“Độc Lang, tôi là Nhất Hào, lá thư này là do tôi nhờ người bạn tốt Đông Sinh của tôi giao cho cậu, nói tới cũng thật trùng hợp, tôi tình cờ gặp mặt ông ấy ở thành phố Y, rồi chợt nhớ tới cậu, đúng lúc ông ấy cũng quen cậu, hơn nữa con gái ông ấy còn là bạn cậu, có thể nói mọi chuyện đều là cơ duyên nên mới trùng hợp như thế.
Vì thế tôi mới nghĩ đến việc viết cho cậu một lá thư.
Cậu và tôi đều là người trong cục, trên người gánh vác rất nhiều sứ mệnh và trọng trách, nên không thể liên lạc với nhau, đành phải nhờ Đông Sinh đưa lá thư này cho cậu.
Tôi nhớ lần đầu tiên tôi gặp cậu, cậu chỉ vừa tròn hai mươi tuổi, lúc đó cậu vẫn rất ngây ngô, thế mà năm nay cậu trình đơn xin xuất ngũ cho tôi đã hai mươi tám tuổi rồi, chớp mắt đã trôi qua tám năm rồi.
Trong tám năm qua, tôi là người tận mắt nhìn thấy cậu từ một tân binh trở thành binh vương, có thể nói, tôi là người đã chứng kiến cậu từng bước trưởng thành.
Cậu là chàng lính giỏi nhất mà tôi từng thấy trong cuộc đời tôi, không ai có thể so bì với cậu, cả đời tôi không kết hôn, cũng không có con cái, cống hiến cả cuộc đời cho Đảng và quân đội, thật ra nhìn thấy cậu, có thể nói cậu là chàng lính do một tay tôi đào tạo, tôi càng xem cậu là con trai mình.
Lúc cậu ở trong quân đội, tôi luôn yêu cầu rất hà khắc với cậu, thật ra không phải tôi có ý kiến gì với cậu, mà tôi hy vọng cậu có thể thành tài, trở thành binh vương trong các binh vương, hy vọng cậu đừng vì thế mà oán hận tôi.
Giờ cậu đã xuất ngũ rồi, nên tôi không cần nghiêm khắc với cậu nữa.
Mặc dù cậu chỉ ở trong tay tôi tám năm, và mười năm trong quân đội, nhưng những gì cậu cống hiến cho đất nước và nhân dân gần như đã vượt qua những người cả đời ở trong quân đội như chúng tôi, cho dù đất nước và quân đội không thể cho cậu sự vẻ vang, cũng không thể cho cậu những quyền cao lộc hậu mà cậu cần, nhưng cậu phải tin rằng, Đảng và đất nước sẽ không bao giờ quên tên cậu.
Bạn Đông Sinh của tôi là thế hệ đi trước của cậu, giờ cũng đang nhậm chức trong thành phố A, nếu cậu gặp vấn đề gì trong cuộc sống thì có thể tới tìm ông ấy, tôi tin rằng, chỉ cần là chuyện ông ấy có thể giải quyết thì chắc chắn ông ấy sẽ giúp cậu, còn nếu ông ấy không giải quyết được thì cậu có thể nói với tôi.
Nếu tôi không giải quyết được, thì sau lưng vẫn còn quốc gia và quân đội chúng ta.
Chúng tôi không bao giờ để người có công từng cống hiến cho đất nước phải chịu khổ.
Tôi không nói mấy chuyện này nữa, thật ra tôi tin rằng, với bản lĩnh với cậu, bất luận đi tới đâu cũng có thể nổi bật hơn người, có lẽ cậu hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của chúng tôi, nếu đúng là vậy thì tôi rất mừng cho cậu.
Năm nay tôi đã 65 tuổi rồi, cũng lớn tuổi rồi, nên đôi khi tình cảm sẽ trở nên dễ xúc động hơn, không còn lòng dạ sắt đá như hồi còn trẻ nữa.
Thỉnh thoảng đi tới doanh trại, tôi luôn nhớ tới cậu.
Nếu cậu rảnh rỗi thì tới thành phố Y thăm ông già này.
Số điện thoại riêng của tôi thuộc loại cơ mật, nên không thể cho cậu được, nhưng Đông Sinh có thể thông qua chính phủ để liên lạc với tôi.
Thật ra, tôi viết lá thư này chủ yếu là vì muốn nói cho cậu biết, tôi đã bàn chuyện kết hôn cho cậu rồi, trong lúc tán gẫu với Đông Sinh tôi cũng tình cờ nhắc đến cô con gái Lý Yến của ông ấy, hai đứa cũng quen biết, còn là bạn của nhau, tôi từng gặp đứa bé này một lần lúc con bé còn nhỏ rồi, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, tôi tin chắc rằng giờ con bé cũng phát triển thành một cô gái xinh đẹp rồi.
Con bé bằng tuổi với cậu, vẫn chưa kết hôn, đúng lúc cậu cũng thế.
Muốn làm đàn ông tốt thì phải thành gia lập thất.
Tôi đã nghe nói ba cậu mất sớm, mẹ cậu cũng qua đời rồi.
Với tư cách là người lãnh đạo và là bề trên của cậu, tôi cần phải quan tâm đến chuyện hôn sự của cậu, nên tôi đã thay cậu làm chủ chuyện này rồi.
Cậu hãy vui vẻ ở bên cô Yến, rồi kết hôn với cô ấy, tôi sẽ đích thân tới tham dự vào ngày cưới của cậu.
Cậu nhớ đối xử tốt với cô Yến, đây là cô gái tôi làm mai cho cậu, nên cậu phải có trách nhiệm với con gái nhà người ta, nếu cậu dám làm chuyện có lỗi với cô ấy, tôi sẽ không tha cho cậu.
Đây là nhiệm vụ tôi giao cho cậu, nên cậu phải phục tùng mệnh lệnh, hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Những thứ khác thì tôi không cần nói nhiều, đợi tôi về hưu rồi hai chúng ta sẽ trò chuyện sau.
Nhớ đọc xong lá thư này thì hãy đốt nó đi.
Ký tên, Nhất Hào.”
Đọc xong lá thư này, trong lòng Diệp Lăng Thiên bỗng trở nên nặng nề.
Anh cầm bật lửa đốt lá thư này, rồi vứt thẳng vào gạt tàn.
“Cháu đọc xong rồi à?” Lý Đông Sinh hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, rồi lặng lẽ hút thuốc.
“Lão quỷ đã dặn chú, nếu cháu gặp khó khăn thì cứ tới thẳng đây tìm chú, nếu chú không giải quyết được sẽ đi tìm ông ấy, nếu ông ấy cũng không làm được thì vẫn còn quốc gia ở phía sau, ông ấy nói rồi, đây là chuyện quốc gia và quân đội nợ cháu.” Lý Đông Sinh nói.
Nhưng Diệp Lăng Thiên lại lắc đầu nói: “Quốc gia không nợ gì cháu cả, phục vụ đất nước và chết trên sa trường là do cháu tự lựa chọn, đây cũng là ước mơ của cháu, chỉ tiếc là cháu không thể hy sinh trên chiến trường.”
Lý Đông Sinh nghiêm túc nhìn Diệp Lăng Thiên, một lúc sau vẫn không nói gì, ông rất ngạc nhiên khi anh nói ra những lời này, ông không ngờ, một người trẻ như anh lại có thể nói ra những lời như vậy, ông có thể nghe thấy, Diệp Lăng Thiên nói câu này rất chân thành, chắc chắn không nói khoác như những người khác.
“Đứa bé này, thật ra cháu đừng đặt nặng vấn đề này quá, đâu phải chỉ có quân nhân mới xây dựng đất nước, mà bất kỳ công việc nào, miễn làm tốt thì cũng giống như đang góp sức cho đất nước.
Sau này, nếu cháu rảnh rỗi thì tới nhà chú chơi, chú và lão quỷ là bạn tri kỷ, ông ấy nói ông ấy đối xử với cháu như con trai mình, mà con trai ông ấy cũng là con trai chú.” Lý Đông Sinh mỉm cười vỗ vai Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên gật đầu nói: “Vâng.”
“Được rồi, chúng ta cũng trò chuyện nhiều rồi, thời gian không còn sớm nữa, Lý Yến nói cháu rất bận, nên chú không giữ cháu ở lại đây nữa.
Sau này cháu muốn tới đây lúc nào cũng được, cứ xem như đây là nhà của mình đi.”
“Ngoài ra, chú thật sự hy vọng cháu có thể ở bên Yến, chú rất thích cháu, cũng không sợ nói cho cháu biết, chú cũng là một quân nhân, nên cả đời này chú luôn xem mình là quân nhân, chú để con trai mình đi bộ đội, còn con gái làm cảnh sát, đáy lòng chú rất thích quân nhân, vì chỉ có quân nhân mới là đàn ông chân chính, mà từ trên người cháu, chú có thể nhìn thấy thế nào là sự thuần khiết nhất của một quân nhân thực thụ.”
“Chú hy vọng cháu có thể ở bên Yến, như vậy chú cũng yên tâm về con bé, mặc dù con bé Yến này nhìn có vẻ hung hăng tùy hứng, nhưng thật ra trong lòng con bé rất lương thiện ấm áp, không phải chú tự khen con gái mình, mà con bé thật sự là một cô gái tốt.
Tất nhiên chuyện tình cảm không thể ép buộc được, hai đứa hãy ở bên nhau nhiều hơn, còn mọi chuyện sẽ phụ thuộc vào duyên phận, được không? Ngoài ra, nếu cháu có chuyện gì cần chú giúp đỡ, chỉ cần không phải phạm pháp không trái quy tắc, nằm trong khả năng của chú, thì cháu cứ tới tìm chú.” Lý Đông Sinh đứng dậy nói với Diệp Lăng Thiên.
“Vâng, vậy cháu xin phép về trước.” Diệp Lăng Thiên gật đầu đáp.