Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


“Sao thế? Có phải tôi nói gì sai rồi không? Tôi không có ý muốn dạy dỗ anh, tôi chỉ là… chỉ là nhắc nhở anh như một người bạn thôi.

Đây là quy tắc của xã hội, nếu anh đã bước vào xã hội thì nhất định phải hoà nhập với nó, nếu không anh chắc chắn sẽ đụng đến đầu rơi máu chảy.” Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên im lặng thì nói tiếp.

“Hiểu rồi.” Anh cười đáp.

Sau đó hai người bèn đến khách sạn Ravel ở, trên bàn ăn, Ravel đã ngồi đợi với phiên dịch của anh ta.

Trên bàn để món ngon và rượu vang đỏ, đợi sau khi Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên ngồi xuống, Ravel bắt đầu nhiệt tình chào hỏi.

“Cô Lý tôn kính, rất cảm ơn cô có thể đến nơi hẹn, đây đều là món ăn ngon chính cống nhất của Provence của nước D chúng tôi, hy vọng cô có thể thích.

Còn nữa, chai rượu này là tôi mang đến từ Paris, cũng là rượu mà ba tôi cất giấu, hàng không bán của Lafite, cô thử xem.” Ravel nhiệt tình nói với Lý Vũ Hân.

“Cực kỳ cảm ơn sự nhiệt tình của ngài Ravel, tôi rất hân hạnh.

Nhưng thật xin lỗi, tôi thật sự không uống rượu vang đỏ được.

Anh cũng biết đấy, lần trước tôi chỉ uống một ly đã say.

Tôi nghĩ, vẫn nên để phiên dịch viên cũng là bạn của tôi Diệp Lăng Thiên nhận thay tôi vậy.” Lý Vũ Hân khó xử nói.

“Ôi, thế thì hơi đáng tiếc, rượu vang đỏ này thật sự là rượu ngon, cũng như bảo bối của ba tôi vậy.

Nếu hôm nay không phải nói cầm đến chiêu đãi cô Lý, chắc chắn ba tôi sẽ không nỡ đưa thứ mình yêu thích cho tôi đâu.

Nào, ngài Diệp, mời nếm thử.” Ravel cười nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên gật đầu, bưng ly rượu lên nếm một ngụm.

“Sao, rượu này ngon chứ?”
“Rất ngon.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói, thật ra anh là một người rất không thích rượu vang đỏ.

Tuy anh có thể nếm ra được đây là Lafite chính cống, nhưng anh vẫn cảm thấy rượu này thật sự không ngon bằng rượu trắng.

“Vừa nhìn ngài Diệp đã biết là một người hiểu về rượu vang đỏ, nào, chúng ta cụng ly.” Ravel cười ha hả cụng ly với Diệp Lăng Thiên.

“Ngài Ravel, tôi nghĩ hôm nay anh mời tôi ăn cơm cũng không đơn giản chỉ là ăn cơm thôi nhỉ?” Lý Vũ Hân thấy đã trò chuyện xong rồi, thời cơ cũng đã đến, cho nên bắt đầu nói tới việc chính.

Vì lần này Ravel mang theo phiên dịch, cho nên Diệp Lăng Thiên thoải mái hơn không ít.

“Cô Lý, là thế này, trong điện thoại tôi cũng có nói rồi, chủ yếu là vì chuyện hạng mục này.

Công ty chúng tôi cảm thấy cực kỳ hứng thú với nó, cũng rất có thành ý.

Cho nên, hôm nay tôi tới đây vẫn là muốn trao đổi ý kiến hợp tác giữa chúng ta một chút.” Ravel bắt đầu nghiêm túc nói.

Diệp Lăng Thiên phiên dịch nguyên câu lại với Lý Vũ Hân, sau đó lại nói với cô: “Nhớ phải vờ thả để bắt, cô nhìn giọng điệu Ravel nói chuyện là biết, anh ta còn đang tiếp tục giả vờ.”
“Tôi biết.” Lý Vũ Hân gật đầu, sau đó nói với Ravel: “Thật xin lỗi, ngài Ravel, tôi nghĩ tôi đã nói trong điện thoại rất rõ ràng rồi.

Công ty chúng tôi thật sự không thể chấp nhận được điều kiện quý công ty đưa ra, cho nên công ty chúng tôi đã huỷ kế hoạch hợp tác với quý công ty rồi.

Bây giờ trụ sở chính của tập đoàn chúng tôi đang tìm bạn hợp tác khác, đang chuẩn bị phát triển một mình.”
“Tuy tôi rất muốn hợp tác với quý công ty, nhưng tôi cũng không có cách nào hoàn toàn thay đổi tình huống bây giờ.

Chúng ta đều là người làm ăn, tất cả đều phải đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu, tôi nghĩ có lẽ ngài Ravel có thể hiểu cho tôi.”
“Hiểu, đương nhiên là hiểu.

Nhưng cô Lý à, cô cũng hiểu địa vị và sức ảnh hưởng của công ty Ale chúng tôi trong ngành khách sạn là có một không hai ở cả nước D, hợp tác với chúng tôi là sự lựa chọn tốt nhất của các cô.

Tôi nghĩ các cô không nên bỏ qua cơ hội hợp tác với chúng tôi, đây cũng có thể xem như thiệt hại nặng nề với các cô.

“Tôi biết tập đoàn Tam Nguyên các cô muốn mở ra cánh cổng ngành khách sạn châu Âu qua hạng mục lần này.

Chính vì thế, hợp tác với tập đoàn của chúng tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất của các cô.

Cho dù sức ảnh hưởng của thương hiệu hay kinh nghiệm, các cô đều có thể học được điều tốt nhất từ phía chúng tôi, điều này những người khác không sánh bằng được.

Tôi cảm thấy cô không nên bỏ qua cơ hội tốt như vậy.” Ravel tiếp tục khuyên bảo Lý Vũ Hân.

“Những điều này tôi hiểu cả, nếu không tôi cũng sẽ không dẫn nhiều người như vậy bay đến Paris gặp anh.

Nhưng điều kiện của quý công ty khiến một vài cổ đông trong tập đoàn chúng tôi cảm thấy các anh không có thành ý, cho nên từ chối việc tiếp tục hợp tác với công ty các anh.”
“Nói thật, cá nhân tôi cũng cho rằng điều kiện công ty cách anh đưa ra quá khắt khe.

Tuy chúng tôi có mục đích học tập kinh nghiệm, nhưng chúng tôi cũng hy vọng có thể có được lợi nhuận.

Dù sau con số đầu tư của chúng tôi lần này không tính là nhỏ, chúng tôi nhất định phải có lấy lại, như vậy chúng tôi mới có thể nói rõ với cổ đông của mình.

Chúng tôi cũng có giới hạn của riêng mình, mà điều kiện công ty các anh đưa ra thật sự đã vượt qua giới hạn của chúng tôi rất nhiều.

Cho nên dù tôi rất muốn hợp tác với công ty cũng là có lòng mà không có sức, xin lỗi ngài Ravel.”
Lý Vũ Hân là một người phụ nữ rất thông minh, IQ tuyệt đối không thua Diệp Lăng Thiên, chỉ là kiến thức của cô không phong phú bằng anh, hơn nữa cũng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

Làm người dẫn đầu, đứng giữa được mất, chắc chắn IQ sẽ bị cảm xúc làm ảnh hưởng.

“Cái này tôi có thể hiểu, cho nên công ty chúng tôi lại mở cuộc họp khẩn cấp để thảo luận chuyện này, vì bày tỏ thành ý của chúng tôi với hạng mục, chúng tôi cảm thấy mình có thể nhượng bộ thích hợp, chúng ta có thể bàn lại điều kiện.” Ravel vội vàng nói.

“Nhưng thưa ngài Ravel, tập đoàn chúng tôi đã tuyên bố huỷ bỏ kế hoạch hợp tác với quý công ty rồi.

Hơn nữa, nhân viên tôi dẫn đến để bàn chuyện hợp tác đều đã về nước hết, tôi…” Lý Vũ Hân còn chưa nói xong đã bị Ravel ngắt lời.

“Quý cô Lý, chúng ta đều là Giám đốc chuyên nghiệp, là một Giám đốc chuyên nghiệp, chỉ cần có thể tạo nên lợi ích lớn nhất với công ty, những chuyện còn lại đều không thành vấn đề có đúng không? Tôi tin chỉ cần quý công ty có thể đạt được lợi ích từ trong hợp tác của chúng ta, sẽ không có ai phản đối chuyện hợp tác với công ty Ale chúng tôi đâu.” Ravel rất tự tin nói.

“Được, nếu ngài Ravel đã nói thế, điều kiện bay giờ của các anh là gì?” Lý Vũ Hân làm ra vẻ khó xử.

“Chúng tôi chỉ cần 45% cổ phần của công ty, điều kiện còn lại không thay đổi, cô Lý, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của chúng tôi rồi.” Ravel uống một ngụm rượu, sau đó nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui