật sự là lười quan tâm anh ta.
Đúng lúc này, Hứa Hiểu Tinh xách một cái vali nhỏ đi xuống từ trên lầu, Văn Vũ vội vàng chạy đến xách vali bỏ vào trong cốp xe, sau đó hỏi Hứa Hiểu Tinh: “Em muốn đi đâu? Trở về thành phố Y sao?”
“Đi Nội Mông Cổ.” Hứa Hiểu Tinh hờ hững nói, đôi mắt vẫn đang sưng đỏ.
“Nội Mông Cổ? Em đi Nội Mông Cổ làm gì?” Văn Vũ hơi ngạc nhiên.
“Du lịch, thảo nguyên Hulunbuir.” Hứa Hiểu Tinh lại trả lời, sau đó ngồi lên ghế lái phụ, nói với Văn Vũ: “Muốn tiễn tôi thì nhanh một chút, sắp đến giờ bay rồi.”
“Được, em yên tâm, chắc chắn sẽ không để lỡ chuyến đâu.
Đúng rồi, khi nãy Diệp Lăng Thiên đến tìm em làm gì?” Văn Vũ vừa ngồi lên ghế lái vừa hỏi.
“Diệp Lăng Thiên? Anh ấy vừa đến sao?” Hứa Hiểu Tinh quay sang hỏi Văn Vũ.
“Đúng vậy, anh đến thì thấy anh ta đứng ở đây, vừa mới rời đi.
Hiểu Tinh, cuối cùng em có quan hệ gì với anh ta?” Văn Vũ kiên nhẫn hỏi.
Một lúc lâu Hứa Hiểu Tinh vẫn không nói gì, sau một hồi mới nói: “Không có quan hệ gì cả, một người bạn bình thường mà thôi.”
“Thì ra là thế, khiến anh lo lắng vớ vẫn lâu như vậy.
Anh đã nói mà, sao em có thể không có mắt đi vừa ý một tên đàn ông như vậy được chứ.” Văn Vũ nghe thấy Hứa Hiểu Tinh nói thế thì trong lòng cực kỳ thoải mái.
Hứa Hiểu Tinh trừng Văn Vũ một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Nếu anh thật sự định tiễn tôi thì đừng nói nhảm nhiều như thế, tôi muốn yên tĩnh một chút, anh còn nói nữa thì tôi sẽ lập tức xuống xe, tự mình bắt xe đi.”
“Đừng, anh không nói gì nữa.” Văn Vũ hoảng sợ, vội vàng im miệng.
Diệp Lăng Thiên chạy xe đến tiệm mới, tiếp tục bận rộn trong tiệm với hai người Chu Ngọc Lâm, bận rộn suốt năm ngày mới mua xong tất cả những thứ cần mua.
Sau khi mua xong đồ đạc thì cùng Chu Ngọc Lâm sắp xếp tất cả vào đúng vị trí, Diệp Lăng Thiên quan sát một lát, lại bắt đầu kêu một công ty trang trí đến trang trí đơn giản cho tiệm, rồi liên lạc với công ty quảng cáo bắt đầu làm bảng đèn quảng cáo.
Ba ngày sau, Diệp Lăng Thiên đã lấy được tất cả giấy tờ chứng nhận của công ty, tên của công ty là Diệp Lăng Thiên tự mình đặt, tên là công ty thực phẩm Doanh Địa Lão Binh.
Tên của tiệm mới cũng là tiệm nướng Doanh Địa Lão Binh, thêm hai chữ Doanh Địa, đây cũng là Diệp Lăng Thiên tự mình nghĩ.
Chuyện trong tiệm đã xem như xử lý xong, chỉ còn lại một vài chuyện vặt vãnh, tạm thời có thể gác lại.
Hôm nay Diệp Lăng Thiên đi tìm khắp nơi với Chu Ngọc Lâm, cuối cùng tìm được một nhà khách muốn chuyển nhượng trong một con hẻm nhỏ, nhà khách khá cũ kỹ, Diệp Lăng Thiên và Chu Ngọc Lâm nhìn tới nhìn lui, tất cả cộng lại có mười bốn căn phòng, tính toán một chút, trong tiệm cần tổng cộng hơn tám mươi nhân viên, thuê nơi nay cũng đã đủ.
Cuối cùng thuê lại với giá sáu mươi triệu một tháng, ký luôn ba năm.
Đừng ai cảm thấy cái giá này rẻ, thật ra không hề rẻ chút nào, mặc dù nơi này cách tiệm mới không xa, nhưng nó nằm trong một con hẻm nhỏ, vị trí rất không tốt, nếu không cái nhà khách này cũng không cũ nát đến như vậy, rõ ràng là đã bỏ hoang rất lâu rồi.
Sau khi thuê lại, Diệp Lăng Thiên bảo Chu Ngọc Lâm đi tìm một công ty sửa chữa, trong phòng phải lót gạch lại, vách tường đã tróc ra từng mảng cũng phải sơn lại một lượt, Diệp Lăng Thiên tính toán thấy cũng không mất bao nhiêu tiền, chắc chỉ khoảng chín mươi một trăm triệu là xong.
Đợi sửa sang lại xong thì mua vài cái giường là được.
Đương nhiên sửa sang cũng không mất bao lâu, công ty sửa chữa nói chỉ cần một tuần là có thể hoàn thành, Diệp Lăng Thiên tính toán thấy rất vừa khéo.
Mất thêm một tuần nữa, tất cả việc chuẩn bị đều đã xong, cái còn lại chính là vấn đề nhân viên.
Sau khi Vương Lực về nhà thì gọi điện thoại cho Diệp Lăng Thiên, anh ta đã liên lạc với mười sáu người trẻ tuổi trong thôn, bọn họ đều chịu đi theo Vương Lực.
Mấy nhân viên cũ khác trong tiệm cũng đều liên lạc với một vài đồng đội, bạn bè thân thích của mình, tổng cộng có mười bảy người chắc chắn đến, nói cách khác người Diệp Lăng Thiên tìm được là ba mươi ba người, còn thiếu một nửa so với số người anh cần.
Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ, cuối cùng bèn kêu công ty quảng cáo làm một bảng tuyển dụng để trên quảng trường Xuân Thiên trước cửa tiệm mới, sau đó mỗi ngày đều ngồi trong tiệm đợi người đến ứng tuyển.