“Khói hung tàn bốc lên, giang sơn hướng về phương bắc, rồng cuộn lên, ngựa vươn vó dài, gươm sắc như sương.
Lòng mênh mông như nước sông Hoàng Hà, hai mươi năm ngang dọc ai có thể chống lại được.
Hận thù điên cuồng nơi gươm giáo, có bao người trung thành chiến đấu vì quê hương nơi chôn rau cắt rốn, đáng tiếc hàng trăm cái chết để bảo vệ quốc gia, thở dài rơm rớm nước mắt không nói nên lời.
Vó ngựa từ nam ra bắc, người nhìn về phương bắc một mảng cỏ dại hoang tàn, tôi nguyện bảo vệ đất đai bờ cõi, muôn dân tứ phương đến chúc tụng.”
Diệp Lăng Thiên đứng đó hát, giọng hát rất tệ, thậm chí còn có vài chỗ lạc nhịp, tuy nhiên, giọng của anh ấy rất khỏe, cao và đầy tự tin, bài hát cất lên từ miệng anh ấy có một loại khí chất vừa đanh thép lại vừa bi thương.
Khí chất này đã lây nhiễm cho tất cả mọi người.
Giờ phút này, tuy rằng Diệp Lăng Thiên chỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó hát, nhưng lại sừng sững giống như một ngọn núi lớn.
Hứa Hiểu Tinh đã bị Diệp Lăng Thiên thu hút kể từ khi anh hát lời đầu tiên.
Không phải tiếng hát của Diệp Lăng Thiên mà là ánh mắt của anh đã thu hút Hứa Hiểu Tinh.
Hứa Hiểu Tinh biết rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của một con người, trong lòng nghĩ gì hay có gì đều sẽ thể hiện hết ra ngoài anh mắt, chỉ có đôi mắt là không thể dối trá hay giả tạo.
Hứa Hiểu Tinh có thể nhìn thấy rất nhiều điều trong đôi mắt của Diệp Lăng Thiên.
Mặc dù cô không biết bài hát này có ý nghĩa gì với Diệp Lăng Thiên, nhưng cô biết rằng bài hát này đã gửi gắm một cảm xúc khác trong lòng Diệp Lăng Thiên, một quá khứ khó quên trong trái tim anh.
Diệp Lăng Thiên vẫn luôn hát bài này vô cùng nghiêm túc, sau khi hát xong nghe thấy mọi người vỗ tay, anh sững sờ cười với mọi người, đặt micro xuống rồi ngồi trở lại ghế sô pha.
“Hát nghe rất hay.” Hứa Hiểu Tinh đợi đến khi Diệp Lăng Thiên ngồi trở lại bên cạnh cô, mới cười nói với Diệp Lăng Thiên.
“Đừng cười tôi.
Từng có người nói tôi hát như lợn chọc tiết.” Diệp Lăng Thiên xấu hổ nói.
“Điều quan trọng nhất trong ca hát không phải là giọng hát hay kỹ thuật, mà là cảm xúc.
Giọng hát và kỹ thuật là chuyện của những ca sĩ chuyên nghiệp, phải không?”
Diệp Lăng Thiên sững sờ, sau đó cười không nói gì.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hứa Hiểu Tinh đổ chuông, Hứa Hiểu Tinh lấy điện thoại di động ra xem, sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại, không lâu sau Hứa Hiểu Tinh bước vào nói với Diệp Lăng Thiên: “Chúng ta đi trước, Vũ Hân gọi điện thoại đến, nói là cô ấy tối nay phải tăng ca để làm tài liệu.
”
Diệp Lăng Thiên đứng dậy gật đầu, Hứa Hiểu Tinh đến chào cô gái đeo kính, sau đó cùng Diệp Lăng Thiên bước ra ngoài.
“Diệp Lăng Thiên, tôi có thể hỏi anh một câu được không?” Hứa Hiểu Tinh và Diệp Lăng Thiên chậm rãi đi tới chỗ ăn cơm phía trước.
“Gì cơ?” Diệp Lăng Thiên châm thuốc, đối với động tác khoác cánh tay của Hứa Hiểu Tinh cũng không xa lạ gì.
“Anh có bạn gái chưa?” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Chưa có.” Diệp Lăng Thiên trả lời rất đơn giản.
“Vậy anh có bạn gái cũ không?” Hứa Hiểu Tinh hỏi lại.
Nghe thấy lời này của Hứa Hiểu Tinh, Diệp Lăng Thiên đột nhiên dừng lại, tay cầm điếu thuốc run rẩy mất tự nhiên, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Cũng không.”
“Từ trước đến nay anh chưa từng yêu ai sao?” Hứa Hiểu Tinh ngạc nhiên hỏi.
“Chưa từng.” Lần này Diệp Lăng Thiên trả lời rất thẳng thắn.
“Vậy mẫu bạn gái lý tưởng trong lòng anh có những yêu cầu gì? Hay anh đã bao giờ tưởng tượng bạn gái tương lai của mình sẽ như thế nào không, chẳng hạn như một người phụ nữ trưởng thành và trầm ổn hay là thiếu nữ mơ mộng không hiểu sự đời?” Hứa Hiểu Tinh hỏi không biết mệt mỏi.
“Tôi chưa nghĩ đến.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu bất lực, anh thực sự quá mệt mỏi khi đối phó với những vấn đề vô cùng kỳ lạ của Hứa Hiểu Tinh.
“Làm sao lại không nghĩ tới chứ? Lẽ nào anh chưa từng nghĩ đến chuyện có bạn gái sao?” Hứa Hiểu Tinh kỳ lạ hỏi.
“Tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ đến điều này.” Diệp Lăng Thiên xấu hổ nói.
“Anh thật sự là một bông hoa kỳ lạ đấy.” Hứa Hiểu Tinh chỉ có thể không nói nên lời, sau đó lại nói: “Vậy anh cảm thấy tôi thế nào?”
“Gì cơ?” Diệp Lăng Thiên kỳ lạ hỏi.
“Tôi hỏi anh, người như tôi có thể đáp ứng tiêu chuẩn làm bạn gái của anh không?” Hứa Hiểu Tinh nắm tay Diệp Lăng Thiên hỏi.
Diệp Lăng Thiên kỳ lạ nhìn Hứa Hiểu Tinh, sau đó nói: “Đừng làm loạn nữa, chìa khóa xe cho cô này, cô lái xe đi.” Sau đó anh đưa chìa khóa xe cho Hứa Hiểu Tinh.
“Này, anh trả lời câu hỏi được không? Có phải anh sợ câu trả lời của mình sẽ khiến tôi phải chịu đả kích không? Không sao đâu, Hứa Hiểu Tinh tôi là ai, chút đả kích này cũng không thể đánh gục tôi đâu.” Hứa Hiểu Tinh lôi kéo Diệp Lăng Thiên hỏi.
Diệp Lăng Thiên bất lực, chỉ còn cách nhìn Hứa Hiểu Tinh nói: “Tôi thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hơn nữa tôi cảm thấy chuyện tình cảm từ trước đến nay không bao giờ có đúng sai hay là tiêu chuẩn.
Đợi đến khi cô thực sự gặp được người đó, đúng chính là đúng.
Đi thôi, đừng để cô ấy đợi lâu.”
Diệp Lăng Thiên nói xong mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Hứa Hiểu Tinh sững sờ, sau đó mỉm cười tự lẩm bẩm: “Còn nói là chưa từng nghĩ tới.
Hóa ra còn suy nghĩ kỹ lưỡng hơn ai hết, đúng là trong nóng ngoài lạnh.”
Hứa Hiểu Tinh thấp giọng mắng Diệp Lăng Thiên, tự mình mỉm cười, ngồi vào ghế lái, khởi động xe đi đến nhà ba Lý Vũ Hân.
“Có thể kể cho tôi nghe câu chuyện về bài hát đó được không?” Hứa Hiểu Tinh vừa lái xe vừa hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Gì cơ?”
“Cái gì gì cơ? Tôi nói, anh có thể kể cho tôi câu chuyện liên quan đến anh đằng sau bài hát “Trung thành với tổ quốc” được không.” Hứa Hiểu Tinh hơi tức giận hỏi.
“Đằng sau một bài hát còn có câu chuyện nào sao, chỉ là một bài hát thôi.” Diệp Lăng Thiên ngập ngừng nói.
“Bỏ đi, không nói lung tung nữa.” Hứa Hiểu Tinh đã đoán được Diệp Lăng Thiên sẽ không nói, nhưng cô vẫn rất thất vọng.
“Thực ra thực sự không có ý nghĩa gì cả.
Bài hát “Trung thành với tổ quốc” này là một bài hát mà tôi và những người đồng đội trong trong quân đội thích hát nhất.
Tôi chẳng qua chỉ là nghĩ về cuộc sống trước đây với đồng đội chiến đấu trong quân đội mà thôi.” Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh nhẹ giọng nói.
“Quan hệ của mấy người hẳn là rất tốt phải không?” Hứa Hiểu Tinh quay đầu nhìn Diệp Lăng Thiên, một lúc sau mới hỏi.
“Rất tốt, còn tốt hơn cả anh em ruột.
Nếu xông lên chiến trường, phía sau lưng sẽ hoàn toàn giao phó cho đồng đội.
Nếu không tin tưởng họ, cô có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.
Vì vậy, đối với chúng tôi mà nói, tình đồng chí cũng quan trọng như mạng sống, thậm chí còn quan trọng hơn.
”
Diệp Lăng Thiên mở cửa sổ, châm một điếu thuốc, vừa nói vừa chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ hút thuốc.
“Anh đã từng ra trận chưa?” Hứa Hiểu Tinh ngạc nhiên hỏi, những điều Diệp Lăng Thiên nói đối với cô quá xa lạ, xa lạ giống như đang xem một bộ phim hay nghe một câu chuyện cổ tích.
Diệp Lăng Thiên không trả lời câu hỏi của Hứa Hiểu Tinh, chìm sâu vào im lặng.