Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


"Anh, anh muốn đi ra ngoài à?” Đúng lúc Diệp Sương mới tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thay bộ quần áo ngủ bằng bộ đồ chỉnh tề đi ra ngoài liền lấy làm lạ hỏi.
"Ừm, Diệp Sương, công ty có chút việc, anh phải tiến đến Việt Châu một chuyến, có thể phải mất khoảng hai ngày, hai ngày này em phải tự mình chăm sóc bản thân!” Diệp Lăng Thiên do dự một chút, sau đó nói.
"Bây giờ đi luôn sao? Đã muộn thế này rồi?” Diệp Sương nhìn đồng hồ treo trên tường một cái và hỏi.
"Đúng, bây giờ đi luôn, có chút việc gấp "
"Nhưng...!nhưng hai ngày nữa anh sẽ kết hôn nha, lúc này sao anh có thể đi nơi khác?”
"Không sao, em yên tâm, kết hôn là chuyện lớn, cho dù thế nào anh cũng sẽ nhanh chóng trở về kết hôn.

Anh đi đây!” Diệp Lăng Thiên gật đầu một cái và nói, sau đó đi ra ngoài.
Một bên xuống lầu, một bên lấy điện thoại di động ra cho Lý Yến gọi điện thoại.
"Alo!"
"Lý Yến, phía bên công ty có chút việc, bây giờ anh phải đi Việt Châu một chuyến, xử lý một vài chuyện.

Em yên tâm, rất nhanh anh sẽ trở về, nhất định trước khi chúng ta kết hôn anh sẽ nhanh chóng trở về.” Diệp Lăng Thiên lần nữa nói dối Lý Yến.
"Muộn như vậy rồi còn phải đi sao? Vậy được rồi, anh nhất định phải chú ý an toàn!”
"Anh biết rồi, có chuyện gì em cứ gọi điện thoại cho anh nhé!” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó cúp điện thoại.
Sau đó, anh đi thẳng tới dưới lầu, tìm một vòng không thấy xe của mình, sau đó mới nhận ra rằng chiếc Mercedes – Benz của mình đã đưa cho Lý Yến, bây giờ chiếc xe mình đang lái chính là chiếc Buick mà Lý Vũ Hân đã lái trước đó.
Diệp Lăng Thiên ngồi lên xe, khởi động xe sau đó trực tiếp lái ra ngoài, lái thẳng về phía đường cao tốc.

Mục đích của anh rất rõ ràng, chính là đi đến M thành, hướng đến vị trí của Lý Vũ Hân, anh không có yêu cầu gì khác, chỉ đơn thuần muốn nhìn Lý Vũ Hân một chút.

Mặc dù anh đã sắp xếp Trịnh Long ở đó bảo vệ Lý Vũ Hân, trên cơ bản Trịnh Long vẫn duy trì mỗi tuần đều gọi điện thoại báo cáo tình hình của Lý Vũ Hân cho Diệp Lăng Thiên, nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn không thể khống chế nổi ham muốn của bản thân muốn đi qua nhìn Lý Vũ Hân một chút.

Anh không phải một người dễ xúc động, nhưng giờ phút này, anh lại vô cùng vô cùng xúc động, vậy nên mới trực tiếp lái xe đi đến M thành.
Đường đi đến M thành đã vô cùng quen thuộc đối với Diệp Lăng Thiên, rất may là từ thành phố A cho đến khi lên đến cao tốc đều không có cảnh sát giao thông cản anh, nếu không thì thổi anh một cái anh cũng sẽ phải ngồi xổm ở sở tạm giam hơn nửa tháng, bây giờ say rượu lái xe không phải là chuyện đùa.

Diệp Lăng Thiên biết uống rượu không thể lái xe, nhưng anh không thể kìm chế nổi xúc động muốn gặp Lý Vũ Hân một chút.
Diệp Lăng Thiên đã lái xe đến khoảng một trăm năm mươi hoặc một trăm sáu mươi km/h,trên bảng điều khiển không gợi ý có giám sát liền không giảm tốc độ, bằng tốc độ nhanh nhất lái về phía trước.

Anh biết thời gian của mình rất gấp gáp, từ thành phố A lái đến nơi của Lý Vũ Hân có lẽ phải tốn thời gian khoảng một ngày một đêm, lái xe đi và về cần phải tốn hai ngày đêm, đây là chưa bao gồm thời gian ăn cơm và nghỉ ngơi.

Hôm nay đã là hơn mười giờ, gần mười một giờ tối chủ nhật, thời gian anh kết hôn với Lý Yến là thứ tư, thời gian anh có không quá nhiều, anh chỉ có thể lái về phía trước bằng tốc độ nhanh nhất.
Trước khi lên đường cao tốc, Diệp Lăng Thiên đã mua một chai nước khoáng, một bao thuốc là và mấy cái bánh mỳ, ở một cửa hàng tiện lợi, ngoài ra không mua gì thêm nữa.

Trên đường đi, từ khi trời tối đến khi rạng sáng anh đều không hề dừng lại, thậm chí không uống một ngụm nước hay ăn chút đồ ăn nào cả, nhưng điếu thuốc trong tay vẫn không hề ngừng, buổi tối lái xe vô cùng vất vả, Diệp Lăng Thiên gần như đều dựa vào khói thuốc để nâng cao tinh thần.
Trong lòng Diệp Lăng Thiên cũng chỉ có một suy nghĩ, nhanh chóng lái về phía trước, có thể sớm chút nào nhìn thấy Lý Vũ Hân thì hay chút đó.
Cứ như vậy một mực lái xe, buổi chiều ngày hôm sau, khoảng hơn năm giờ Diệp Lăng Thiên đã lái xe đi vào con đường nhỏ dẫn đến phía ngoài thôn nơi Lý Vũ Hân đang ở, sớm hơn gần bốn giờ đồng hồ so với kế hoạch ban đầu, mà cái giá phải trả chính là hơn hai mười giờ này ngoại trừ việc Diệp Lăng Thiên phải dừng lại đổ xăng thì xe hoàn toàn không hề dừng lại, cho dù anh gần như là người sắt thì giờ phút này tròng mắt vẫn thâm quầng, con đường trước mắt anh nhìn đều có chút mơ hồ không rõ.
Diệp Lăng Thiên kiên trì lái xe đến một tiếng cuối cùng, đỗ xe ở chỗ đèo như trong trí nhớ, sau đó xuống xe, chậm rãi đi lên trên núi.
Lúc này trời đã tối dần, Diệp Lăng Thiên dường như đã quên một đồ vật rất quan trọng, đó chính là đèn pin.

Nhưng giờ phút này đi mua đèn pin gần như cũng rất không có khả năng, anh chỉ có thể dùng ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại trong tay để chầm chậm đi lên trên núi theo trí nhớ.
Đi khoảng chừng hơn hai giờ đồng hồ, đến tám giờ tối mặt trăng đã lên mới đi đến phía ngoài ngôi trường đơn sơ kia.
Trước khi anh đến cũng không thông báo cho bất cứ ai, vậy nên ngay cả Trịnh Long cũng hoàn toàn không biết anh sẽ đến đây.
Trong làng giờ phút này rất yên tĩnh, mặc dù mới tám giờ nhưng đã yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ, ngoại trừ việc thỉnh thoảng sẽ có tiếng chó sủa hoặc vài tiếng trẻ con khóc truyền đến.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi đi đến gần trường học, giờ phút mấy căn phòng của cái gọi là trường học cũng rất yên tĩnh, nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn có thể nhìn thấy toàn trường học vẫn có hai gian phòng có ánh đèn, rõ ràng, một căn phòng là của Trịnh Long, một phòng khác chính là của Lý Vũ Hân, vì theo anh biết, ở trong trường học này, cũng chỉ có hai người là Trịnh Long và Lý Vũ Hân.
Nghĩ đến việc có thể ngay lập tức nhìn thấy Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên có chút hưng phấn, lại có chút khẩn trương, sự mệt mỏi trên người gần như đã biến mất ngay lập tức.
Từ khi Lý Vũ Hân rời khỏi Đông Hải đến bây giờ, nói là lâu thật ra cũng không được coi là quá lâu, cũng chỉ hai tháng, nhưng đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, dường như đã quá lâu quá lâu.

Có lẽ thời gian thật sự có loại tình cảm gọi là một ngày không gặp như là ba năm.
Diệp Lăng Thiên đi thẳng vào ngôi trường học nhỏ không có tường vây quanh, không có cổng, chỉ có mấy ngôi nhà làm bằng gạch bùn.

Diệp Lăng Thiên không phát ra tiếng động, vì trước khi anh đến đã suy nghĩ kỹ, anh sẽ không để Lý Vũ Hân thấy mình, anh không muốn làm phiền đến cuộc sống bình lặng của Lý Vũ Hân.

Lựa chọn cuộc sống bình lặng này chính là do Lý Vũ Hân kiên trì, anh không có quyền làm phiền đến sự yên bình giờ phút này của cô, mà bây giờ, anh dường như càng không có quyền làm chuyện như vậy, bởi vì, chính bản thân anh sẽ sớm trở thành chú rể của một người phụ nữ khác, chồng của một người phụ nữ khác, cha của một đứa bé khác rồi.

Cho dù thế nào, anh đều không nên có bất cứ vướng mắc tình vào nào với Lý Vũ Hân, vậy nên, không gặp mặt vẫn tốt hơn so với gặp, đối với anh hay Lý Vũ Hân đều như vậy.

Như lúc trước anh đã suy nghĩ, anh đến đây đơn giản chỉ là muốn nhìn Lý Vũ Hân một chút, cho dù chỉ là nhìn từ xa, nhìn một chút thôi anh cũng đã cảm thấy thỏa mãn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui