“Chuyện này không có liên quan gì đến tiền bạc.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Anh thật sự không muốn tôi và Văn Vũ quen nhau sao?” Hứa Hiểu Tinh đứng phía sau Diệp Lăng Thiên hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
“Đó là lựa chọn của bản thân cô.” Diệp Lăng Thiên dừng lại một, sau đó mới hờ hững nói.
“Diệp Lăng Thiên, anh có dám nói thật không? Đừng để tôi xem thường anh.” Hứa Hiểu Tinh lại cười mỉa mai nói.
“Tôi hy vọng hay không cũng không liên quan đến việc cô có lựa chọn ở bên anh ta không.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói, sau đó nói: “Tôi phải trở về nấu cơm rồi.”
Diệp Lăng Thiên không biết phải nói chuyện với Hứa Hiểu Tinh như thế nào, vì vậy anh đi thẳng vào thang máy với vẻ trốn tránh.
Hứa Hiểu Tinh ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên rời đi, hồi lâu mới từ từ xoay người lại, bước lên xe của mình sau đó lái xe rời đi.
Khoảng thời gian kế tiếp Diệp Lăng Thiên lại bước vào cuộc sống vội vã của mình.
Mỗi ngày anh vẫn chạy xe máy điện đi xung quanh thành phố Đông Hải, đi đến những nơi mà anh đã đánh dấu trên bản đồ xem thử.
Đương nhiên, mỗi ngày anh vẫn đến cửa hàng ngồi mấy tiếng.
Tạm thời anh vẫn chưa hoàn toàn yên tâm giao hết công việc cho Vương Lực.
Từ từ cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng phát hiện ra một vấn đề đó chính là hình như anh cần phải mua một chiếc xe rồi.
Mỗi ngày chạy xe máy điện như thế này, không nói đến tốc độ chậm chạp mà chủ yếu là không đi xa được.
Một khi chạy ra ngoài mà hết điện thì đó là chuyện đau khổ nhất trên đời, hơn nữa gần đây Diệp Lăng Thiên đã xảy ra hai chuyện như vậy rồi.
Hết cách, cuối cùng Diệp Lăng Thiên vẫn là quyết định đi mua một chiếc xe.
Không giống như những người mua xe ô tô khác, Diệp Lăng Thiên gần như không cần suy nghĩ trước về chuyện này.
Anh bắt xe buýt đi đến khu vực bán xe hơi sau đó đi thẳng đến cửa hàng 4S mua một chiếc Volkswagen Jetta bình thường đến độ không thể bình thường hơn được nữa.
Đây là loại xe phổ thông cấp thấp, thực ra Diệp Lăng Thiên thích Jetta cũ của Volkswagen, nhưng họ không còn sản xuất nữa nên chỉ có thể mua một chiếc Jetta mới.
Từ lúc anh bước vào cửa hàng chọn xe cho đến lúc quẹt thẻ không tới mười mấy phút đã xong.
Hiện giờ dịch vụ của các cửa hàng 4S rất thuận tiện, Diệp Lăng Thiên ngồi trong cửa hàng không bao lâu xe đã được đưa ra.
Chỉ là biển số xe không phải là chuyện dễ giải quyết.
Thành phố Đông Hải không thể so với các thành phố khác, ở đây việc kiểm soát xe rất nghiêm ngặt, rất khó để lấy được biển số, ít nhất cũng phải mất vài tháng.
Diệp Lăng Thiên không hiểu điều này, bởi vì anh nghĩ rằng mua xe xong thì có thể lấy được biển số xe.
Lúc giao xe nhân viên cửa hàng 4S nói cho anh biết nên lúc này anh mới biết mọi chuyện.
Diệp Lăng Thiên hết cách chỉ đành gọi điện thoại cho Lý Yến nói chuyện này, nếu không anh mua được xe nhưng không thể lái ra đường rồi.
Sau khi Lý Yến hỏi rõ vị trí của anh thì bảo anh cứ ở yên đó đợi cô ta đến.
Diệp Lăng Thiên đợi nửa tiếng thì nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát chạy đến.
Lý Yến bước xuống từ ghế lái phụ, sau đó xe cảnh sát lại rời đi.
“Đây chính là chiếc xe anh mua sao?” Lý Yến hỏi.
“Ừm, đúng vậy.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Diệp Lăng Thiên, anh có thể có tiền đồ một chút không? Anh thiếu tiền sao? Ông chủ lớn ít nhất cũng là Mercedes-Benz.
Sao anh lại mua xe thế này, anh đúng là bủn xỉn hết chỗ nói.” Lý Yến nhịn không được mắng.
“Xe tốt và xe xấu có khác nhau nhiều không? Chỉ cần nó có thể lái và hoạt động tốt là được.
” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.
“Tôi phục anh luôn, đưa chìa khóa xe cho tôi.” Lý Yến nói.
“Cô muốn làm gì?”
“Lái xe đi làm biển số cho anh chứ gì? Anh dám lái xe mà không có biển số à?” Lý Yến tức giận nói.
Sau đó lấy chìa khóa từ trong tay Diệp Lăng Thiên rồi bước lên xe.
Diệp Lăng Thiên ngồi ở ghế phụ.
Lý Yến lái xe thẳng tới phòng quản lý phương tiện giao thông.
“Không phải mấy ngày trước anh nói không mua xe sao? Tại sao bỗng nhiên lại chạy đến đây mua xe vậy?”
“Trước đây, tôi chỉ cần chạy về nhà và vào cửa hàng cho nên xe máy điện là đủ dùng rồi nhưng bây giờ thì không được.
Tôi phải đi rất nhiều nơi mà ở thành phố Đông Hải này đón xe lại không tiện, cho nên chỉ đành mua xe thôi.
Chỉ có điều tôi đã quên việc xin biển số ở thành phố Đông Hải này không phải là chuyện đơn giản như vậy.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói.
“Phỏng chừng cũng chỉ có anh mới quên việc này thôi.” Lý Yến cười nói.
Sau khi Lý Yến lái xe đến phòng quản lý phương tiện giao thông rồi bảo Diệp Lăng Thiên cung cấp tất cả các thông tin cho cô ta sau đó bảo Diệp Lăng Thiên tìm một chỗ ngồi đợi, tự cô ta lái xe vào trong.
Diệp Lăng Thiên ngồi đợi một mình ở bên ngoài gần hai tiếng sau đó Lý Yến lái xe ra, lúc này trên xe của anh cũng đã gắn xong biển số.
Lý Yên dừng xe bên cạnh Diệp Lăng Thiên, sau đó xuống xe nói với Diệp Lăng Thiên: “Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, anh đưa tôi về đội Đội cảnh sát Hình sự trước đi, bên chỗ tôi vừa gọi điện thoại tới nói có nhiệm vụ.”
Diệp Lăng Thiên gật đầu, ngồi lên xe xong liền lái thẳng đến Đội cảnh sát Hình sự.
Lý Yến ngồi trên xe dọc theo đường đi không ngừng gọi điện thoại, Diệp Lăng Thiên nghe một hồi đại khái là cũng nghe ra được đó là vụ án giết người.
Diệp Lăng Thiên đỗ xe trước cổng Đội Cảnh sát Hình sự, lần này, Lý Yến không nói chuyện nhiều với Diệp Lăng Thiên.
Cô ta mở cửa ra cầm điện thoại di động vội vàng rời khỏi.
Lúc này Diệp Lăng Thiên mới lái xe trở về cửa hàng.
Đối với những người khác mà nói, mua một chiếc ô tô là chuyện lớn nhưng đối với Diệp Lăng Thiên mà nói mua một chiếc xe ô tô chẳng khác gì mua xe đạp điện năm đó.
Cả hai đều là phương tiện đi lại thay cho việc đi bộ mà thôi.
Nếu bàn về khí thế, năm đó anh còn lái máy bay nữa đấy, chỉ có khác biệt duy nhất chính là chiếc xe này đắt tiền hơn xe máy điện rất nhiều mà thôi.
Diệp Lăng Thiên vừa đi vào phòng làm việc thì nghe thấy bên trong đang cãi nhau, nghe tiếng chính là của Vương Lực và Chu Ngọc Lâm.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, sau đó lại đứng ở cửa nghe một hồi cũng hiểu sơ là chuyện gì.
Thật ra cũng chỉ là một chuyện nhỏ.
Đó chính là tối qua lúc Chu Ngọc Lâm báo cáo số lượng hàng tồn làm kiểm kê đã báo sai dẫn đến việc việc thiếu hụt món ăn, sắp hết món.
Vương Lực vội vàng hối ông chủ bên kia tạm thời giao hàng đến.
Vì chuyện này mà Vương Lực mới phàn nàn Chu Ngọc Lâm, thế là Chu Ngọc Lâm và Vương Lực cãi nhau.
Khi hai người đang tranh cãi gay gắt thì Diệp Lăng Thiên đi thẳng vào trong, hai người nhìn thấy Diệp Lăng Thiên bước vào lập tức im miệng, ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên, không dám nói lời nào.
Diệp Lăng Thiên ngồi thẳng xuống ghế sô pha, chậm rãi châm một điếu thuốc, rít hai hơi nhìn hai người vẫn mặt đỏ tận mang tai nhưng lại cúi đầu không dám nói chuyện, hồi lâu anh mới hờ hững mở miệng nói: “Tiếp tục cãi đi, tại sao lại không cãi nữa?”
“Cãi đi, cứ cãi trước mặt tôi đi, cãi cho tôi nghe với.” Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên trở nên lạnh lùng nói.
“Không phải, anh Diệp, tôi…” Vương Lực hơi sốt ruột nói.
“Không cần giải thích cho tôi biết.
Rốt cuộc là chuyện gì lúc ở bên ngoài tôi đã nghe rõ ràng rồi.
Tôi không muốn nghe các người nói bản thân mình có lý.
Mà bây giờ tôi chỉ muốn nghe hai người tự nói bản thân mình có sai không? Vương Lực, cậu nói trước đi, nói cho tôi biết cậu có sai không?” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.