Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên vẫn trở lại công ty đi làm, chuyện đầu tiên khi đi làm chính là gọi Lưu Thượng Vinh tới phòng làm việc, sau đó để Lưu Thượng Vinh mau chóng làm xong chuyện ghi danh công ty dệt.

Sau đó lại gọi điện thoại cho Chu Ngọc Lâm.
Bây giờ Chu Ngọc Lâm là Phó tổng giám đốc công ty bảo vệ, quản lý huấn luyện, cũng chính là việc trước kia Trần Tuấn Lương quản, bởi vì có chế độ Trần Tuấn Lương lập ra, thêm Chu Ngọc Lâm thi hành rất triệt để, nên vẫn luôn làm rất tốt.

Chu Ngọc Lâm là một người hơi máy móc, không biết linh hoạt lắm, nhưng anh lập ra quy tắc nghiêm khắc cho mình, anh ta quả thật là người thi hành rất tốt, anh ta sẽ nghiêm khắc làm việc dựa theo quy tắc, bởi vì bản thân anh ta chính là một người có tính nguyên tắc rất mạnh, đây là khuyết điểm cũng là ưu điểm của anh ta.
Công việc của Chu Ngọc Lâm cũng rất bận, nên Diệp Lăng Thiên đã rất lâu không gặp mặt anh ta.

Khi Chu Ngọc Lâm đi vào phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên còn hơi xa lạ, đây là lần thứ hai anh tới phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên.
"Anh Diệp, anh tìm em sao" Chu Ngọc Lâm đi tới cung kính nói.
"Ngồi đi, có phải rất bất ngờ không? Hôm nay tôi không gọi cậu tới phòng làm việc của tôi ở công ty bảo vệ, mà gọi cậu tới đây?" Diệp Lăng Thiên đưa điếu thuốc cho Chu Ngọc Lâm, cười nói.
"Đúng là hơi bất ngờ" Chu Ngọc Lâm thành thực đáp.
"Nghe nói cậu yêu đương? Không cần chối, Trần Tuấn Lương nói cho tôi rồi, tôi vẫn không có thời gian tới hỏi cậu chuyện này." Diệp Lăng Thiên tùy ý hỏi.
"Haha, haha, đúng vậy." Chu Ngọc Lâm hơi ngượng ngùng nói.
"Nhìn bộ dạng này của cậu, có chút tiền đồ được không, yêu đương có gì ngượng ngùng.

Nói xem, cô gái kia là ai? Lúc nào đưa đến tôi nhìn một chút" Diệp Lăng Thiên nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Chu Ngọc Lâm không nhịn được mắng.
"Là người trong công ty, một cô gái ở bộ phận kế toán.

Chắc chắn anh đã gặp rồi, Lý Hiểu Tuyết."
"Không có ấn tượng gì, lần sau đến đó tôi cố ý đi nhìn một chút, nhìn xem cô gái thế nào.

Là sinh viên sao? Thằng nhóc cậu không tệ, thoạt nhìn là người khó hiểu, âm thầm còn cấu kết với cô gái như vậy, trước kia coi như xem thường cậu.

Nói xem, quen biết thế nào?"
"Nào có cấu kết, em đây không phải là phụ trách chuyện căn cứ sao, thường xuyên phải tới bộ phận kế toán thanh toán, cô ấy là phụ trách chuyện này, mỗi lần đều là tìm cô ấy, một vài lần thì quen biết, cũng không biết thế nào thì...!thì...!yêu nhau." Chu Ngọc Lâm nói vẫn hơi ngượng ngùng.
"Đây là chuyện tốt.

Chuẩn bị lúc nào kết hôn?"
"Cái này ·· cái này còn chưa nghĩ xong, em chuẩn bị cuối năm nay mua thế chấp một căn nhà, xem xem nửa năm đầu kết hôn đi, cụ thể khi nào vẫn chưa nghĩ xong."
"Cậu đừng nói với tôi ngay cả tiền cọc cậu cũng chưa tiết kiệm đủ chứ?"
"Quả thật ·· đúng là còn thiếu chút nữa, bây giờ giá nhà quá đắt, tiền cọc cũng phải xấp xỉ hơn hai tỷ gần 3 tỷ.

Trước trong nhà em còn thiếu nợ rất nhiều mà, vừa trả hết nợ, sau đó nhà ở quê cũng sắp sập, ba mẹ em ở vậy cũng không an toàn cho nên lại tốn hơn ba trăm triệu xây nhà khác, trong người bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu tiền.

Ba mẹ em lại thúc giục em mau kết hôn, em cũng đến nhà cô ấy ra mắt ba mẹ cô ấy, ba mẹ cô ấy cũng có ý này, chẳng qua là em cảm thấy kết hôn ít nhất phải có nhà, nếu không thật xin lỗi người ta."
"Cậu tiểu tử này, thật không có tiền đồ.

Như vậy đi, lúc nào nên kết hôn thì lúc đó kết hôn, càng sớm càng tốt, tuổi cậu cũng không nhỏ, phải kết hôn rồi.

Chính cậu đi xem nhà, đến lúc đó tiền cọc thiếu bao nhiêu cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi cho cậu mượn trước, bất kể thế nào cũng kết hôn xong đã, đừng để con gái người ta ở đó chờ cậu." Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút nói.
"Anh Diệp, em...!em...!"
"Đừng ở đây em em em nữa, anh em với nhau lằng nhằng gì.

Được rồi, chuyện này không nói nữa, nói chính sự đi, hôm nay gọi cậu tới là có chuyện này muốn tìm cậu nói một chút, muốn nghe ý kiến của cậu.

Gần đây tôi thu mua một nhà máy dệt ở thành phố H, chuẩn bị thành lập một công ty dệt, nhà máy dệt tôi thu mua một nghìn hai trăm tỷ, quy mô cộng lại cũng chín mươi tỷ, cộng lại cũng một nghìn hai trăm chín mươi tỷ.

Bây giờ đang ghi danh, nửa tháng sau đi nhận, sau đó chuẩn bị treo bảng.

Hôm nay gọi cậu tới chính là hỏi cậu có đồng ý qua đó làm Tổng giám đốc công ty này không." Diệp Lăng Thiên trực tiếp vào chủ đề.
"Tổng giám đốc? Em?" Chu Ngọc Lâm không dám tin nhìn.
"Sao? Cậu cho là tôi nhận lầm người? Chẳng lẽ cậu không phải là Chu Ngọc Lâm sao?" Diệp Lăng Thiên đùa nói.
"Không phải, không phải ý này.

Anh Diệp, em có bao nhiêu cân lượng anh còn không biết, sao em có thể làm chuyện này? Thật ra thì em là người thô thiển, nhờ có anh nâng đỡ em, đưa em ra ngoài, bây giờ để em lên làm Phó tổng công ty bảo vệ, hàng năm kiếm nhiều tiền như vậy, nhưng thật ra thì em cũng rất sợ.

Bây giờ anh để cho em đi làm Tổng giám đốc công ty này em thật không được, em không phải người giỏi làm cái này."
"Không tệ lắm, gần đây học tập vẫn đủ hiệu quả, từ hết sức lo sợ cũng biết dùng rồi, nói rõ cậu tiến bộ rất lớn mà." Diệp Lăng Thiên cười, ngay sau đó nói: "Diệp Lăng Thiên tôi là hạng người gì, cậu đi theo tôi lâu nhất, hẳn rõ nhất.

Chỉ cần tôi có, sẽ không quên anh em.

Cơ hội tôi có thể cho cũng tận lực cho anh em, cậu nhìn xem, Vương Lực bây giờ là Tổng giám đốc công ty thực phẩm, Trần Tuấn Lương cũng coi như Tổng giám đốc công ty bảo vệ rồi, bọn họ xuất thân gì? Cũng giống cậu thôi, cũng không có học hành gì, đều là từ tầng dưới chót đi lên.

Trong này trừ tôi đồng ý cho cơ hội cho bọn họ sân khấu ra, cũng không thể phủ nhận năng lực và cố gắng của họ.

Vương Lực và Trần Tuấn Lương học tập cố gắng thế nào cậu cũng biết, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ không có ai trời sinh đã không được, chủ yếu cậu phải học nhiều.

Những anh em này, Vương Lực bây giờ một năm có thể kiếm hơn ba tỷ, Trần Tuấn Lương bây giờ tiền lương một năm cũng là hơn ba tỷ, cậu kém một chút, một năm chừng tỷ rưỡi, chẳng lẽ cậu không muốn tiến thủ?
Đúng, cậu nói không sai, về đầu óc, nói thật, cậu không bằng Trần Tuấn Lương, cũng không bằng Vương Lực, đầu óc không nhanh nhẹn như bọn họ, cũng không biết linh hoạt như bọn họ.

Nhưng trên đời không có việc khó, chỉ sợ người có ý.

Có công việc cần linh hoạt, mà có công việc vừa vặn cần chính là trầm ổn, về trầm ổn, hai người bọn họ không bằng cậu.

Tôi đã nghe Trần Tuấn Lương nói, một hai năm gần đây tiểu tử cậu vẫn luôn tự học, đặc biệt là Trần Tuấn Lương bắt đầu học tập sau đó cậu cũng bắt đầu học tập, cậu ta nói những sách kia của cậu ta cậu cũng mượn xem, điểm này tôi cảm thấy rất vui vẻ yên tâm, cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất tôi quyết định cất nhắc cậu.

Cậu đấy, có lúc ngay cả quá không tự tin, năng lực khác Diệp Lăng Thiên tôi không có, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn phải có, cho nên, tôi nói cậu có thể thì cậu có thể, Vương Lực và Trần Tuấn Lương cũng có thể làm rất khá, tại sao cậu không thể? Tôi cũng tin tưởng cậu chẳng lẽ chính cậu không tin chính mình?" Diệp Lăng Thiên từ từ nói với Chu Ngọc Lâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui