Mặc dù là nói vậy, nhưng trong lòng Diệp Lăng Thiên nhiều ít vẫn có chút lo lắng, dù sao đầu tư lớn như vậy, hơn nữa gần như là đặt cả tiền đồ của công ty vào đây, Diệp Lăng Thiên cảm thấy mình như là đang đánh cược, nếu như thành công, nói không chừng cửa tiệm này có thể kiếm tiền lớn, lợi nhuận không phải tiệm Xuân Thiên và Du Lâm có thể so sánh được.
Nếu như thất bại, cũng không cần nói, công ty cách phá sản không xa.
Nhưng mà Diệp Lăng Thiên xem như là đã chuẩn bị đánh bạc rồi.
Vốn chuẩn bị mở hai hoặc ba tiệm nhưng xem ra đành gác lại rồi, toàn bộ đầu tư vào trong cửa tiệm này.
Bởi vì biết rõ chuyện bên này quan trọng, cho nên Diệp Lăng Thiên đặt trọng tâm công việc ở đây., Đầu tiên là xác định nhân viên, anh lần nữa gọi điện thoại cho lãnh đạo phụ trách chuyện của Diệp Lăng Thiên ở bên phía ủy ban, nói với anh ta, mình cần hơi nhiều người, tối thiểu cần một trăm người, bốn mươi nam, sáu mươi nữ.
Đối phương nói với anh, người các tỉnh báo danh có khoảng bốn mươi mấy người, anh ta sẽ lần nữa thông báo với các tỉnh yêu cầu của Diệp Lăng Thiên, nhìn xem có còn người hay không, nhưng mà cuối cùng anh hỏi Diệp Lăng Thiên, nhất định phải là quân nhân hoặc là người nhà quân nhân sao? Gia đình nghèo khó được không? Anh ta nói với Diệp Lăng Thiên, rất nhiều vùng núi có lượng lớn nhân viên nghèo khó, ngay cả trong thành phố A của bọn họ cũng có một số công viên nhân viên chức nghỉ việc sống bằng tiền trợ cấp, cho nên nhờ Diệp Lăng Thiên giúp anh ta một việc, cho những người này một công việc.
Kỳ thật trong lòng Diệp Lăng Thiên thiên vị quân nhân xuất ngũ, dù sao bản thân annh cũng là quân nhân xuất ngũ, có cảm tình, nhưng cuối cùng Diệp Lăng Thiện vẫn đồng ý.
Nhưng mà Diệp Lăng Thiên cũng nói, bảo anh ta hỗ trợ liên lạc với nhiều quân nhân xuất ngũ một chút, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, tùy thời đều có thể.
Sau đó Diệp Lăng Thiên gọi thư ký đến, để cô ta sau này trực tiếp phục trách liên lạc với người của ủy ban.
Ngày thứ ba, Diệp Lăng Thiên vào công ty, trực tiếp ngồi trong phòng họp, tiến hành phỏng vấn với mấy người nhận lời lúc trước.
Dựa theo lời của cô thư ký, từ trong lý lịch sơ lược có hơn tám mươi người, cuối cùng cô ấy dựa theo số lượng nhân viên cần thiết ở các bộ phận chọn lựa hôm nay tổng cộng ba mươi sáu người đến phòng vấn, thì ra là, từng vị trí đều là tỉ lệ ba chọi một.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong phòng họp, cô ấy gọi một cô gái tài vụ đến, đầu tiên là phỏng vấn người nhận lời mời công việc tài vụ, tham gia phỏng vấn công việc tài vụ tổng cộng có mấy người, nữ có nam có, đối với công việc tài vụ, Diệp Lăng Thiên không hiểu, cho nên hỏi cơ bản đều là cô gái tài vụ, anh chỉ là cuối cùng hỏi một hai câu không liên quan đến tài vụ.
Sau khi chín người ứng tuyển tài vụ phỏng vấn xong, Diệp Lăng Thiên để cô gái tài vụ chọn năm người mà cô ấy cảm thấy hài lòng, cuối cùng Diệp Lăng Thiên từ năm người đó chọn ra ba người, trên cơ bản đều là quá trình như vậy.
Khác với công ty khác sau khi phỏng vấn còn phải về nhà đợi điện thoại thông báo, bên này Diệp Lăng Thiên trực tiếp sau khi phỏng vấn xong thông báo kết quả, ai ở lại ai đi rất rõ ràng, quá trình cũng rất nhanh, chỉ tốn 2 tiếng đồng hồ Diệp Lăng Thiên đã chọn được mười hai người, nhưng mà, trong mười hai người này cơ bản là nữ nhiều nam ít, cuối cùng có bốn nam.
Hai người tài vụ, hai người phân ở bộ phận tổng hợp, lúc này Diệp Lăng Thiên phân công lại cho mười hai người, mặc dù để cô thư ký bắt đầu giới thiệu nghiệp vụ và huấn luyện làm quen với bọn họ.
Cô thư ký cũng thuận lợi trở thành phó phòng tổng hợp.
Ngoại trừ bộ phận tài vụ và bộ phân tổng hợp có hai trưởng bộ phận chuyên môn, những bộ khác tạm thời không có lãnh đạo, Diệp Lăng Thiên muốn quan sát một tháng sau mới bổ nhiệm.
Dù sao sau khi Diệp Lăng Thiên sau khi tuyển xong thì sẽ rời khỏi, huấn luyện những người mới cũng như là làm quen công việc thì để cho cô thư ký.
Diệp Lăng Thiên vẫn tìm công ty internet lúc trước, nói hai chuyện nghiệp vụ với đối phương, một cái là xây dựng trang web giao thức ăn, một cái là sớm quyết định giải phóng hệ thống lắp đặt của cửa hàng mới.
Sau đó Diệp Lăng Thiên tiếp tục làm các việc liên quan đến mở rộng phát triển nghiệp vụ giao thứ ăn, rất bận, quả thật khoảng thời gian Diệp Lăng Thiên quả thật rất bận.
Hứa Hiểu Tinh ngày 13 tháng giêng về Đông Hải, vẫn là Lăng Thiên đi đón như cũ, cô nói với Diệp Lăng Thiện chuyện Vương Tuyết đến trường cô đã làm xong, đến lúc đó dẫn Vương Tuyết theo báo danh là được.
Sau đó cứng rắn muốn Diệp Lăng Thiên đưa cô đến tiệm Xuân Thiên ăn một bữa xiên nướng, ăn đồ nướng xong lại để Diệp Lăng Thiên đưa cô đến công ty của anh tham quan.
Nhìn thấy công ty Diệp Lăng Thiên đã có nhiều người như vậy, hơn nữa còn phân công rõ ràng, Hứa Hiểu Tinh cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà cuối cùng vẫn không quên mắng ông chủ Diệp Lăng Thiện này quá keo kiệt, nhiều người như vậy lại chen chúc trong một phòng, quá keo kiệt.
Trước kia khi người còn chưa đến Diệp Lăng Thiên còn không rõ, bây giờ mọi người đều vào đúng chỗ, Diệp Lăng Thiên cũng cảm thấy diện tích công ty mình quá nhỏ, đi đường cũng phải nghiêng người, chủ yếu là phòng vệ sinh không đủ dùng.
Mười mấy người dùng chung một phòng vệ sinh, chuyện đi làm tranh phòng vệ sinh thường xuyên xảy ra, Diệp Lăng Thiên cảm thấy, công ty nhất định phải chuyển chỗ.
Sau đó Diệp Lăng Thiên đưa Hứa Hiểu Tinh về nhà, sau khi đưa Hứa Hiểu Tinh về anh lại bắt đầu bận rộn, mang theo người công ty lắp đặt đi đến cửa hàng đồ điện, bàn bạc với bên thiết bị cả một buổi chiều mới quyết xong toàn bộ chuyện lắp đặt, vì là khách hàng cũ, công ty thiết bị vô cùng quen thuộc với yêu cầu với Diệp Lăng Thiện, cho nên bàn bạc rất dễ dàng.
Cuối cùng xác định, ngày một tháng sau lập tức tiến thành lắp đặt thiết bị, lần này Diệp Lăng Thiên cho thời gian lắp đặt thiết bị rất ngắn, chỉ có hai mươi lăm ngày, phí tổn lắp đặt cũng đưa lên kỷ lục 2 tỷ 1.
Ở đây tiền thuê cao như vậy, chậm một ngày chính là chậm rất nhiều tiền.
Diệp Lăng Thiên không đợi được, tình nguyện bỏ ra nhiều phí lắp đặt cũng nhất định phải nhanh chóng lắp đặt xong.
Đúng ngày 16 tháng giêng, Diệp Lăng Thiên tự lái xe đưa Vương Lực và Vương Tuyết đến trường mới báo danh, đối với trường học mới, Vương Tuyết vô cùng ước mơ, cũng rất kích động.
Nhưng mà có vẻ có chút lo sợ, đây là đương nhiên.
Trường học xa hoa như vậy, trước kia cô ấy chưa từng gặp qua.
Vương Lực cũng vô cùng cảm kích Diệp Lăng Thiên, sự cảm kích giữa cậu ấy và Diệp Lăng Thiên đã không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, nói ngắn gọn, nếu như không có Diệp Lăng Thiên, sẽ không có Vương Lực ngày hôm nay, cậu ấy và một nhà của cậu ấy, vẫn còn trồng trọt trong núi, khả năng cả đời này cũng không chạy thoát khỏi dãy núi lớn liên miên, cậu ta là một người không thích thể hiện tình cảm quá nhiều cho nên thậm chí còn không nói cảm ơn với Diệp Lăng Thiên, nhưng mà, mọi thứ cậu ấy đều nhớ trong lòng.
Để thuận tiện cho Vương Tuyết lên lớp, Vương Lực thuê phòng ở gần trường không xe, Diệp Lăng Thiện cũng trực tiếp đưa chiếc xe điện của mình cho Vương Lực, để cậu ấy thuận tiện đi làm.