Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


"Không bị người phát hiện chứ?" Diệp Lăng Thiên hỏi.
"Em làm việc anh yên tâm, mặc dù đã rất nhiều năm không làm việc này nữa, nhưng chút cơ bản vẫn còn, chút chuyện nhỏ này sẽ không lưu lại dấu vết gì" Trần Tuấn Lương rất có lòng tin nói.
"Lái đến ngọn núi phía sau căn cứ đi, luôn ở trong căn cứ cũng không an toàn" Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút nói.
"Được" Trần Tuấn Lương gật đầu một cái, sau đó tiếp tục lái xe.
Căn cứ vốn ở ngoại ô, nông hộ chung quanh không nhiều, phía sau đều là núi.

Diệp Lăng Thiên để Trần Tuấn Lương tiếp tục lái xe vào trong, lái thẳng đến trong núi, khu vực này trên căn bản là không có ai ở, toàn bộ là núi, bên ngoài nữa chính là một xa lộ và một đường sắt.
"Mở cốp sau ra, tôi đưa ông ta lên núi"
"Sir, để em đi, loại chuyện này không cần anh làm" Trần Tuấn Lương cười, sau đó mở cốp sau xe, vác người bên trong trên vai đi theo sau Diệp Lăng Thiên.
"Mang theo dây thừng chưa?" Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa hỏi.
"Mang rồi, treo ở trên người em"
Diệp Lăng Thiên quay đầu nhìn một chút, quả nhiên, trên người Trần Tuấn Lương treo một sợi dây trói.
Hai người từ từ đi lên núi, đi tới giữa sườn núi, Diệp Lăng Thiên nhìn một chút nói: "Ở đây đi, treo lên thân cây này đi, cây này nhìn cũng cao."
"Được" Trần Tuấn Lương gật đầu một cái, chuyện này trước kia bọn họ đã làm không ít, Diệp Lăng Thiên nói một chút Trần Tuấn Lương cũng biết nên làm thế nào rồi.

Trực tiếp cầm ra sợi dây nhanh nhảu trèo lên cái cây nhìn có vẻ vô cùng to lớn bên cạnh, tốc độ anh ta leo cây vô cùng nhanh, cái cây cao bảy tám mét anh ta gần như lập tức leo lên, sau đó treo dây thừng trên một cành cây khô rất chắc chắn, sau đó trèo xuống.

Diệp Lăng Thiên dùng một đầu dây thừng buộc vào tay của Lưu Thượng Vinh, cách trói này rất đặc biệt, người bình thường không học được.

Sau khi Trần Tuấn Lương trèo xuống thì kéo một đầu khác của dây thừng, kéo Lưu Thượng Vinh lên một chút, sau đó động mấy cái trên đầu Lưu Thượng Vinh, làm Lưu Thượng Vinh tỉnh lại.
Lưu Thượng Vinh vừa tỉnh lại thì thấy bốn phía đen thùi lùi một mảnh, chỉ có thể mơ hồ thấy hai bóng dáng, lại nhìn kỹ một chút thích ứng một chút mới nhìn thấy là hai người, sợ hãi hô to: "Các người là ai, muốn làm gì?" Vừa kêu vừa liều mạng dãy dụa, đây là phản ứng tự nhiên của con người.
Trần Tuấn Lương cũng không quan tâm nhiều như vậy, kéo một đầu dây thừng treo Lưu Thượng Vinh lên.
"A, đau, đau đau, các người là ai? Các người muốn làm gì? Muốn làm gì?" Lưu Thượng Vinh sợ ba hồn mất hai hồn rưỡi, chỉ có thể theo bản năng hô to, thân thể không ngừng đong đưa, nhưng giờ phút này hai tay bị treo lên, cả người cũng ở giữa không trung, căn bản là không có cách nào dung lực, chỉ có thể cả người đong đưa trên không trung.

Hơn nữa, cái bộ dáng này vô cùng thống khổ, hai tay đau không chịu được, bị siết đau.
"Nếu còn ồn ào nữa tôi bảo đảm ông sẽ chết nhanh hơn" Trần Tuấn Lương nói thẳng.
Vừa hô như vậy, quả nhiên Lưu Thượng Vinh bị dọa sợ không dám lên tiếng nữa.
Diệp Lăng Thiên nhìn độ cao này, cảm thấy cũng được rồi, nói với Trần Tuấn Lương: "Được rồi, như vậy được rồi."
Trần Tuấn Lương nghe lời của Diệp Lăng Thiên, buộc đầu sợi dây đang kéo lên thân cây bên cạnh, lúc này Lưu Thượng Vinh bị treo trên không trung, đại khái ở độ cao hơn ba mét đến bốn mét.

Nói cao cũng không cao, nhưng một người bị treo ở độ cao này, quả thật vẫn rất dọa người.
"Hai vị, hai vị đại gia, không biết hai vị cần tiền hay là cái gì? Chúng ta có lời thì nói, muốn bao nhiêu tôi đưa bao nhiêu, tôi có thể cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, nếu không đủ tôi có thể đi mượn" Lưu Thượng Vinh hiển nhiên cũng hơi thanh tỉnh một chút, vội vàng nói.

Rốt cuộc là giang hồ già đời, không phải loại nhóc loác choác Trương Văn Quân có thể so sánh.
"Ông có bao nhiêu tiền" Trần Tuấn Lương cảm thấy thật thú vị, trực tiếp hỏi.
Diệp Lăng Thiên ngồi ở trên mặt đất bên cạnh, tự đốt một điếu thuốc, sau đó đưa cho Trần Tuấn Lương một điếu.
"Muốn bao nhiêu cũng được, chúng ta có thể thương lượng, có thể để tôi xuống không? Treo như vậy thật sự quá đau đớn, yên tâm, các người trói tôi lại, tôi tuyệt đối không chạy thoát" Lưu Thượng Vinh nói tiếp, hiện tại ông ta không có ý nghĩ gì khác, chỉ cầu có thể để ông ta xuống, đúng như ông ta nói, treo như vậy quả thật sống không bằng chết, hơn nữa, càng treo lâu thì càng khó chịu, càng đau.
"Cho tôi một trăm năm mươi tỷ, cho tôi một trăm năm mươi tỷ thì tôi để ông xuống, như thế nào?" Trần Tuấn Lương tiếp tục cười.
"Một trăm năm mươi tỷ? Hai vị đại ca, tôi chỉ là một người đi làm thuê cho người ta, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy.

Hai vị, không biết tôi đắc tội hai vị chỗ nào? Tôi cảm thấy hai vị không giống như là vì tiền" Lưu Thượng Vinh từ trêu chọc của Trần Tuấn Lương cũng nghe ra được chút gì, từ từ hỏi.
"Chúng ta đúng là vì tiền, các người không phải là muốn một trăm năm mươi tỷ của tôi sao? Cho nên hôm nay tôi chính là đến tìm đòi một trăm năm mươi tỷ" Diệp Lăng Thiên từ từ vừa nói.
"Anh trai, lời này của anh là ý gì?" Sắc mặt của Lưu Thượng Vinh cũng thay đổi, hỏi.
"Giả bộ ngu sao? Không biết? Tôi giới thiệu bản thân một chút cho ông vậy, tôi tên Diệp Lăng Thiên, lần này ông cũng nên nhớ ra rồi chứ" Diệp Lăng Thiên cười một cái nói.
Lúc này nơi này chỉ có một chút xíu ánh trăng, cho nên căn bản là không thấy rõ người, nhưng Diệp Lăng Thiên biết, lúc này biểu cảm trên mặt Lưu Thượng Vinh nhất định vô cùng phong phú.
"Biết tôi không? Nghĩ ra chưa?" Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.
"Cậu Diệp, chào cậu.

Nhưng tôi cũng không quen cậu, tôi nhớ trong những người tôi quen biết không có ai tên như vậy" Lưu Thượng Vinh nói.
"Xem ra trí nhớ của ông vẫn không tốt lắm, không sao, ông nghĩ kĩ lại xem, nghĩ lại đi, lúc nào ông nghĩ ra lúc đó chúng ta lại tiếp tục nói, không vội" Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó nói: "Đi thôi, chúng ta đi xuống núi ăn chút gì lại lên sau.

Dù sao nơi này hẻo lánh, coi như chết ở đây cũng sẽ không có người phát hiện."
"Đừng đừng đừng, hai vị, dù sao cũng đừng đi.

Tôi cầu xin các người, để tôi xuống đi.

Nếu như trước kia tôi có làm gì có lỗi với hai vị thì tôi xin lỗi, các người để tôi làm gì bồi thường cũng được, phiền hai người để tôi xuống đi.

Tôi thật sự không chịu nổi, tay muốn gãy rồi" Lưu Thượng Vinh nóng nảy, hô to.
"Vậy ông đã nhớ ra chút gì chưa? Còn nhớ cái tên này của tôi không? Tôi có thể nhắc nhở ông một chút, lần đầu tiên là ở cửa tiệm thịt nướng ở cổng trường đại học, lần thứ hai là trong chuyện bỏ thuốc tại tiệm thịt nướng Lão Binh, chuyện thứ ba chính là chuyện xúi giục người chụp hình sau đó vơ vét tài sản bây giờ.

Nhớ ra rồi chứ?" Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.
"Cậu Diệp, tôi thật sự không biết cậu đang nói gì, cậu nói những chuyện này tôi thật sự không biết, van cầu cậu, để tôi xuống trước đi" Lưu Thượng Vinh cắn răng nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui