Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


“Ý của chú Lý là?” Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc hỏi.

“Ông Dư đó, đừng nói cậu quên ông ấy rồi nhé, tôi nhớ ông ấy từng cho cậu số điện thoại mà.

Chuyện này cậu chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho ông ấy còn có tác dụng hơn vắt óc suy nghĩ nữa, còn chẳng có nguy hiểm gì.

Trong mắt ông Dư này không thể chứa được một hạt cát, đặc biệt là chuyện của quân đội, chuyện này cậu chỉ cần nói với ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ nhúng tay vào, hơn nữa chắc chắn sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng.

Nói thật, tôi cũng rất căm ghét đám sâu mọt trong quân đội này giống cậu, nếu trong quân đội đều là người như thế thì còn gì sức chiến đấu nữa, sẽ làm hư bọn họ thôi.” Lý Đông Sinh nhắc nhở Diệp Lăng Thiên.

Hai mắt Diệp Lăng Thiên tỏa sáng, cuối cùng lại không nói gì, cẩn thận suy nghĩ lại.

“Bí thư Lý, bên kia có người đến, muốn tìm cậu Diệp.” Lúc này, Đội trưởng Vương đi vào, thấy Lý Đông Sinh ở đây thì vội nói.

Lý Đông Sinh nhìn Diệp Lăng Thiên, tỏ vẻ để anh tự quyết định.

“Đi thôi, đi gặp một lần, tôi cũng muốn xem rốt cuộc bọn họ muốn nói gì với tôi.” Diệp Lăng Thiên đứng lên nói.

“Được, cậu đi đi.

Tiểu Diệp, chuyện này xử lý thế nào đều do cậu quyết định, bây giờ tôi với cậu đều là người trong cuộc, sau này chúng ta cũng không tiện nói gì với nhau nữa, nhớ kỹ nên làm gì làm thế nào, hôm nay tôi sẽ không nói thêm nữa đâu.” Lý Đông Sinh nhắc nhở Diệp Lăng Thiên một câu.

Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

“Ai muốn gặp tôi vậy?”
“Vẫn là Từ Hữu Lương kia, cậu Diệp yên tâm, nơi này là cục cảnh sát, dù bọn họ có lợi hại hơn nữa cũng không dám làm gì cậu ở đây đâu.” Đội trưởng Vương nói.

Diệp Lăng Thiên cười, nói cảm ơn Đội trưởng Vương một tiếng, sau đó đi cùng ông ta vào một phòng làm việc, có hai người đứng bên trong, chính là Từ Hữu Lương trước đó và Tần Cương kia, trước cửa còn có mấy tên lính cầm súng.

Sau khi Diệp Lăng Thiên đi vào, cửa bị đóng lại, hai người một người ngồi một người đứng, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh.

Diệp Lăng Thiên chậm rãi châm một điếu thuốc ngồi xuống, hờ hững hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Cậu Diệp, chuyện lần này hai bên chúng tôi đều không truy cứu nữa, cậu thấy thế nào?” Tần Cương chậm rãi nói.

“Việc này rất khó, người của các ông xông đến đánh người của công ty chúng tôi, đánh xong lại nói không truy cứu, hình như trên đời đâu có đạo lý này.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu đáp.

“Cậu tưởng tôi không hiểu pháp luật à, hai bên đều có thiệt hại, đều có đánh người, trách nhiệm của chuyện này là mỗi người một nửa, hơn nữa bên tôi còn bị thương nặng hơn.

Ngoài ra cậu đừng quên, chúng tôi là người trong quân đội.” Tần Cương lạnh lùng cảnh cáo.

“Vậy để tôi nói với ông một chuyện, thứ nhất là các người chủ động tập trung nhiều người đến kiếm chuyện với chúng tôi, thứ hai là các ông chủ động ra tay đánh người, thứ ba, chúng tôi là công ty bảo vệ, là công ty bảo vệ chính quy, có hồ sơ đàng hoàng ở các bộ phận và cục cảnh sát, hơn nữa mỗi một nhân viên bảo vệ chúng tôi đều có ghi chép, chúng tôi làm nhiệm vụ bảo vệ tiểu khu đó, nơi các ông đánh người là ở trong tiểu khu, nếu nói đến pháp luật, ông cảm thấy nên nói sao.

Ngoài ra, các người là người trong quân đội thì thế nào, người trong quân đội là có thể tùy tiện đánh người tùy tiện cầm súng chĩa vào đầu người khác sao?” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt hỏi.

“Cậu muốn thế nào?” Tần Cương sa sầm mặt hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Việc công xử theo phép công, xử lý theo pháp luật, nên tạm giam thì tạm giam, nên bồi thường thì bồi thường.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

“Cậu chỉ đòi tiền thôi đúng không, vậy đơn giản thôi, tôi sẽ bảo người đưa cho cậu sáu trăm triệu, tôi nghĩ thừa sức để người của cậu chữa trị rồi.

Cậu lấy sáu trăm triệu, dẫn người của mình rời khỏi cục cảnh sát, chuyện này sẽ xem như chưa từng xảy ra, kết thúc ở đây thế nào.” Tần Cương đề nghị.

“Chắc ông không nghe rõ rồi, tôi không thiếu tiền, càng không thiếu sáu trăm triệu này, tôi nói muốn xử lý theo phép công, có nghĩa là thẩm tra xét xử theo con đường pháp luật, chứ không phải lén lút bồi thường.” Diệp Lăng Thiên cười khẽ nói.

“Có phải cậu muốn chết không hả?” Tần Cương tức đến mức đỏ cả mặt, không nhịn được chỉ vào Diệp Lăng Thiên nói.

“Ranh con, cậu đừng có ép người quá đáng.”
“Tôi không cảm thấy mình ép người quá đáng, ngược lại tôi cảm thấy là các ông ép người quá đáng đấy.

Tôi chỉ là một người dân bình thường thôi, nhưng tôi không cho phép người khác vô duyên vô cớ đánh người, càng không cho phép người khác cầm súng chĩa vào đầu tôi nói muốn giết tôi.

Tôi vẫn câu nói cũ, tất cả việc công xử lý theo phép công, không phải tôi muốn ông hứa hẹn gì với mình, cái tôi cần là phía quân đội các ông cho tôi một câu trả lời.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

“Giỏi giỏi giỏi, ranh con, cậu giỏi lắm, nếu vậy thì chúng ta chẳng còn gì để nói hết.

Nhưng tôi vẫn phải khuyên cậu đừng đề cao bản thân quá, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy.” Tần Cương lạnh lùng cảnh cáo.

“Thế ư, vậy tôi sẽ đợi.” Sau khi nói xong, Diệp Lăng Thiên đứng lên đi thẳng ra ngoài.

Nhưng vừa mở cửa ra đã có mấy khẩu súng chĩa vào anh, Diệp Lăng Thiên quay đầu lại hỏi Tần Cương: “Làm gì đấy?”
“Cậu bị tình nghi các tội ép buộc người thi hành công vụ, cướp súng,… có thể là kẻ tình nghi tập kích khủng bố, chúng tôi sẽ dẫn cậu về quân đội tiến hành điều tra, giao cho tòa án thẩm tra.” Tần Cương chậm rãi nói.

“Hình như tôi không thuộc quyền quản lý của tòa án nhỉ.”
“Dù cậu không thuộc quyền quản lý của bọn họ, nhưng người trong quân đội chúng tôi thì có.

Ngoài ra, người trong quân đội chúng tôi bị khống chế và uy hiếp, chúng tôi cũng phải tiến hành điều tra.

Không chỉ có cậu, tất cả những người ở đây tôi đều muốn bắt về.

Ranh con, cậu đổi ý vẫn còn kịp đấy.” Tần Cương tiếp tục hỏi.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày, lúc này, điện thoại reo lên, anh xem số điện thoại, là Trần Tuấn Lương gọi đến.

“Có chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Khi nãy nhận được thông báo, tất cả máy chủ theo dõi của chúng ta ở thành phố Hoa Diệu bị một đám người không rõ lai lịch cướp đi hết rồi.” Trần Tuấn Lương nói thẳng vào vấn đề.

“Có biết thân phận của đối phương không?”
“Không biết, mặc quần áo bình thường, không nhìn ra đối phương là ai, dọn hết tất cả mọi thứ của phòng giám sát đi, không còn lại gì cả.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là người trong quân đội muốn tiêu hủy chứng cứ.

Ha hả, nhưng có lẽ bọn họ không biết tất cả camera của chúng ta đều có mạng lưới, máy chủ của chúng ta không chỉ ở trong phòng giám sát, phòng máy trong căn cứ cũng nhận được tất cả dữ liệu.

Cho nên, trong phòng máy chúng ta vẫn có một phần.

Sir, nhưng bọn họ làm thế thật khinh người quá đáng.” Trần Tuấn Lương nói.

“Tôi biết rồi, cậu còn ở cục cảnh sát sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Ừm, đang nói chuyện với mấy anh em, Đội trưởng Vương kia nói chúng em có thể đi rồi, anh đang ở đâu, chúng em đợi anh.” Trần Tuấn Lương trả lời.

“Tôi còn có việc, cậu không cần lo cho tôi, đi về trước đi, chuyện này các cậu không cần quan tâm, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.

Nói với các anh em, chuyện lần này tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời.” Sau khi nói xong, Diệp Lăng Thiên cúp máy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui