“Lý Vũ Hân, từ bao giờ mà cậu trở thành con người nịnh hót, thực tế như vậy? Tớ sắp không còn nhận ra cậu nữa rồi.
Lại nói, tớ là đang tìm bạn trai, cậu cho rằng giống như công ty các cậu tuyển dụng nhân viên ư? Có phải tớ tìm bạn trai cũng phải viết một tấm bảng, phía bên trên bắt buộc phải viết dòng chữ “bằng tốt nghiệp đại học chính quy” hay không? Cậu đây rõ ràng là hoàn toàn không phù hợp với logic mà.
Yêu đương thì chỉ cần cảm giác, những thứ khác đều không quan trọng, chỉ cần tớ thích anh ấy là đủ rồi.” Hứa Hiểu Tinh dè bỉu khinh thường những lời Lý Vũ Hân nói.
“Tớ nói cậu là đầu gỗ cậu còn không tin.
Bây giờ cậu thích anh ta chẳng qua chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời của cậu, bối cảnh gia đình giữa hai nhà các cậu cách biệt nhiều như vậy, môi trường sống, trình độ tiếp nhận giáo dục cũng chênh lệch nhiều như thế, nếu trong một khoảng thời gian dài, cậu cảm thấy, hai người có thể chung sống hòa thuận được hay không?”
“Tớ nói cho cậu biết, chưa đầy một tháng, cậu sẽ bắt đầu ghét anh ta, nhưng đến lúc đó, nói không chừng cậu đã giao mọi thứ mình có cho anh ta hết rồi, cậu nhất định sẽ hối hận cho mà xem.
Hơn nữa, tớ cũng thật sự không biết cậu thích gì ở anh ta, trên người anh ta có gì hấp dẫn cậu ư? Chẳng lẽ theo như cậu nói anh ta là một người đàn ông có câu chuyện, cho nên đã thu hút cậu ư?” Lý Vũ Hân bày ra thái độ “hận rèn sắt không thành được thép”.
“Không phải đâu, rất nhiều mà, thích một người thật ra là một loại cảm giác, nếu cậu thật sự muốn tớ nói ra một, hai, ba, bốn điểm thì tớ thật sự không có cách nào nói ra được, nhưng trong lòng cậu biết rõ, cậu rất thích anh ấy, vừa gặp đã yêu, cậu hiểu đạo lý này không?”
“Đương nhiên, nếu cậu vẫn ngoan cố muốn tớ nói thì tớ sẽ nói ra mấy điểm.
Đầu tiên, anh ấy là một người có tình có nghĩa, có tinh thần trách nhiệm.
Về điểm này, chỉ cần quan sát cách anh ấy đối xử với em gái là có thể nhìn ra được ngay, tớ cảm thấy, phẩm chất tốt đẹp nhất của một người đàn ông đó chính là có tinh thần trách nhiệm.
Cho dù có vô số gia tài cũng không thể nào đổi lấy được tính trách nhiệm của một người đàn ông đâu.”
“Thứ hai, anh ấy không tham tiền, là một người chính trực, cũng không hi hi ha ha, ăn to nói lớn.
Chúng tớ từng tổ chức quyên góp tiền, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng phải mấy triệu, thế nhưng anh ấy nói không cần chính là không cần, anh ấy nói rằng, anh ấy không cần người khác bố thí, tự anh ấy có năng lực chữa khỏi cho em gái.
Lời nói đanh thép như vậy đó, về điểm này, trên thế giới có mấy người đàn ông có thể làm được chứ?”
“Điểm thứ ba, anh ấy không háo sắc, cậu không phải là người đẹp ư? Những người khác sớm tối ở cùng cậu như vậy, họ đã từng làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn với cậu chưa? Tớ không phải cũng được coi là người đẹp ư? Thế nhưng cậu nhìn thấy anh ấy chủ động lấy lòng và bắt chuyện với tớ bao giờ chưa? Mỗi lần đều là tớ chủ động tìm anh ấy nói chuyện.
Tớ nói cho cậu nghe, người đàn ông này bây giờ còn quý hơn cả báu vật đất nước đấy, cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới đáng dựa vào, hiểu chưa?”
“Về phần những thứ cậu nói, đó đều là những thứ vô dụng.
Cậu hãy tự đặt tay lên ngực mình hỏi xem, người đàn ông Diệp Lăng Thiên này thật sự là một người tầm thường ư? Thật sự tồi tệ ư? Cậu hãy nghĩ lại một lần những chuyện khi hai người chung sống đi, cho dù cậu hao tốn nhiều sức lực như vậy mà cũng không thể nào đưa người ta ra từ đồn cảnh sát được, nhưng người ta lại tự mình nhẹ nhàng, thoải mái đi ra.
Hơn nữa, lần này, hai người ở nước D, một người quản lý được nhận sự đào tạo chuyên nghiệp như cậu vậy mà cũng không có cách nào hoàn thành được công việc, nhưng người ta lại dễ dàng nghĩ cách giải quyết cho cậu hoàn thành xong một dự án lớn như vậy, anh ấy thật sự chẳng được tài cán gì như cậu nói ư? Tớ nghĩ, nếu anh ấy thật sự muốn đi kiếm tiền thì có lẽ sẽ rất dễ dàng đó!”
“Ngoài ra, cậu tin anh ấy thật sự chỉ là một người đàn ông có trình độ văn hóa ở mức trung học cơ sở thôi hay sao? Cho nên tớ nói này, Vũ Hân, cả ngày cậu cứ ra sức làm việc ở trong thương trường, cho nên bây giờ, mắt nhìn người của cậu cũng bắt đầu càng ngày càng hợm hĩnh rồi, như vậy không tốt đâu, sau này nhất định phải thay đổi, hiểu không?” Hứa Hiểu Tinh ngồi xuống, dạy cho Lý Vũ Hân một bài học.
Lý Vũ Hân vốn dĩ muốn khuyên nhủ Hứa Hiểu Tinh, nhưng cuối cùng lại bị Hứa Hiểu Tinh dạy dỗ, khiến cô bị choáng váng bởi những lời Hứa Hiểu Tinh nói, cô rất muốn phản bác lại Hứa Hiểu Tinh, nhưng nghĩ kỹ, mỗi câu Hứa Hiểu Tinh nói, dường như câu nào cũng là thật, mỗi câu đều không có cách nào phản bác.
“Hơn nữa, tính cách của Hứa Hiểu Tinh tớ, cũng cậu biết rồi, cho dù cậu là người có rất nhiều tài sản, nhưng nếu tớ đã không coi trọng cậu rồi, vậy thì tớ sẽ tuyệt đối không nhìn cậu, cũng như không nói câu nào với cậu.
Nhưng nếu tớ thật sự thích một người, cho dù người này không có gì cả, tớ cũng tình nguyện ngủ cùng anh ấy ở cầu, hơn nữa tớ cũng vô cùng vui vẻ.”
“Con người vốn dĩ là một loài động vật cảm tính, sống hạnh phúc hay không, vui vẻ hay không chỉ dựa vào đời sống vật chất thôi là chưa đủ thỏa mãn.
Đối với tớ mà nói, tình cảm vĩnh viễn quan trọng hơn vật chất.
Yêu chính là yêu, không có bất cứ liên quan nào với những thứ khác.
Hơn nữa, năm nay tớ đã hai tám tuổi rồi, ở nước B cậu đã có một anh chàng đẹp trai rồi, đương nhiên là cậu không sốt ruột, nhưng tớ sốt ruột lắm, nếu bây giờ tớ còn chưa tính chuyện yêu đương, thì trước năm ba mươi tuổi, tớ có thể gả đi được hay không?”
“Hơn nữa, tớ chỉ nói tớ thích anh ấy, muốn yêu đương với anh ấy, chứ tớ có nói muốn gả cho anh ấy ư? Tớ có nói sau này tớ nhất định phải ở bên anh ấy ư? Một ngày nào đó tớ cảm thấy anh ấy không phải là “món ăn” của tớ, hai chúng tớ ở bên nhau không hợp, cùng lắm là chia tay không được sao? Có cần phải nghiêm trọng như cậu nói không? Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Một cô gái trẻ tuổi du học ở nước B về, từng bị chủ nghĩa tư bản phương Tây ăn mòn tại sao lại cố chấp như vậy cơ chứ? Tớ mặc kệ cậu, tớ đi tắm đây, đưa quần áo ngủ của cậu cho tớ.” Hứa Hiểu Tinh ngã xuống giường, nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân bị Hứa Hiểu Tinh nói đến nỗi không còn lời nào để nói, ngoan ngoãn lấy một bộ quần áo ngủ từ trong tủ quần áo đưa cho Hứa Hiểu Tinh.
Đợi đến khi Hứa Hiểu Tinh đi tắm, Lý Vũ Hân mới một mình ngồi trong phòng suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Dù sao cô cũng cảm thấy Hứa Hiểu Tinh và Diệp Lăng Thiên không thể nào ở bên nhau được.
Nghĩ đến đây, cô bèn lập tức đi xuống tầng, đi đến gõ cửa phòng Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên đang ngồi trên giường đọc một quyển sách anh lấy từ trong phòng sách.
Một người không thích xem điện thoại như anh, vào những lúc nhàm chán căn bản đều sẽ đọc sách, để giết thời gian.
Diệp Lăng Thiên đi đến mở cửa phòng, nhìn thấy người bên ngoài là Lý Vũ Hân, anh cũng không nói gì, chỉ xoay người cầm ghế đưa cho Lý Vũ Hân, nói: “Ngồi đi.”
“Tôi không ngồi đâu, Diệp Lăng Thiên, tôi hỏi anh, anh thật sự thích Hứa Hiểu Tinh ư?” Lý Vũ Hân nghiêm tức hỏi Diệp Lăng Thiên.
“A?” Diệp Lăng Thiên sững sờ.
“Tôi hỏi anh có thích Hiểu Tinh hay không, anh thật sự thích con người cô ấy, hay là thích gia thế và ngoại hình của cô ấy? Anh rốt cuộc có nghiêm túc với cô ấy hay không?” Lý Vũ Hân lại hỏi.
Diệp Lăng Thiên hoàn toàn hơi mông lung, anh cau mày hỏi cô: “Vì sao cô lại hỏi như vậy?”
“Anh nói vì sao tôi lại hỏi như vậy ư? Câu hỏi này rất khó trả lời sao? Chẳng lẽ những câu hỏi như thế này, trước đây anh chưa từng nghĩ đến hay sao? Diệp Lăng Thiên, ngay đến cả những câu hỏi như vậy mà anh cũng chưa từng nghĩ qua mà lại đi theo đuổi Hiểu Tinh, để cô ấy làm bạn gái mình, anh cũng quá trẻ con rồi đấy! Anh đối với tình cảm chính là trạng thái này ư? Anh tìm Hiểu Tinh chỉ vì muốn chơi đùa hay sao? Có phải chơi xong rồi thì sẽ vứt bỏ Hiểu Tinh phải không?”
“Anh nói đi, có phải hay không? Diệp Lăng Thiên, tôi thật sự không ngờ, anh lại là loại đàn ông cặn bã như vậy, tôi thật sự nhìn nhầm anh rồi.
Uổng phí Hứa Hiểu Tinh còn nói anh tốt như vậy, tâng bốc anh lên tận trời xanh.” Lý Vũ Hân đột nhiên nổi đóa.