“Lúc đó tôi rất tức giận, tôi cảm thấy ba của tôi quá vô lý cho nên mới gây chuyện, sao ông ấy có thể biết được Từ Tuấn không phải là một người đàn ông đáng tin cậy.
Lúc đó tôi cảm thấy Từ Tuấn chính là người đàn ông tốt nhất trên đời này, không có người nào tốt hơn so với anh ta.”
“Tôi cãi nhau một trận rất to với ba của tôi, cuối cùng ba của tôi hung dữ nói với tôi rằng nếu như tôi cố chấp muốn đi cùng với anh ta vậy thì không cần xem ông ấy là ba nữa, đừng quay về cái nhà này nữa.
Trong trí nhớ của tôi, đó là một lần duy nhất mà ba của tôi nổi giận với tôi dữ dội như vậy.
Sau đó tôi lựa chọn thỏa hiệp, nói cho ba tôi biết là tôi và Từ Tuấn đã chia tay rồi, trên thực tế thì cũng không có.
Sau đó anh ấy đến nước B, tôi nhớ anh ấy, vì anh ấy tôi cũng đến New York du học, giấu giếm ba của tôi.
Bây giờ tôi suy nghĩ lại, ba của tôi rất đúng, ánh mắt nhìn người của ông ấy vẫn luôn rất chuẩn.” Lý Vũ Hân lắc đầu thở dài nói.
“Con người đều sẽ thay đổi, tôi đã từng suy nghĩ cho dù người khác thay đổi thành bộ dạng như thế nào thì tôi và Từ Tuấn cũng sẽ không thay đổi.
Tôi yêu anh ta, anh ta cũng yêu tôi, chúng tôi cuối cùng rồi chắc chắn sẽ hạnh phúc đi đến bên nhau, anh ta sẽ vì tôi mà về nước, chúng tôi kết hôn với nhau, sinh con, sinh hai đứa, một trai một gái.
Mặc dù ba của tôi là một chướng ngại, nhưng mà tôi tin tưởng cuối cùng rồi thì ba của tôi chắc chắn sẽ đồng ý, đồng thời còn chúc phúc cho chúng tôi.
Bởi vì tôi tin tưởng Từ Tuấn, bởi vì anh ta ở trong lòng của tôi là một người cực kỳ ưu tú.”
“Ba năm về nước, ngày nào tôi cũng đều suy nghĩ đến anh ta nhớ đến anh ta, vì để làm cho mình không nhớ đến anh ta nữa, tôi toàn tâm toàn ý làm việc, càng không ngừng sắp xếp công việc cho bản thân.
Chính là muốn để cho mình mệt mỏi, sau khi mệt mỏi rồi về nhà ngã xuống giường liền có thể ngủ, như vậy thì cũng không cần phải chịu đựng nỗi nhớ anh ta mà đau khổ nữa.”
“Chắc có lẽ là anh không biết nhớ nhung một người thì thật sự rất đau khổ rất khó chịu, chờ đợi một người thì lại càng khó chịu hơn.
Ba năm trước đây lúc này tôi tốt nghiệp, anh ta đã gia nhập vào một ngân hàng ở phố Wall để làm việc, làm việc được một năm, anh ta làm việc rất chăm chỉ, cho nên vừa mới được thăng chức.
Lúc đó tôi đã kêu anh ta về nước cùng với tôi, anh ta kêu tôi đợi anh ta một năm nữa, nói là sự nghiệp của anh ta vừa mới có bước tiến, hiện tại chính là lúc học hỏi kinh nghiệm, hiểu biết và học hỏi năng lực, trên thế giới này không có chỗ nào tốt hơn so với phố Wall.
Tôi tin tưởng anh ta, tôi về nước trước một mình, chuẩn bị chờ anh ta một năm.”
“Một năm qua đi mà anh ta vẫn chưa về, anh ta nói với tôi rằng kêu tôi chờ anh ta thêm một năm nữa, anh ta nói là lại làm một năm nữa thì anh ta có thể kiếm được đủ tiền, sau khi trở về thì có thể cưới tôi, tôi cũng tin tưởng rồi lại đợi thêm một năm nữa.
Năm thứ ba, anh ta nói trong tay của anh ta đang có một dự án rất quan trọng, phải chờ dự án này làm xong rồi thì mới có thể trở về, tôi cũng tin.
”
“Lại một năm nữa, cho đến bây giờ, nếu như không phải lần này tôi muốn cho anh ta một niềm vui bất ngờ nên lén lút đến nước B để thăm anh ta, nói không chừng là tôi vẫn còn sẽ luôn chờ đợi, chờ đợi một tên khốn nạn, một cái kết quả căn bản cũng không có kết quả.”
“Tôi không biết là anh ta trở nên như thế này từ lúc nào, có lẽ là từ lúc mới bắt đầu thì tôi đã sai rồi.
Bản thân anh ta chính là một người như vậy, là do tôi quá ngu, quá ngu ngốc không phát hiện ra mà thôi.
Tôi toàn tâm toàn ý nỗ lực lại đạt được một kết quả như vậy, nếu bàn về đầu tư thì đây có lẽ là một lần đầu tư thất bại hoàn toàn, tôi thua đến rối tinh rối mù.” Lý Vũ Hân nói với vẻ chế giễu.
“Khi tôi còn bé, mỗi lần tôi bị thương thì mẹ của tôi đều sẽ nói với tôi rằng, kêu tôi phải dũng cảm, nói không sao cả, bây giờ rất đau, đau đớn đến không chịu nổi, nhưng mà qua mấy ngày nữa thì con sẽ không đau đớn nữa đâu, đến lúc đó ngay cả nhớ thì con cũng sẽ không nhớ kỹ.
Sau đó mỗi lần tôi bị thương hay gặp một chuyện gì đó không thể vượt qua được thì tôi đều sẽ nhớ đến câu nói này của mẹ.
Đúng vậy đó, con người luôn phóng đại vô hạn nỗi đau ở trước mắt, nhưng mà qua một đoạn thời gian ngắn, nhìn lại thì anh sẽ phát hiện thật ra thì cũng không có gì lớn lao, thậm chí qua vài ngày sau nữa thì căn bản cũng không nhớ ra được chuyện này.”
“Tôi nhìn thấy một đoạn văn ở trên mạng, nội dung trong đó là như thế này, nói là có đôi khi trong lòng của bạn có chuyện, rất muốn tìm một người để thổ lộ hết tất cả, thế là gọi điện thoại cho người ta, nhưng mà điện thoại lại không có người nào nghe, ngày hôm sau anh ta trả lời cho bạn một tin nhắn, hỏi là bạn có chuyện gì, mà lúc này bạn lại không muốn nói ra cảm xúc của mình.
Có đôi khi bạn thích một bộ quần áo, thích đến không chịu được, nhưng mà lại không có size phù hợp với bạn, ngày hôm sau nhân viên của cửa hàng gọi cho bạn, nói là có hàng rồi, mà bạn cũng đã mất đi sự yêu thích đối với nó.”
“Bạn đã từng thích một người, thích đến nỗi núi băng tan chảy, thích đến nỗi bạn cho rằng bạn sẽ không thể nào thích được một người như vậy nữa.
Nhưng mà mấy năm về sau, người khác vô ý nhắc đến người này thì bạn sẽ đột nhiên phát hiện ký ức của bạn đối với người đó cũng đã mơ hồ đến nỗi không thể nhớ được.
Cho nên nói những khoảnh khắc phấn khích bốc đồng không nỡ và cảm thấy không chịu đựng được đều sẽ lặng lẽ tan biến theo thời gian, chúng ta cần gì phải nhớ mãi không quên, đau khổ cố chấp tra tấn bản thân mình chứ? Tất cả những quá khứ mà bạn cho rằng không thể qua được thì đều sẽ trở thành quá khứ.”
“Cho nên cô hẳn cũng nên nhìn thoáng chút đi, quên cậu ta đi, cậu ta cũng chỉ là một người khách qua đường trong cuộc sống của cô thôi.
Vào một ngày nào đó, khi mà cô nhớ đến cậu ta, có lẽ cậu ta có bộ dạng như thế nào thì cô cũng không nhớ nổi.
Vui vẻ lên một chút đi, trên đời này không có chuyện gì là không thể vượt qua được.” Diệp Lăng Thiên hút thuốc, chậm rãi nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân hơi kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của Diệp Lăng Thiên, hai người bọn họ cứ luôn đi thẳng về phía trước như vậy.
“Đúng vậy đó, con người cả đời này cũng không có cái gì là không thể vượt qua được, cũng sẽ không bởi vì không có ai mà sống không nổi.
Cảm ơn anh, Diệp Lăng Thiên, anh trông có vẻ như là một người rất chất phác, nhưng mà thật ra lại là một người biết an ủi.” Lý Vũ Hân cắm kích nói với Diệp Lăng Thiên.
“Tôi chỉ nói một chút kinh nghiệm của bản thân tôi mà thôi.” Diệp Lăng Thiên khẽ cười rồi nói.
“Rất cảm ơn anh, lúc này có anh làm bạn với tôi, nếu như không có anh ở đây, tôi thật sự không biết là mình có thể vượt qua hay không nữa.” Lý Vũ Hân thản nhiên nói rồi sau đó lại tiếp tục: “Anh biết nói tiếng Anh có đúng không? Lúc trước anh vẫn luôn nói tiếng Anh, Diệp Lăng Thiên, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh là người như thế nào không? Lúc trước tôi vẫn không chú ý đến, bây giờ suy nghĩ một chút, tôi đột nhiên cảm giác được anh rất đáng sợ, bởi vì tôi đột nhiên cảm thấy anh quá mức xa lạ.”
“Tôi vốn dĩ đơn phương nghĩ rằng anh chỉ là một người vệ sĩ cái gì cũng không biết, nhưng mà đột nhiên phát hiện thật ra thì cái gì cũng đều biết.
Tiếng Pháp, tiếng Anh nói tốt như vậy, đối với cuộc sống ở nước ngoài thì anh quen thuộc rõ như lòng bàn tay, biết đánh nhau, có lẽ anh còn có rất nhiều thứ mà tôi không biết được.
Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc anh là một người như thế nào vậy?” Lý Vũ Hân đột nhiên xoay mặt lại nghiêm túc nhìn Diệp Lăng Thiên
“Mặc kệ trước đó tôi là người như thế nào, đó cũng chỉ là quá khứ thôi, bây giờ tôi tên là Diệp Lăng Thiên, chỉ là vệ sĩ của cô, hoặc là cô cũng có thể xem tôi như là bạn bè của cô đi.
Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên về sớm một chút đi, nước B không phải là một nơi có thể dùng lẽ thường để suy đoán được.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói, sau đó bước chân nhanh hơn, bởi vì đi về phía trước một đoạn nữa thì chính là khách sạn mà bọn họ thuê, khách sạn này vốn dĩ ở gần với chỗ của Từ Tuấn, mà chỗ của Từ Tuấn cũng chính là căn phòng năm đó Lý Vũ Hân thuê lúc học đại học, ở gần trường học, cũng không tính là một chỗ quá xa.
Lý Vũ Hân sững sờ nhìn bóng lưng mạnh mẽ của Diệp Lăng Thiên, lại ngẩn người một lần nữa, người đàn ông này luôn có những điều bất ngờ không thể lường trước được, lúc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy sâu không lường được.