Sau khi ăn cơm trưa xong, Diệp Lăng Thiên lái xe đưa Diệp Sương đến siêu thị, hai anh em mua sắm đầy một xe hàng ở siêu thị, đa số là đồ ăn vặt cho Diệp Sương, còn lại là đồ ăn.
Diệp Sương vô cùng vui vẻ, có thể nói từ nhỏ đến lớn đây là năm đầu tiên bọn họ dư dả như vậy, dù sao hiện tại trên người Diệp Lăng Thiên cũng có vẻ dư dả.
Ngoại trừ số tiền của công ty thì còn khoảng hai mươi mốt tỷ, mà trong thẻ của Diệp Lăng Thiên cũng còn mấy trăm triệu, đây là tiền lương và tiền thưởng của tổng giám đốc là anh, còn tiền lương và tiền thưởng thế nào là do Lục Oánh tự mình quy định, Diệp Lăng Thiên đã kiểm tra, hình như Lục Oánh hoàn toàn làm theo quy định, không tính là quá cao, cho nên Diệp Lăng Thiên cũng nhận lấy.
Sau khi mua đồ xong thì bọn họ về nhà, Diệp Sương bắt đầu dọn dẹp, hôm nay cô rất hưng phấn.
Bình thường Diệp Sương đã dọn dẹp nhà cửa vô cùng sạch sẽ, nhưng cô vẫn kiên trì quét dọn một lần, đây là tập tục.
Trước kia khi đến Tết thì mẹ bọn họ luôn chuẩn bị đầy đủ, mà năm nay chỉ còn lại hai anh em.
Diệp Sương dọn dẹp, Diệp Lăng Thiên bận rộn trong phòng bếp, tuy rằng chỉ có hai người ăn Tết nhưng cũng muốn chuẩn bị đầy đủ, ít nhất cũng phải có mười mấy đồ ăn, tất cả là tập quán và thói quen.
Hai người bận rộn, đến khi trời sắp tối, Diệp Sương cũng hoàn toàn dọn dẹp xong, Diệp Lăng Thiên cũng bắt đầu nấu ăn, hai anh em chen chúc trong phòng bếp vừa trò chuyện vừa làm, cuối cùng cũng thuận lợi bưng đồ ăn bày đầy trên bàn.
Diệp Lăng Thiên lấy cho mình một chai rượu trắng và một nước trái cây cho Diệp Sương.
Hai người đổ vào ly của mình, sau đó Diệp Lăng Thiên cầm ly lên nói với Diệp Sương: “Nào, Diệp Sương, cụng ly với anh.”
“Năm nay hai anh em chúng ta đã trải qua quá nhiều chuyện, đối với người khác mà nói thì có lẽ một năm rất ngắn, nhưng đối với chúng ta thì một năm thật sự quá dài.
Đầu năm mẹ qua đời, anh xuất ngũ trở về, sau đó em lại bị bệnh, mà anh làm bảo vệ rồi đến vệ sĩ, cuối cùng anh quay về mở cửa hàng BBQ, đầu tiên là khai trương cửa hàng, mua nhà, chuyển vào nhà mới và đóng cửa hàng, lại mở cửa hàng, sau đó là mở công ty.
Năm nay hai anh em chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện.”
“Tuy rằng, chúng ta đã trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ, nhưng cuộc sống của hai chúng ta ngày càng tốt hơn, hiện tại chúng ta có nhà, có xe, có kinh tế ổn định, sức khỏe của em cũng dần khôi phục.
Nào, chúng ta hãy cụng ly vì năm nay chúng ta đã trải qua nhiều chuyện, cũng cụng ly vì cuộc sống của chúng ta càng tốt hơn vào sang năm.”
Diệp Lăng Thiên nói xong thì ngửa đầu uống một ly, hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, trong năm nay có buồn có vui, có khó khăn có giày vò, nhưng cuối cùng cuộc sống ngày càng tốt hơn.
“Anh, em có thể nói mong ước của mình được không?” Diệp Sương nói.
“Em nói đi.”
“Em hy vọng sang năm có thể thuận lợi giành được học bổng hạng nhất, cũng càng hy vọng sang năm anh có thể kết hôn, đây là mong ước lớn nhất của em.
Cho dù anh kết hôn với ai, cô Hứa cũng được, chị Vũ Hân cũng được, chỉ cần anh thích thì em sẽ ủng hộ, nhưng anh phải kết hôn, sang năm anh đã hai mươi chín tuổi rồi.
Tốt nhất sang năm em có thể làm cô.
Anh, anh có thể thỏa mãn mong ước này của em không?” Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó cười nói: “Em cầu xin anh cũng vô dụng, em phải cầu xin ông trời cho anh một người vợ từ trên trời rơi xuống mới được.” Diệp Lăng Thiên hiếm khi đùa giỡn.
“Vậy mong ước sang năm của anh thì sao?” Diệp Sương hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Anh à.” Diệp Lăng Thiên uống rượu, sau đó châm điếu thuốc cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nói: “Anh hy vọng sẽ không có chiến tranh, hy vọng những người từng làm chiến hữu của anh có thể bình an.
Cũng hy vọng sang năm em thật là khỏe mạnh, thoải mái vui vẻ học tập.
Hy vọng sang năm công ty có thể thuận lợi phát triển, có thể thuận lợi mở thêm tám cửa hàng, giải quyết vấn đề công việc cho quân nhân xuất ngũ và người nhà bọn họ, mang đến cho bọn họ một cuộc sống ổn định, đủ sống.”
“Không còn sao?”
“Không còn.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói, những lời này là thật lòng.
“Nào, cụng ly, hy vọng sang năm mong ước của chúng ta có thể trở thành sự thật.” Diệp Sương vui vẻ nói.
“Chờ một chút.” Diệp Sương bỗng nhiên nói, sau đó chạy tới phòng khách.
“Làm gì?”
“Mở tivi, chương trình Xuân Vãn sắp bắt đầu rồi, có mấy ca sĩ em thích, không thể bỏ lỡ.” Diệp Sương vội vàng chạy đi mở tivi.
Diệp Lăng Thiên cười cười, một mình ngồi trên bàn vừa uống rượu vừa ăn, trong lòng vô cùng bình tĩnh, anh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, sau này anh vẫn hy vọng mình có thể cho Diệp Sương một cuộc sống như vậy, không cần nhiều tiền hay giàu có, chỉ hy vọng có thể làm cho Diệp Sương không cần lo ăn lo mặc, một cuộc sống an toàn, không cần có quá nhiều lo lắng, mà hiện tại anh đã làm được, cho nên anh rất hài lòng.
Diệp Sương thật sự rất thích mấy ca sĩ kia nên không ăn nhiều đã chạy đi xem tivi, cô vừa xme vừa giới thiệu mấy người đó với Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên chỉ cười, không lên tiếng.
Anh không có hứng thú với giới giải trí, hơn nữa cũng anh cũng không quen biết mấy người.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi uống rượu, một mình anh đã uống hơn nửa chai rượu, sau khi anh ăn xong thì dọn dẹp bàn ăn, ngồi trên sô pha xem chương trình Xuân Vãn với Diệp Sương.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Thiên ăn Tết ở nhà với người nhà.
Cũng là lần đầu tiên xem chương trình Xuân Vãn.
Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc anh ở bộ đội thì mỗi năm ăn Tết là thời gian bọn họ bận rộn nhất, luôn có rất nhiều nhiệm vụ, không có cách nào khác, ăn Tết là chuyện quan trọng nhất trong nước, rất nhiều phần tử ngoài vòng pháp luật luôn chọn thời điểm này, cho nên bọn họ chưa từng nhàn nhã ăn Tết chứ đừng nói tới xem chương trình Xuân Vãn.