“Anh dám không đồng ý sao? Anh nói xem có đúng không, Diệp Lăng Thiên.” Hứa Hiểu Tinh chuyển thành gương mặt cười híp mắt nói với Diệp Lăng Thiên.
“Tôi…” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh, vừa định nói đã bị Lý Vũ Hân cắt ngang.
“Anh đi đi, tối nay đúng lúc ba gọi tôi về ăn cơm, đến lúc đó anh đưa tôi đến chỗ ba tôi, rồi anh đi tìm cô gái kia đi, giải quyết xong xuôi chuyện của hai người thì quay lại chỗ ba đón tôi về là được rồi, yên tâm, tôi sẽ không đi lung tung đâu, hơn nữa, ở chỗ ba tôi tuyệt đối an toàn.” Lý Vũ Hân nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Lăng Thiên, nên nói thẳng với anh.
“Được, vậy tối nay tôi gọi điện thoại cho anh.” Hứa Hiểu Tinh vui sướng nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó đi thẳng đến gõ cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, rồi mở cửa phòng ra.
“Không đúng, cậu không cần hẹn trước mà có thể vào phòng sao?” Trong lòng Lý Vũ Hân vô cùng tức giận vì sự bất công ấy, nên nói thẳng với Hứa Hiểu Tinh.
“Nhìn xem, việc đãi ngộ được quyết định bởi vẻ bề ngoài.
Tớ nói cho cậu biết, ngày nào tớ cũng đến đây, đã thân quen với y tá từ lâu rồi, cho nên, tớ gõ cửa là có thể vào được luôn, hơn nữa còn không hạn chế số lần ra vào trong ngày nữa, còn cậu đó, vẫn còn kém xa lắm Tổng Giám đốc Lý của tôi ạ.” Hứa Hiểu Tinh đắc ý nói, sau đó đi vào phòng rồi đóng cửa lại.
“Cô gái này, đúng là lố bịch.” Lý Vũ Hân cười mắng cô ấy.
“Chúng ta đi thôi.” Diệp Lăng Thiên cũng cười, sau đó nói với Lý Vũ Hân rồi hai người ra khỏi bệnh viện.
Buổi chiều, người của bộ phận nhân sự trong công ty đến tìm Diệp Lăng Thiên, để làm thủ tục nhận chức cho anh, rõ ràng Lý Vũ Hân không rõ lắm tiền lương cụ thể đối với phiên dịch, cho nên, khi bộ phận nhân sự làm thủ tục nhận chức cho Diệp Lăng Thiên thì tiền lương dành cho chức vụ ấy là ba mươi sáu triệu chứ không phải ba mươi triệu.
Đương nhiên, đối với một người phiên dịch chuyên nghiệp mà nói, thì tiền lương này không tính là cao cũng không coi là thấp.
Nhưng mà Diệp Lăng Thiên cảm thấy không sao cả, với tình hình hiện tại của anh, thì đúng là anh cần có một công việc với mức thu nhập ổn định, nếu không thì anh không nuôi nổi cái nhà này mất, bởi vì số tiền một tỷ rưỡi kia là số tiền không thể động vào.
Chiều hôm ấy, Lý Vũ Hân tan việc sớm, Diệp Lăng Thiên đưa Lý Vũ Hân đến nhà Lý Tiên Nguyên, nhà ông ấy ở vùng ngoại ô thành phố, là một căn biệt thự gia định trong khu biệt thự, nếu so với biệt thự mà Lý Vũ Hân đang ở, thì tất nhiên căn nhà này lớn hơn rất nhiều, cũng sang trọng hơn rất nhiều, có điều, đối với Lý Tiên Nguyên mà nói, căn biệt thự này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền cả.
Diệp Lăng Thiên đưa Lý Vũ Hân vào tận cửa, sau đó lái xe của Lý Vũ Hân ra về, vừa đi anh vừa gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh.
“Alo.
Diệp Lăng Thiên, anh tan ca chưa?” Hứa Hiểu Tinh vừa nghe điện thoại đã vui vẻ hỏi anh.
“Bây giờ tôi đang lái xe, xin hỏi tôi phải đến chỗ nào tìm cô? Còn nữa, rốt cuộc cô muốn tôi giúp cô chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên dừng xe ở ven đường rồi hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Anh đến đây thì biết, bây giờ anh lái xe đến đại học Đông Hải nhé, nhớ rõ, đến phòng nghiên cứu số ba tòa nhà văn phòng học viện kinh tế đại học Đông Hải tìm tôi, anh cứ đi theo cửa lớn lái thẳng vào trong, đến ngã ba cuối cùng rẽ về bên phải chính là học viện kinh tế của chúng tôi, sau đó anh sẽ trông thấy tòa nhà văn phòng, anh dừng xe ở bãi đỗ xe trước tòa nhà văn phòng là được rồi, phòng làm việc của chúng tôi ở trên tầng bốn.
Ngoài ra, phải nhớ, mua giúp tôi một bó hoa đến đây, tôi cần bó hoa to, càng to càng tốt, phải mua hoa hồng đấy nhé biết chưa?” Hứa Hiểu Tinh ở phía bên kia điện thoại dặn dò kỹ càng Diệp Lăng Thiên.
“Mua hoa làm gì vậy?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi.
“Việc này thì anh đừng hỏi, anh cứ nghe theo lời tôi nói mà làm là được rồi, tôi đang chờ anh ở phòng làm việc, chúng tôi đang họp, không nói nữa nhé, anh cứ đến phòng làm việc của tôi là được rồi.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì cúp điện thoại ngay.
Diệp Lăng Thiên bị Hứa Hiểu Tinh làm cho mơ hồ khó hiểu, nhưng mà nếu anh đã đồng ý với Hứa Hiểu Tinh thì cũng không tiện từ chối nữa, nên đành phải ngoan ngoãn lái xe về phía trường đại học Đông Hải, khi đi ngang qua một cửa hàng bán hoa Diệp Lăng Thiên đỗ xe lại, rồi vào trong cửa hàng bán hoa nói với bà chủ: “Bà chủ, lấy cho tôi một bó hoa hồng.”
“Được, anh muốn bao nhiêu bông? Để tôi gói cho anh.” Bà chủ nói rất nhiệt tình.
“Bao nhiêu bông? Nhiều nhất là bao nhiêu? Dù sao cũng phải mua nhiều một chút, bà xem xem bao nhiêu bông thì phù hợp?” Diệp Lăng Thiên hỏi có hơi buồn bực.
“Vậy lấy chín mươi chín bông nhé, ý nghĩa là bên nhau suốt kiếp, anh tặng bạn gái anh nhất định cô ấy sẽ rất vui, con gái mà, tặng càng nhiều thì càng vui.” Bà chủ vừa nói vừa bắt đầu bó hoa.
“Thế cũng được, vậy lấy chín mươi chín bông.” Diệp Lăng Thiên không nói thêm với bà chủ câu nào nữa.
Chỉ có điều, đợi đến khi bó hoa gói xong, thì Diệp Lăng Thiên lại cảm thấy đau đầu tiếp, bó hoa chín mươi chín bông này thật sự quá lớn cầm theo không tiện, nhưng mà, người ta đã mất công gói kỹ rồi Diệp Lăng Thiên cũng ngại trả lại.
Cuối cùng tốn mất một triệu tám, Diệp Lăng Thiên lên xe dưới ánh mắt tò mò chăm chú của người qua đường, rồi lái thẳng xe về phía đại học Đông Hải.
Dựa theo lời Hứa Hiểu Tinh nói, sau khi Diệp Lăng Thiên lái xe vào Đông Hải đại học, vẫn luôn lái thẳng đến ngã ba cuối cùng thì rẽ phải, vừa đi một chút đã thấy ngay tòa nhà tòa nhà văn phòng.
Diệp Lăng Thiên dừng xe lại, rồi cầm bó hoa lớn kia ra ngoài.
Bởi vì lúc này đúng vào giờ tan học, nên trước cửa tòa nhà văn phòng đầy giáo viên và sinh viên, đột nhiên thấy một người lái xe sang như vậy lại ôm một bó hoa rất lớn ở trong trường học, nên lập tức đã bị mọi người chú ý, rất nhiều người vừa đi vừa chỉ trỏ về phía Diệp Lăng Thiên, còn có cả mấy sinh viên nữ thích tám chuyện kéo bè kéo cánh với nhau đi sau Diệp Lăng Thiên, muốn xem xem cô gái nào may mắn như vậy lại được cậu ấm nhà giàu đẹp trai theo đuổi.
Diệp Lăng Thiên vô cùng mất tự nhiên, trong lòng hơi nghi ngờ có phải Hứa Hiểu Tinh đang cố ý trêu đùa mình hay không, nhưng mà anh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cầm lấy bó hoa đi vào tòa nhà văn phòng, rồi lên thẳng tầng bốn, đoạn đường này lại tiếp tục rước thêm vô số ánh mắt chăm chú nhìn của người khác, Diệp Lăng Thiên cảm thấy lúc này có lẽ mình đã trở thành tin tức mới trong đại học Đông Hải rồi.
Cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng tìm được phòng giảng dạy số ba, cửa phòng đang mở nên Diệp Lăng Thiên đi thẳng vào.
Phòng này là một văn phòng tương đối lớn, bên trong chia ra từng ô từng ô bàn làm việc một, cả văn phòng có khoảng mười người, khi Diệp Lăng Thiên vừa bước vào, đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Diệp Lăng Thiên bị nhiều người nhìn như vậy, thì rất lúng túng, anh bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Hứa Hiểu Tinh.
“Thưa anh, xin hỏi anh tìm ai?” Một giáo viên nữ đeo kính sau khi kinh ngạc thì tò mò hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Xin chào, tôi tìm cô giáo Hứa Hiểu Tinh.” Diệp Lăng Thiên trả lời, bởi vì anh không nhìn thấy bóng dáng Hứa Hiểu Tinh trong phòng làm việc.
Vừa nói xong, thì Diệp Lăng Thiên đã trông thấy ngay Hứa Hiểu Tinh đang bước vào từ cửa, sau đó lại nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đột nhiên kinh ngạc nói: “Lăng Thiên, sao anh lại tới đây? Sao còn mang theo cả bó hoa lớn như vậy nữa, đã bảo anh đừng lên văn phòng, cứ ngồi trong xe chờ em là được mà, thiệt là, có điều, hoa rất đẹp, cám ơn anh nhé, anh yêu.”
Sau khi Hứa Hiểu Tinh nói xong, thì cầm lấy bó hoa trong tay Diệp Lăng Thiên, rồi cười híp mắt lại.
Diệp Lăng Thiên mở to mắt nhìn, không thể hiểu nổi Hứa Hiểu Tinh đang muốn làm gì.
“Oa, tôi nói rồi mà, Hiểu Tinh, cô đang sống trong hạnh phúc thì không biết hưởng thụ đi, nếu như có anh nào đẹp trai cũng mang bó hoa lớn như vậy đến văn phòng tặng tôi, thì tôi tuyệt đối sẽ gả ngay cho anh ta mà không do dự chút nào.
Có điều cô cũng giấu kỹ quá đấy, có bạn trai như vậy mà không để lộ ra tí tẹo nào.” Một giáo viên nữ trẻ tuổi hơi hâm mộ nói.