Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


"Chúng ta đến đó đi, lần trước em đi ngang qua nhìn thấy tiểu khu đó mới xây, cảm thấy cũng không tệ lắm." Lý Vũ Hân chỉ vào tiểu khu cách đó không xa nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn, sau đó lái xe qua đó.
Tiểu khu không quá lớn, đương nhiên so với tiểu khu cao cấp của Diệp Lăng Thiên thì tiểu khu này cũng không tệ lắm, trồng cây xanh rất nhiều, cũng có dịch vụ, những thứ nên có đều có.

Lý Vũ Hân xem rất nhiều căn nhà, cuối cùng chọn một căn nhà một trăm lẻ tám mét vuông, có ba phòng hai sảnh, chẳng qua chỗ này chỉ có một phòng ngủ chính và một phòng cho khách, còn có một phòng khách, Lý Vũ Hân rất hài lòng với phòng sách, bởi vì bên ngoài phòng sách có ban công, hơn nữa lấy ánh sáng rất tốt.

Diệp Lăng Thiên biết Lý Vũ Hân rất thích, cô thích phơi nắng nghe nhạc uống cà phê làm việc, đây cũng là lý do Lý Vũ Hân thích đến quán cà phê làm việc.
"Căn nhà này bao nhiêu tiền?"
"Xin chào, giá gốc là tám mươi mốt triệu một mét vuông, căn nhà có một trăm lẻ tám mét vuông, tổng cộng là tám tỷ bảy trăm bốn mươi tám triệu, xin hỏi hai người định thanh toán hết hay là đặt cọc?" Cô gái môi giới nhà đất hỏi.
"Thanh toán hết, cô đi ra ngoài trước, hai chúng ta xem kỹ một chút, nếu tôi cảm thấy hài lòng thì sẽ đi xuống tìm cô thanh toán.

Đúng rồi, chỗ này đã giao nhà chưa?"
"Đã sớm giao nhà rồi, hơn nữa nội thất ở đây đã hoàn thiện, khi nào cô thanh toán thì có thể lấy được giấy tờ nhà luôn, sau đó có thể chuyển vào ở bất cứ lúc nào, chỉ cần mua đồ dùng trong nhà và đồ điện tử là được, rất tiện lợi.

Ngoài ra cô xem có khá nhiều người đã vào ở tiểu khu của chúng tôi, cũng rất náo nhiệt, sẽ không xuất hiện tình huống cô vào ở mà không có ai, cảm thấy u ám đâu." Cô gái môi giới nhà đất nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ."Được rồi, cô ra ngoài một chút đi, hai chúng tôi sẽ bàn bạc với nhau." Lý Vũ Hân lại nói với cô gái môi giới nhà đất.
Cô gái môi giới nhà đất rời đi, Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên đi đến ban công hỏi Diệp Lăng Thiên: "Anh cảm thấy chỗ này thế nào?"
"Cũng chỉ tạm được, sở dĩ anh muốn em mua nhà ở tiểu khu xa hoa là vì dịch vụ và an ninh tốt hơn một chút, em là phụ nữ lại ở một mình, an ninh tốt thì anh cũng yên tâm hơn.

An ninh ở đây chẳng ra sao cả." Diệp Lăng Thiên nói thẳng.
"Anh đừng dùng ánh mắt chuyên môn để đánh giá người khác.

Trên thế giới này làm gì có nhiều tội phạm như thế? Nếu anh thật sự xui xẻo thì đi đường cũng có thể ngã chết, cho nên an ninh gì đó cũng không có tác dụng quá lớn.

Em cảm thấy chỗ này rất tốt, rất yên tĩnh, giao thông cũng thuận tiện, đến công ty không tốn nhiều thời gian, lái xe cũng chưa đến nửa tiếng.

Mặt khác chỗ này cách nhà anh không xa lắm, hơn bốn mươi phút là có thể đến nơi.

Em chọn chỗ này còn có nguyên nhân quan trọng khác.

Anh nhìn bên kia đi." Lý Vũ Hân bỗng nhiên chỉ về phía xa.
Diệp Lăng Thiên nhìn theo ngón tay của Lý Vũ Hân nhìn qua, nhưng lại không thấy điều gì đặc biệt nên hỏi: "Cái gì?"
"Anh thấy khu biệt thự kia không? Mười mấy năm trước khu biệt thự đó là mảnh đất cao cấp nhất toàn bộ thành phố A, người ở trong đó không giàu sang cũng cao quý.

Khi đó khu biệt thự rất yên tĩnh, cũng không phát triển nhiều." Lý Vũ Hân chỉ vào tiểu khu được bao quanh bởi núi xanh nước biếc cách đó không xa.
Diệp Lăng Thiên nhìn tiểu khu kia, anh cảm thấy rất khó hiểu, vì sao Lý Vũ Hân bỗng nhiên nói đến tiểu khu kia.
"Có phải anh thấy rất kỳ lạ đúng không? Em nói cho anh biết nguyên nhân thì anh sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

Anh chưa đến đó nên em chỉ cho anh biết, anh có thấy căn nhà ở giữa không? Căn nhà thứ tư ở hàng thứ ba từ bên trái đếm qua, năm đó ba em ở căn nhà đó." Lý Vũ Hân nói tiếp.
Diệp Lăng Thiên nghe Lý Vũ Hân nói như vậy thì có chút kinh ngạc, anh vội vàng nhìn qua.

Anh không chú ý lắm, không ngờ ở đây còn có thể nhìn thấy chỗ ở của Lý Tiên Nguyên trước kia.
"Lúc em mười bốn mười lăm tuổi thì em và ba dọn đến chỗ này, chắc khoảng sáu bảy năm rồi, sau đó em ra nước ngoài, sau khi em quay về lại không muốn ở chung với ba, muốn sống tự lập, ba mua cho em căn nhà kia.

Sau đó em không đến đây nhiều lắm, đa số ba sẽ qua thăm em.

Nhưng căn nhà đó vẫn để lại cho em rất nhiều ký ức của em và ba, em rất quen thuộc với xung quanh chỗ này, bởi vì đối với em mà nói thì chỗ này là ký ức, lưu giữ ký ức của em và ba.

Đây cũng là lý do quan trọng nhất mà em muốn mua nhà ở đây." Lý Vũ Hân nhìn về phía xa, nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên hiểu ra trong lòng, anh hút thuốc nhìn căn nhà của Lý Tiên Nguyên trước kia nhưng không nói gì.
"Anh có thấy sân vận động kia không? Sân vận động nhỏ trong tiểu khu đó, năm đó mỗi ngày ba em tan làm, bọn em ăn cơm tối xong thì sẽ đưa em đi đánh cầu lông một tiếng, đương nhiên bởi vì ông ấy ý thức được trước kia chỉ quan tâm đến công việc mà lơ là với em nên mới làm như vậy.

Tuy rằng em biết ông ấy cố ý, nhưng em rất vui vẻ.

Ba em thật sự đã làm được, cho dù ông ấy có chuyện quan trọng thế nào thì mỗi ngày ông ấy vẫn về nhà đúng giờ ăn cơm tối với em, sau đó đánh cầu lông với em một tiếng, nếu ông ấy có việc thì đánh cầu lông xong mới đi ra ngoài." Lý Vũ Hân tiếp tục nói.
"Cũng không biết bây giờ chỗ đó có ai ở hay không, hiện tại đã bán lại cho ai." Lý Vũ Hân nói một câu.
"Vậy mua căn nhà này đi, hơn sáu tỷ, đoán chừng cũng không vượt quá mười tỷ.

Hơn nữa cộng thêm tiền mua sắm đồ dùng gia đình cũng không hơn mười hai tỷ, đủ rồi, số tiền còn dư sẽ trả lại cho Vương Lực, có lẽ Vương Lực sẽ rất vui vẻ." Diệp Lăng Thiên nói.
"Ừ."
"Em có thích căn nhà này không?" Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên lại hỏi.
"Thích chứ, căn nhà này làm cho em cảm giác ba em đang ở bên cạnh, em sẽ không cô đơn, trong lòng sẽ cảm thấy ấm áp.

Lúc em không có việc gì cũng có thể tìm thấy bóng dáng của ba ở đây, cảm giác này rất tốt." Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
"Được rồi, lát nữa em đi xuống dưới chuyển tiền mua nhà với anh, làm thủ tục và cầm chìa khóa luôn, buổi chiều anh có thể đưa em đi mua hết đồ dùng trong nhà.

Nếu kịp thời gian thì ngày mai em có thể chuyển đến nhà này.

Dù sao trang trí nhà cửa đã đầy đủ."
"Có cần phải gấp gáp như thế không?"
"Em cảm thấy em còn có thời gian cho việc dọn nhà sao? Chuyện công ty có rất nhiều, cuối tuần sau còn phải tăng ca." Diệp Lăng Thiên nghĩ đến chuyện thì không nhịn được nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui