Diệp Lăng Thiên tắt tivi, tắt đèn ở phòng khách, pha cho mình một ly trà rồi trở lại ban công nhỏ ở trong phòng ngủ, ngồi ở đó hút thuốc uống trà.
Mặc dù đã một giờ đêm, nhưng mà ngay cả một chút buồn ngủ anh cũng không có.
Lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện trong điện thoại di động có rất nhiều tin nhắn, mở ra xem một chút, đều là những tin nhắn chúc tết.
Mấy cô gái ở công ty trên cơ bản đều vừa qua mười hai giờ thì liền nhắn tin chúc tết cho Diệp Lăng Thiên, lúc đó anh đang xem pháo hoa, có lẽ là không nhìn thấy.
Mặt khác thì có một vài nhân viên ở trong cửa hàng cũng gửi tin nhắn cho Diệp Lăng Thiên, trên cơ bản đều là những nhân viên cũ, nhân viên mới không biết số điện thoại di động của Diệp Lăng Thiên.
Trong đó còn có một tin nhắn của Lý Yến gửi tới, nhìn nội dung cũng không biết được là được gửi tới từ nơi nào.
Đặc biệt nhất chính là tin nhắn không hiển thị số điện thoại, cũng không có hiển thị địa điểm, xem cái này Diệp Lăng Thiên liền biết đây là do Bọ Cạp gửi tới, ngoại trừ Bọ Cạp ra thì cũng không có mấy người có thể có năng lực làm ra việc không hiển thị số điện thoại di động, ngay cả địa chỉ gì đó cũng không thể điều tra ra được.
Tin nhắn của Bọ Cạp rất ngắn, chỉ có mấy chữ: “Sói, nhớ anh, chúc mừng năm mới.”
Nhận tin nhắn này của Bọ Cạp, Diệp Lăng Thiên cười cười, đang chuẩn bị trả lời tin nhắn cho tất cả mọi người thì điện thoại di động vang lên, là cuộc gọi của Hứa Hiểu Tinh.
Diệp Lăng Thiên ấn nghe, nói: “Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới, đang làm cái gì vậy?” Hứa Hiểu Tinh cười hỏi.
“Đang uống trà ở trên ban công, còn cô thì sao.”
“Đang nói chuyện điện thoại cùng với anh nè, còn phải hỏi nữa à?” Hứa Hiểu Tinh nói.
Diệp Lăng Thiên bị câu nói của Hứa Hiểu Tinh làm cho nghẹn họng, suy nghĩ lại thì cũng đúng, cũng không phải là đang gọi điện thoại đó ư.
“Hết rồi, vừa mới xem tivi cùng với ba mẹ của tôi xong, sau đó tắm rửa một cái, vừa trở về phòng chuẩn bị đi ngủ nhưng mà lại không ngủ được, cho nên gọi điện thoại cho ông chủ Diệp chúc mừng năm mới.
Diệp Sương đâu rồi, đã ngủ chưa vậy?”
“Đã ngủ rồi, chưa xem tivi xong thì đã đi ngủ.”
“Cái con nhóc này vẫn chưa đến mười hai giờ thì đã gửi tin nhắn chúc tết cho tôi rồi, có ai mà chúc tết như vậy đâu chứ, còn chưa tới năm mới thì đã chúc rồi.
Mấy ngày nay anh có sắp xếp gì không, chuẩn bị đi chơi ở đâu vậy?” Hứa Hiểu Tinh tôi nói.
“Tôi có thể đi đâu chơi được chứ, trên cơ bản là không có việc gì làm, nhà của chúng tôi ở thành phố A cũng không có bạn bè, cũng không có người thân, nói chung thì cũng không cần phải đi thăm hỏi, có lẽ là có mấy người bạn cần phải đón tiếp thôi.”
“Vậy thì thoải mái biết bao, nào có giống tôi chứ.
Mặc dù từ nhỏ tôi lớn lên ở Đông Hải, nhưng mà phần lớn người thân ở trong gia đình đều ở bên thành phố Y, sau khi ba mẹ của tôi chuyển về sống ở thành phố Y, mấy ngày trước giao thừa hàng năm căn bản cũng không có thời gian rảnh rỗi, tất cả mọi người đã hẹn với nhau rồi.
Hôm nay đến nhà của cô, ngày mai đến nhà của cậu, bác, chú, cậu, dì, một nhà nào cũng không thể thiếu, mệt chết đi được hà, nghĩ lại mà tôi còn cảm thấy sợ hãi đây này.
Chủ yếu là đồ ăn đó anh có biết không, tết năm nào cũng phải mập hơn mấy ký, sao ăn tết có một chút thôi mà lại làm nhiều món ăn ngon như vậy chứ? Hơn nữa còn đều là thịt, anh nói không ăn à, nhịn không có được đâu, bình thường đi đâu ăn được nhiều đồ ăn ngon như vậy, cứ ăn thôi, chắc chắn thành hội trưởng thịt luôn, rối chết đi được.”
“Phiền phức nhất không phải là chuyện này đâu, chuyện mà phiền phức nhất đó chính là cho dù tôi đi đến nhà ai gặp mặt tôi thì câu nói đầu tiên cũng là hỏi Hiểu Tinh đã có bạn trai chưa.
Tôi chỉ cần nói là không có thôi, người cả một nhà đều sẽ bắt đầu dạy dỗ tôi, nói tôi đã hai mươi chín tuổi rồi mà không yêu đương, không lấy chồng giống như là một chuyện trái trời trái đất, giết người phóng hỏa vậy đó.
Hơn nữa cho dù là tôi có đến nhà ai đi nữa cũng phải trải qua một cửa như thế, tôi có chút sợ hãi…”
Hứa Hiểu Tinh bắt đầu nói về những điều này một cách chậm rãi với Diệp Lăng Thiên ở trong điện thoại, Diệp Lăng Thiên vừa uống trà vừa hút thuốc lắng nghe Hứa Hiểu Tinh nói, ngẫu nhiên cũng sẽ nói một câu.
Cũng không biết là nói bao lâu, cuối cùng điện thoại của Diệp Lăng Thiên bắt đầu có cuộc gọi mới xen vào, Diệp Lăng Thiên mới nói là có cuộc gọi tới, trước tiên không nói chuyện được, sau đó mới cúp điện thoại với Hứa Hiểu Tinh.
Điện thoại là do Vương Lực gọi tới, hơn nữa còn là dùng một cái điện thoại duy nhất ở trong thôn gọi tới.
Biết là điện thoại ở trong thôn của bọn họ không có tín hiệu, Vương Lực nói cho Diệp Lăng Thiên rằng đám người của bọn họ đã đến nhà khoảng ba tiếng đồng hồ rồi.
Ngẫm lại đoạn đường xa như vậy, lái xe cũng phải mất một ngày, bọn họ ngồi xe lửa quả thật phải cần rất lâu, tùy tiện nói chuyện vài câu, chỉ là chúc tết với Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên kêu Vương Lực hỏi thăm sức khỏe mẹ của anh ta, sau đó Chu Ngọc Lâm lại gọi điện thoại cho Diệp Lăng Thiên.
Mãi cho đến hơn ba sáng, điện thoại của Diệp Lăng Thiên mới yên tĩnh.
Điện thoại không còn pin nữa, tự động tắt máy.
Diệp Lăng Thiên cắm dây sạc, bản thân cũng ngã xuống giường ngủ mất.
Sáng ngày hôm sau dậy sớm, sau đó gọi Diệp Sương dậy rửa mặt bắt đầu làm đồ ăn sáng, ăn sáng xong Diệp Lăng Thiên cầm điện thoại đi ra ngoài, lúc mở điện thoại lên thì phát hiện tin nhắn của Lý Vũ Hân gửi cho mình, tin nhắn cũng rất ngắn: “Lăng Thiên, tôi phát hiện là tôi thật sự yêu anh, tôi nên làm cái gì đây?”
Diệp Lăng Thiên nhìn tin nhắn này ngây người thật lâu, thẳng cho đến khi Diệp Sương chạy tới thì anh mới bỏ điện thoại vào trong túi, lấy lại tinh thần.
“Anh ơi, có cần mang theo cái gì nữa không?” Diệp Sương hỏi.
“Chiều ngày hôm qua anh đã mua trái cây rồi, mang theo một ít trái cây đi, bên cạnh đó anh mang theo bình rượu nữa là được.” Diệp Lăng Thiên nói.
Sau đó anh với Diệp Sương mang theo đồ đạc đi xuống dưới lầu, đi đến nghĩa trang công cộng ở ngoại thành chúc tết ba mẹ, đây là quy củ của người bản địa.
Mùng một tết phải về chúc tết ba mẹ, nếu như không có ba mẹ thì đi tảo mộ, dâng hương chúc tết ở trước mộ.
“Anh ơi, năm nay làm sao vậy, đột nhiên lại hào phóng cho em một cái bao lì xì lớn như thế?” Diệp Sương ngồi ở trên xe, cười hì hì lấy bao lì xì từ trong túi ra.
“Bao lì xì gì chứ?” Diệp Lăng Thiên vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, anh hỏi.
“Không phải là của anh cho em hả? Lúc em thức dậy thì đã thấy ở bên cạnh gối đầu có một cái bao lì xì mà.”
“Có bao nhiêu tiền vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi, lúc này mới nhớ đến đây là bao lì xì của Lý Vũ Hân cho Diệp Sương, tối ngày hôm qua lúc ôm Diệp Sương trở về giường ngủ, anh liền đặt nó ở bên cạnh gối của Diệp Sương.
“Chín triệu lận đó anh, thật sự không phải là anh cho hả? Anh đừng có làm em sợ nha, anh, chẳng lẽ tối ngày hôm qua còn có người khác vào trong phòng của em hả?” Thái độ của Diệp Lăng Thiên đã hoàn toàn dọa Diệp Sương giật nảy cả mình.
“Là anh đã đặt ở bên cạnh gối của em đó, nhưng mà cái bao lì xì này không phải là của anh.”
“Hả? Có ý gì chứ? Em không hiểu rõ.”
“Đây là bao lì xì của chị Vũ Hân cho em đó, nói là cho em mua quần áo mới mà mặc.”
“Lì xì cho em hả? Em cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn cho em lì xì nữa, tại sao vậy?”
“Em cầm thì cứ cầm đi, nói nhiều như vậy làm cái gì?”
“À, em đã hiểu rồi.
Tối ngày hôm qua anh bỏ em một mình ở nhà chính là để đi hẹn hò với chị Vũ Hân có đúng không? Có phải là chị Vũ Hân muốn làm chị dâu của em, cho nên muốn dùng tiền này để hối lộ em, nếu như vậy thì em đã nhận cái bao lì xì này rồi đó nha, hì hì.” Diệp Sương vui vẻ nói.