Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít

Không nghĩ tới bởi vì một cái hiểu lầm mà có thể hống được tiểu khóc bao.

Thẩm Ninh Hinh nhìn người trước mắt đang từ từ ăn bông tuyết tô kia, ý cười nơi đáy mắt không khỏi càng sâu thêm vài phần.

Sợ nàng nghẹn, liền đứng dậy, cầm lấy ly nước của người này muốn đi rót chút nước cho nàng uống.

Chẳng nghĩ gì nhiều, động tác cơ hồ là xuất phát từ bản năng.

Không nghĩ tới Khâu Diệc Bạch sẽ vì động tác của nàng mà đột nhiên lại thẹn thùng.

Có lẽ là bởi vì hai người vừa mới hòa hảo, trong lúc nhất thời người này chưa quá quen thuộc với sự chiếu cố của Thẩm Ninh Hinh.

Thẩm Ninh Hinh vừa muốn đi, nàng đột nhiên duỗi tay ngăn cản một chút.

Nguyên bản gương mặt còn có chút buồn rầu, vội vàng nuốt xuống bông tuyết tô còn chưa ăn xong, đó sau mới mở miệng.

"Không cần đi." Nàng xua xua tay, mạnh mẽ cướp cái ly của mình từ trong tay Thẩm Ninh Hinh về, tùy tiện đẩy đẩy hộp bông tuyết tô về phía trước.

Đại khái là nói cho nàng biết, ngươi cũng ăn chút đi!

Thẹn thùng liền kiệm lời sao?

Thẩm Ninh Hinh thấy thế tức khắc lại có chút muốn cười, bất quá sợ đả kích đến Khâu Diệc Bạch, nên nhịn lại không có cười ra.

"Ta đi lấy nước cho ngài, một lát liền trở về." Nàng thở dài, sau đó xoay người cùng Khâu Diệc Bạch giảng đạo lý, "Bông tuyết tô có chút đặc, nghẹn liền không hảo."

"Không cần." Không nghĩ tới Khâu Diệc Bạch vẫn cự tuyệt nàng.

Thậm chí còn cúi đầu xuống kéo ngăn kéo của bàn làm việc ra, cúi đầu tìm cái gì đó ở bên trong.

Thẩm Ninh Hinh theo bản năng thăm dò nhìn nhìn, phát hiện đủ thứ đồ lung tung rối loạn, A Cát, túi chườm nóng, tiểu kẹp tóc, đủ loại tấm card, không biết đi chỗ nào du lịch mua vật kỷ niệm mang về.

Cùng với...... Thật nhiều hộp sữa bò.

Thẩm Ninh Hinh: "???"

Lần đầu tiên nàng biết, Khâu tổng của các nàng thường ngày còn uống sữa.

Là bởi vì còn cao lớn hơn nữa sao?

Không biết như thế nào, đột nhiên Thẩm Ninh Hinh nhớ tới miếng lót tăng chiều cao của Khâu Diệc Bạch, rốt cuộc không nhịn cười được nữa, vì thế liền vội vàng xoay đầu nhìn vào một cái góc tường thấp giọng cười vài tiếng.

Thời điểm xoay người lại, Khâu Diệc Bạch đã lấy sữa bò ra đưa tới trước mặt nàng.

Dù sao Thẩm Ninh Hinh mời mình ăn bông tuyết tô, lại không tỏ vẻ gì ngượng ngùng, vì thế liền mở miệng nói: "Mời ngươi uống sữa."

Thanh âm đè nặng, biểu tình còn đặc biệt nghiêm túc, đặt chung một chỗ với hộp sữa kia lại mạc danh có vẻ hung hung.


Lúc này Thẩm Ninh Hinh thật sự là không nhịn cười được nữa.

"Cảm ơn Khâu tổng." Nàng nói, đôi mắt cong cong, má lúm đồng tiền trên mặt phá lệ đẹp.

Trong lòng cũng suy nghĩ, lần sau nếu hai người lại cãi nhau, vậy dứt khoát đưa mấy thùng sữa bò cho tiểu khóc bao.

Người này nhất định sẽ thích.

Buổi chiều công việc cũng không tính là nhiều.

Thẩm Ninh Hinh làm xong công việc trên đỉnh đầu, liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phương hướng văn phòng của Khâu Diệc Bạch.

Người này còn đang hết sức chuyên chú gõ bàn phím.

Bộ dáng thật nghiêm túc, eo lưng thẳng tắp, biểu tình nghiêm túc cùng chuyên chú.

Nếu bỏ qua hộp bông tuyết tô đang ở trong tầm tay của nàng thì nhìn qua không khác gì bình thường.

Nàng còn đang ăn đây.

Mỗi lần cũng không ăn nhiều lắm, gõ gõ bàn phím vài cái lại nắm lấy một khối cắn một chút, lại gõ vài cái lại cắn một chút, thường thường còn phối hợp uống thêm chút sữa.

Chính là thích ý đến hỏng rồi.

Thẩm Ninh Hinh thấy bất tri bất giác gợi lên khóe miệng.

Rốt cuộc yên tâm được rồi, tiểu khóc bao cuối cùng cũng vui vẻ rồi.

Nếu đã như vậy...... Lại hẹn nàng ra ăn một bữa cơm đi? Dù sao mấy ngày không giao lưu, kỳ thực chính mình vẫn còn rất lo lắng trạng thái của nàng.

Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh mở di động ra, tìm được WeChat của Khâu Diệc Bạch liền gửi tin nhắn qua ——

Khâu tổng, đêm nay có thời gian không, cùng nhau ăn một bữa cơm đi?

Ngẫm lại cảm thấy còn chưa đủ chân thành, vì thế ở phía sau liền thêm vào một gương mặt tươi cười nho nhỏ.

Tin nhắn vừa gửi đi, trong chốt lát liền nhận được câu trả lời từ Khâu Diệc Bạch.

Hôm nay liền không đi.

Nàng nói.

Có việc phải cùng hộ khách gặp mặt.

Cũng giống như Thẩm Ninh Hinh, một lúc lâu sau phỏng chừng là cảm thấy chính mình nói quá nghiêm túc, vì thế liền bổ sung thêm ba chữ: Lần sau đi.


Vậy cũng đúng.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế gật gật đầu, nghĩ công tác của Khâu Diệc Bạch quan trọng, liền không quấy rầy nàng nữa, mà tiện tay lên nhóm tán gẫu, gửi lời mời cho Mạnh Dao các nàng.

Rốt cuộc đã hòa hảo được với Khâu Diệc Bạch, hôm nay tâm tình của nàng còn khá tốt.

Tổng không thể lãng phí tâm tình tốt đẹp được.

Bảy giờ rưỡi tối, mấy người gặp mặt ở một nhà hàng.

Không biết vì sao Lý San lại phá lệ không tới, có thể là đang náo loạn giận dỗi gì đó với Mạnh Dao, Thẩm Ninh Hinh phát hiện sắc mặt của Mạnh Dao cũng đặc biệt không tốt.

Trái lại là Khương Duyệt, bộ dạng vẫn như cũ tràn đầy màu hồng của tình yêu, mới vừa đến liền tìm phục vụ gọi thật nhiều rượu.

Người này sau khi uống say đặc biệt nói nhiều.

Thẩm Ninh Hinh thật sự là bị nàng dọa sợ, vội vàng theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng ngăn cản vài lần vẫn không ngăn lại được, liền dứt khoát quay đầu bắn ánh mắt cầu xin giúp đỡ qua Mạnh Dao.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau Mạnh Dao giống như đã hiểu được cái gì đó hơi hơi gật đầu.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế còn rất vui mừng, nghĩ quả nhiên vẫn là Mạnh Dao đáng tin, vì thế liền buông lỏng cánh tay đang ngăn cản Khương Duyệt.

Trên mặt cũng dần dần nổi lên tươi cười, mắt thấy Mạnh Dao một lần nữa gọi phục vụ quay trở lại.

Sau đó bàn tay vung lên, lại bỏ thêm mấy chai bia.

Thẩm Ninh Hinh: "???"

"Ngươi sao lại thế này?" Nàng có điểm ngốc, vội vàng mở miệng tìm Mạnh Dao dò hỏi, "Ngươi ngày thường ra ngoài không phải không uống rượu sao?"

"Đúng vậy." Mạnh Dao gật gật đầu, ngay sau đó lại nói: "Ngày thường là ngày thường, hiện tại là hiện tại."

"Hôm nay tâm tình không tốt." Nàng thở dài, trong giọng nói giống như mang theo chút ít khổ sở không dễ bị phát hiện, "Hinh Hinh ngươi đã kêu ta uống chút đi......"

Bộ dáng nhìn qua thật sự làm người khác khó có thể cự tuyệt.

Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm nàng, còn muốn hỏi thêm, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy trạng thái của Mạnh Dao, lời nói tới bên miệng lại mạnh mẽ nuốt xuống.

Vì thế qua một lúc lâu cũng chỉ có thể gật gật đầu.

Một khi đã như vậy, vậy muốn uống liền uống đi.

Tốc độ lên món ăn của cửa hàng này thực mau, rượu vừa mới mang lên không bao lâu sau đồ ăn cũng được đem lên.


Không giống với tay gà mờ như Khương Duyệt uống mấy chén liền say, tuy rằng ngày thường không thường xuyên uống, nhưng tửu lượng của Mạnh Dao lại ngoài ý muốn rất tốt.

Là một đại thần kín tiếng trên bàn tiệc.

Thẩm Ninh Hinh bồi nàng uống một hồi lâu, Mạnh Dao còn chưa say, chính mình đã bắt đầu có điểm choáng váng.

Người say rượu đầu óc không thanh tỉnh, thực dễ dàng nói ra lời nói trong lòng, huống chi ở bên cạnh còn có kẻ đã say không còn biết gì ảnh hưởng.

Lúc trước chỉ có Khương Duyệt một người ở đàng kia nói không ngừng, đến cuối cùng Thẩm Ninh Hinh cũng say, dứt khoát gia nhập đội ngũ của nàng, một người thao thao bất tuyệt biến thành hai người.

Khương Duyệt: "Người ta thích đặc biệt đẹp!"

Thẩm Ninh Hinh ứng hòa: "Ta cũng vậy."

Khương Duyệt: "Hai ngày trước nàng đi công tác về còn mang vật kỷ niệm về cho ta, đối ta thật sự quá tốt."

Thẩm Ninh Hinh hồi tưởng lại ốc biển cùng tiểu thú bông mà mình đặt ở trên tủ TV, ngay sau đó cũng gật gật đầu: "Ta cũng vậy."

"Như thế nào ngươi lại cũng vậy?" Khương Duyệt nghe vậy không khỏi bị khơi dậy tâm hiếu thắng, sau đó lại tiếp tục mở miệng cùng Thẩm Ninh Hinh liệt kê, "Hai ngày trước ta còn cùng nàng cùng nhau ăn cơm đây."

Thẩm Ninh Hinh: "Ân, ta cũng vậy."

Khương Duyệt: "......"

Nàng dừng một chút, thực mau nhăn mi lại, đang nghĩ ngợi xem còn có cái gì có thể cùng Thẩm Ninh Hinh so đo.

Kết quả còn chưa nói thêm gì, đột nhiên nhìn thoáng qua Mạnh Dao ở một bên hốc mắt có điểm đỏ lên, không biết có phải là nhớ tới chuyện gì thương tâm hay không, giống như đã trộm khóc đỏ mũi.

Khương Duyệt thấy thế hoảng sợ, tức khắc liền ngậm miệng.

Duỗi tay vỗ vỗ Thẩm Ninh Hinh, nâng cằm hướng về Mạnh Dao bên kia giơ giơ lên, biểu tình thực khẩn trương, thậm chí còn hơi há mồm dùng khẩu hình miệng nói với nàng.

Nàng nói: "Hỏng rồi! Mạnh Dao khóc!"

Thẩm Ninh Hinh: "?"

Do lâu ngày ở chung với Khâu Diệc Bạch, hiện tại nàng đối với từ khóc này cơ hồ đã hình thành phản xạ có điều kiện.

Ngẩng đầu nhìn Mạnh Dao, phát hiện vành mắt nàng hồng hồng, thân thể cơ hồ không chịu khống chế liền đứng lên phải đi hống.

Khương Duyệt vừa thấy nàng đi, chính mình cũng vội vàng đứng lên, giống cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Thẩm Ninh Hinh cùng nhau đi qua.

Một bữa cơm ăn đến cực kỳ náo nhiệt......

Bất quá còn may, cuối cùng cũng đem Mạnh Dao hống hảo.

Cũng nghe được nàng thẳng thắn, là bởi vì gần đây cãi nhau với Lý San, tâm tình không vui mới như vậy.

Cãi nhau a.

Thẩm Ninh Hinh thở dài, lại một lần nữa nghĩ tới khuôn mặt của Khâu Diệc Bạch, sau đó theo bản năng vỗ vỗ bả vai Mạnh Dao: "Không có việc gì, rồi sẽ hòa hảo."

"Nếu không được, vậy đưa nàng hộp bông tuyết tô đi."


Không biết đây là cái logic gì, Mạnh Dao nghe vậy ngẩn người, một lát sau không nhịn được nhẹ nhàng cười.

Sau khi ăn xong, Mạnh Dao đỡ Khương Duyệt cùng Thẩm Ninh Hinh cùng nhau ra khỏi tiệm cơm.

Trùng hợp nàng có vị bằng hữu cũng đang dạo phố ở phụ cận, vừa lúc ba người đều uống rượu vô pháp lái xe trở về, Mạnh Dao liền quyết định gọi điện thoại cho bằng hữu nhờ nàng giúp đỡ.

Bằng hữu thực mau đáp ứng, một lát sau liền chạy tới tiệm cơm, sau đó cùng Mạnh Dao đi lấy xe.

"Hai người các ngươi ở chỗ này từ từ đi." Nghĩ Thẩm Ninh Hinh cùng Khương Duyệt đều uống say, lại không thuận tiện lôi kéo các nàng cùng đi, vì thế Mạnh Dao liền mở miệng dặn dò nói các nàng ở chỗ này đợi chút, "Ta một lát liền trở về tiếp các ngươi."

Vừa nói xong liền xoay người rời đi, chỉ an bài Thẩm Ninh Hinh cùng Khương Duyệt trước tiên ngồi trên ghế nhỏ ở bên ngoài.

Tối hôm qua vừa mới mưa xong, cho nên thời tiết hôm nay cũng mang theo tí ti lạnh lẽo.

Khương Duyệt đợi một lát không thấy Mạnh Dao trở về, chính mình lại bị gió lạnh thổi có chút lạnh, liền theo bản năng nhích lại gần Thẩm Ninh Hinh.

Ngoài miệng vẫn như cũ không nhàn rỗi, cùng Thẩm Ninh Hinh tiếp tục huyên thuyên.

Vẫn là nói về trợ lý Hàn.

"Ta thật sự đặc biệt thích nàng." Khương Duyệt nói, đẩy đẩy vai Thẩm Ninh Hinh hừ hừ, "Ngươi có thể hiểu ta sao?"

"Đương nhiên có thể a." Thẩm Ninh Hinh nhìn nàng một cái, một lát sau tán đồng gật gật đầu, "Ta cũng vậy, đặc biệt thích."

"Đúng!" Khương Duyệt vỗ vỗ bả vai nàng, "Chính là loại thích đặt ở đầu quả tim!"

Câu này nói thanh âm rất lớn.

Hơn nữa hai người cách rất gần, nếu người khác nhìn vào, có lẽ sẽ cho rằng đây là cặp đôi đồng tính đang ở giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt tỏ tình với nhau.

Nếu đặt ở trạng thái bình thường, Thẩm Ninh Hinh có lẽ sẽ cảm thấy thẹn thùng.

Nhưng lúc này nàng uống có chút nhiều, dưới tác dụng của cồn đầu não choáng váng, trong lúc nhất thời có chút khiếm khuyết suy xét.

Không có nghĩ đến một tầng ý nghĩa khác, suy nghĩ chỉ miễn cưỡng vận chuyển, vẫn như cũ đang tìm từ hình dung để thuyết minh loại thích của chính mình đối Khâu Diệc Bạch.

Nghĩ nghĩ, rất nhiều từ còn chưa nghĩ ra, ngược lại bóng dáng của Khâu Diệc Bạch ở trong đầu càng ngày càng rõ ràng.

Vừa nhấc mắt lên, thậm chí còn phát hiện người này đang đứng ở trước mặt mình.

Giống như nàng tưởng tượng, âu phục đen, tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp cùng biểu tình hung ba ba.

Thẩm Ninh Hinh cả kinh liền ngồi dậy, còn tưởng rằng hình ảnh chính mình tưởng tượng được cụ thể hóa thành hiện thực, vội vàng đứng lên đi về phía trước vài bước.

Thậm chí còn vừa đi vừa nỉ non: "Đây là thiệt hay giả nha?"

Nói vừa hết lời, vừa lúc nắm đến khuôn mặt của Khâu Diệc Bạch.

Mềm mại, hoạt hoạt, xúc cảm đặc biệt hảo.

Thẩm Ninh Hinh tức khắc liền nở nụ cười, lôi kéo khuôn mặt của Khâu Diệc Bạch lại còn bóp bóp, một bên bóp một bên còn cùng Khương Duyệt nói: "Đây là người thật nha!"

Từ từ, thật sự?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận