Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


“Tôi chỉ có thể hy vọng như vậy.” Lý Yến thở dài, sau đó nói: “Kỳ thực Diệp Lăng Thiên đã từng nhắc nhở tôi rằng người kia không phải người thường, bảo tôi phải đề phòng, nhưng tôi nghĩ chúng ta có nhiều người như vậy, anh ta ở trong nhà, khác nào dễ như bắt rùa trong bình, có thể có tình huống bất ngờ gì được chứ?
Nếu nghe lời anh ấy thì khi đó chúng ta đã vạch ra kế hoạch hành động chặt chẽ hơn chút rồi, ít nhất cũng phải phong tỏa toàn bộ tòa nhà.

Nhưng vì bí mật hành động nên nên chúng tôi không làm vậy được, không ngờ thất bại lại nằm ở ngay điểm này.

Hơn nữa, tôi linh cảm có thể người đã bỏ chạy mất rồi.”
“Không thể vậy chứ?” Đội phó ngạc nhiên há hốc miệng.

“Nếu anh ta đã có năng lực trèo từ đường ống này xuống tầng sáu mà tốc độ vẫn nhanh như vậy, thế thì anh ta đương nhiên cũng có khả năng trèo tường với tốc độ rất nhanh để thoát khỏi phong tỏa vòng ngoài của chúng ta.

Cần phải biết rằng, anh ta sống ở đây anh ta nắm rõ về địa hình ở đây hơn chúng ta.

Phong tỏa vòng ngoài của chúng ta chưa được triển khai chi tiết.

Với tố chất của những người được phát đi lần này, chắc chắn là có sơ hở.” Lý Yến chậm rãi nói, cô tiếp tục: “Bây giờ chỉ có thể nghe theo ý trời thôi, cục trưởng Vương nói đúng, anh ta ở trong nhà mà chúng ta còn không bắt được, giờ đã trốn được rồi, có lẽ cả đời cũng đừng nghĩ tới chuyện bắt được anh ta.”
“Tôi nghĩ là tôi đã đoán ra được rồi, có lẽ anh ta đã phát hiện ra chúng ta từ lúc chúng ta đi lên lầu, nhìn qua mắt mèo ở cửa là thấy được, sau đó bắn về phía cửa, điều này đã cản trở tốc độ của chúng ta.

Sau khi nổ súng, anh ta đã trèo thẳng từ đường cống này xuống.

Mà trong khi đó chúng ta vẫn còn đang phá cửa.

Phá cửa xong, phản ứng đầu tiên của chúng ta là lo đi tìm người.

Không tìm thấy người rồi cũng không nghĩ đến việc anh ta đã sớm chạy thoát mà cứ nghĩ rằng anh ta vẫn còn trốn ở đâu đó trong nhà, thế nên chúng ta lại tiếp tục tìm kiếm lần nữa.

Điều này đã cho anh ta quá dư dả thời gian để trốn thoát.”
“Tôi vẫn còn quá non tay rồi.

Nếu mà lúc đó tôi gọi Diệp Lăng Thiên lên thì tôi nghĩ anh ta chắc không thể chạy trốn được đâu nhỉ? Đúng rồi, tôi quá sơ suất rồi, lẽ ra tôi nên gọi cả anh ấy theo.

Với khả năng của anh ấy, việc bắt được kẻ tình nghi này thực sự rất tầm thường.

Mà thôi, nói nhiều như vậy có ích lợi gì chứ? Theo số mệnh vậy, tốt nhất là bắt được anh ta, còn nếu không bắt được thì tôi tự động từ chức, cũng không còn mặt mũi mà làm nữa, có điều có thể sẽ liên lụy đến mọi người.” Lý Yến cười với đội phó, nụ cười vô cùng miễn cưỡng.

“Đội trưởng Lý, nhìn này.” Đội phó đột nhiên nhìn chằm chằm về phía cổng khu nhà.

“Sao vậy? Sếp lớn nào lại tới nữa à?” Lý Yến vốn đã có chút bực bội.

“Không, Diệp Lăng Thiên đến rồi.” Đội phó trợn mắt nhìn.

Lý Yến quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Diệp Lăng Thiên đang châm một điếu thuốc trên tay, chậm rãi đi từ cổng khu nhà đến chỗ xe chỉ huy, nơi Lý Yến đang đứng, tay còn lại đang kéo một người, không thấy được là còn sống hay đã chết, bị Diệp Lăng Thiên lôi xềnh xệch trên đất, từ từ đi về phía trước.

Lý Yến khó có thể tin được cảnh trước mắt mình, rất nhiều cảnh sát mặc thường phục súng ống sẵn sàng đi theo sau Diệp Lăng Thiên, một số người trong số họ còn căng thẳng giơ súng lên.

Diệp Lăng Thiên kéo người trong tay qua, đi tới gần Lý Yến, ném người này trên mặt đất, người này bị đập xuống mặt đất, ho khan hai tiếng rồi không động đậy gì nữa.

“Người ở đây, tôi đã đưa khẩu súng anh ta dùng cho một cảnh sát của các người giữ rồi.” Diệp Lăng Thiên nói xong liền xoay người bước ra ngoài.

Lý Yến mở to mắt, cô vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

“Tóm lấy anh ta rồi đưa đến bệnh viện.

Mọi người kết thúc hành động, rút lui.”
Đội phó ngồi xổm xuống nhìn người đang nằm trên mặt đất, vừa nhìn thấy đó chính là nghi can liền lập tức ra lệnh.

Sau đó anh ta nói với Lý Yến: “Đội trưởng Lý, cô mau báo cáo với cục trưởng Vương đi.” “Anh đi đi, mọi việc ở đây giao cho anh đó.” Lý Yến đột nhiên phản ứng lại rồi nói với đội phó, sau đó trực tiếp chạy ra ngoài.

Diệp Lăng Thiên từ sáng sớm đã trà trộn vào khu nhà để quan sát tình hình, anh không biết hung thủ sẽ trốn khỏi tòa nhà như thế nào, nhưng anh chắc chắn rằng với sự bày bố kiểu này của Lý Yến, đối phó với người thường thì hoàn toàn không vấn đề gì, tuy nhiên rõ ràng không thể làm gì được gã hung thủ này.

Sau khi quan sát tình hình, Diệp Lăng Thiên tìm ra con đường tốt nhất và duy nhất có thể thoát khỏi mọi cuộc truy đuổi rồi men theo đường này đến góc cụt, trèo tường ra ngoài, đi đến góc trong một con hẻm tối bên ngoài bức tường, dựa vào đó đứng hút thuốc.

Không bao lâu sau anh liền nghe thấy tiếng súng phát ra từ khu nhà, rồi sau đó vài phút là tiếng bước chân dồn dập chạy về phía mình.

Diệp Lăng Thiên nhẩm tính thời gian, trực tiếp xông qua chặn lại lối vào hẻm, lãnh đạm nói: “Cậu em, đầu hàng đi, đừng chạy nữa, mày đã giết nhiều người như vậy thì cũng phải trả giá chứ.

Nếu đã dám giết người thì nhất định phải chuẩn bị đền mạng rồi rồi chứ nhỉ.” Kẻ sát nhân đột nhiên nhìn thấy có người đứng trước mặt mình, trong lòn cũng sửng sốt, nhưng anh ta không thể nghĩ nhiều như vậy, thế nên liền rút súng, chuẩn bị bắn Diệp Lăng Thiên.

Tuy anh ta là cao thủ, thế nhưng vẫn còn kém xa Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên hất văng súng dễ như trở bàn tay, đánh ngã anh ta xuống đất, nhưng tên sát nhân biết rằng mình không thể để bị bắt nên liều mạng chống cự.

Cuối cùng anh ta bị Diệp Lăng Thiên đánh cho nằm bẹp trên đất không thể động đậy được nữa.

Diệp Lăng Thiên còn nương tay, nếu không, anh ta đã chết từ lâu.

Diệp Lăng Thiên nhặt súng, nắm cổ áo tên sát nhân đang nằm trên đất như vũng bùn nhão lôi từ trong ngõ ra sát tường, lúc này đã có mấy dân cảnh đứng gác ở đó.

Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên kéo người đi tới, người nào người nấy cũng căng thẳng hô lên rồi chĩa súng vào Diệp Lăng Thiên.

“Kẻ sát nhân ở đây, hạ súng xuống đi.

Đây là hung khí phạm tội của anh ta.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp ném khẩu súng trong tay xuống chân viên cảnh sát, sau đó đứng yên, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, chậm rãi kéo kẻ sát nhân đến cổng khu nhà.

Một nhóm cảnh sát nhìn thấy tên sát nhân bị kéo trong tay Diệp Lăng Thiên, không biết chuyện gì đang xảy ra, ai cũng vừa khẩn trương vừa sợ hãi ngơ ngác chĩa súng đi theo sau Diệp Lăng Thiên.

Khi đến cạnh xe chỉ huy bên trong khu nhà và nhìn thấy Diệp Lăng Thiên nói chuyện cùng Lý Yến mới biết được Diệp Lăng Thiên là người phe mình và yên tâm được.

Lý Yến lao thẳng ra khỏi cổng khu nhà, dáo dác tìm Diệp Lăng Thiên khắp nơi, sau đó tình cờ nhìn thấy Diệp Lăng Thiên chạy xe điện đi ngang qua từ cổng khu nhà, chớp mắt đã mất hút.

Lý Yến quay lại, chạy đến xe của cô, mở máy đuổi theo anh.

Diệp Lăng Thiên đang đi xe điện của mình, chưa đi được bao xa đã cảm thấy có gì đó không ổn, vì cái gì?
Tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại hẳn, lúc này anh mới nhớ ra mình đang đi xe điện chứ không phải xe máy, điện của xe điện đã chạy bao lâu rồi, đêm nay chạy tới đây là đã vượt quá giới hạn mà chiếc xe điện này có thể hoạt động rồi.

Dù gì thì từ sáng sớm anh đã chạy từ nhà đến cửa tiệm mà.

Diệp Lăng Thiên cười bất lực, chỉ có thể xuống xe, đẩy xe điện tiếp tục đi tới trước.

Anh nhìn điện thoại, đã ba giờ rồi, chắc anh đẩy xe tới sáng mới về được tới nơi mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui