Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít

Khâu Diệc Bạch là một cái mặt manh.

Thẩm Ninh Hinh dám thề, đây là chuyện khó có thể tưởng tượng nhất trong năm nay mà nàng nghe được.

Phỏng chừng là nhìn ra sự kinh ngạc của nàng, trợ lý Hàn ngay sau đó liền vẫy vẫy tay: "Bất quá cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là so với người bình thường kém một ít mà thôi, huống hồ nàng tự mình còn có một phương pháp chuyên môn dùng để nhớ người."

"Hơn nữa ở trong ấn tượng của ta, nàng trên cơ bản chưa từng xuất hiện qua loại sai lầm này."

Cho nên, Khâu Tổng chưa bao giờ phạm lỗi, lại ngoài ý muốn ở nàng nơi này lật xe?

Thẩm Ninh Hinh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể dùng tươi cười để giảm bớt xấu hổ.

"Dựa theo cách nói vừa rồi của ngươi, khả năng là nàng còn chưa có đem ngươi ở trên xe bus cùng ngươi ở trong công ty liên hệ đến cùng một chỗ đi." Trợ lý Hàn trầm mặc một lát, sau đó lại mở miệng nói: "Ngươi hảo hảo hồi tưởng một chút, vài lần đó ngươi có cái gì bất đồng không?"

"Thả tóc cùng cột tóc khác nhau." Thẩm Ninh Hinh nghĩ nghĩ, liền nói như thế.

"Vậy không đúng." Trợ lý Hàn lắc đầu, "Khâu tổng nàng sẽ không bởi vì điểm khác nhau này mà nhận sai."

"Trừ phi ban đầu nàng căn bản liền cố tình không muốn nhớ mặt ngươi, chỉ là nhớ kỹ vật gì đó trên người của ngươi mà thôi."

Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Ninh Hinh tức khắc trầm mặc.

Lại một lúc sau, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng chậm rãi kéo tiểu cẩu đang treo ở trên túi xách qua.

Gương mặt xấu hổ đỏ bừng, trong giọng nói mang theo xấu hổ: "Ta cảm thấy, Khâu tổng nàng khả năng là chỉ nhớ kỹ ta đeo bảng tên lệch cùng tiểu cẩu của ta."

Được...... Đi.

Không khí dần dần có chút hòa hoãn.

Trợ lý Hàn ngồi cùng một chỗ với Thẩm Ninh Hinh hàn huyên thêm một lát, rốt cuộc cũng đứng lên chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn lặp lại dặn dò nàng, ngàn vạn lần không cần đem chuyện đêm nay nói cho người khác.

"Đã biết." Thẩm Ninh Hinh nhất nhất ứng hòa, thái độ chân thành vô cùng, "Ngài yên tâm, ta cái gì cũng sẽ không nói."

Trợ lý Hàn rốt cuộc yên tâm, cùng Thẩm Ninh Hinh xua xua tay, xách lên túi nhỏ thực mau rời đi.

Vòng eo vặn khởi một độ cong đẹp, hương khí mê người trên người nàng dần dần bay xa.

Cùng ban ngày một bộ dạng nghiêm túc hoàn toàn không giống nhau a.

Thẩm Ninh Hinh nhìn bóng lưng nàng rời đi, sau một lúc lâu một lần nữa quay người về.

Mỗi người đều có bí mật không muốn người khác biết, giống như trợ lý Hàn, cũng giống như Khâu Diệc Bạch.

Chuyện này vốn là không có gì đáng trách, không có gì kỳ quái, nàng hẳn là nên vì người khác bảo thủ bí mật.

Thẩm Ninh Hinh như vậy nghĩ, bưng chén rượu lên đem rượu bên trong một hơi cạn sạch, lúc sau lại từ trong túi lấy cái gương nhỏ ra soi soi gương mặt của mình.

Mắt hạnh tròn xoe, mũi cao thẳng cùng đôi môi hồng nhuận, làn da trắng sáng, trên má còn điểm thêm hai viên má lúm đồng tiền đáng yêu.

Cũng không phải là bộ dạng hoàn toàn không có đặc điểm gì nha.

Nhưng vị Khâu Diệc Bạch Khâu tổng kia, lại cố tình chỉ nhớ rõ tiểu cẩu cùng bảng tên của nàng.

Nàng thở dài, duỗi tay lấy tiểu cẩu qua sờ sờ, giống như đang cùng nó nói chuyện, nhưng trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của Khâu Diệc Bạch.

"Ngươi cũng quá đáng ghét." Nàng lẩm bẩm, trầm mặc một lúc lâu, khóe miệng lại theo bản năng hơi hơi giơ lên, "Bất quá không có việc gì liền hảo."

"Còn tưởng rằng ngươi nhắm vào ta, làm ta sợ nhảy dựng......"

- --------------------------------------------------------------------

Lại một buổi sáng bận rộn.

Thẩm Ninh Hinh thu thập xong tất cả, một lần nữa ngồi trên giao thông công cộng chuẩn bị đến công ty.

Trước khi lên xe nàng còn có chút khẩn trương, sợ mình sẽ lại một lần nữa gặp phải Khâu Diệc Bạch, do dự lần này nên dùng cái dạng tư thái gì đi đối mặt với nàng.

Cũng may chỉ là nàng lo lắng nhiều, trên xe không có người nào quen thuộc cả.

Nàng thở dài, đi đến vị trí xếp sau cùng ngồi xuống, một bên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một bên hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua.

Lúc ấy sau khi vừa biết Khâu Diệc Bạch là mặt manh, phản ứng đầu tiên của nàng là cả kinh, sau đó lại chuyển sang vui vẻ, nghĩ nếu như vậy những chuyện xấu hổ nàng làm phía trước kia có phải Khâu Diệc Bạch liền sẽ không nhớ rõ hay không.

"Nghĩ cái gì vậy?" Trợ lý Hàn vừa nghe liền cười, "Nàng là mặt manh, cũng không phải mất trí nhớ."

"Lại nói nàng đều thấy nhiều thứ của ngươi như vậy, lúc này khẳng định là nhớ kỹ, gặp mặt ở cửa thang máy lần đó không phải nàng còn gọi tên của ngươi sao?"

Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ gật đầu: "Xác thật phải."

"Vậy không được a." Trợ lý Hàn vỗ vỗ Thẩm Ninh Hinh, sau đó lại uống lên một ngụm rượu, "Ngươi làm việc phải cẩn thận."

"Khâu tổng của chúng ta thực hung."

- --------------------------------------------------------------------

Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, tựa lưng vào ghế ngồi nho nhỏ ai oán một tiếng.

Tháng ngày về sau chỉ sợ trải qua không tốt lắm a.

Hôm nay nàng đi sớm, trên đường xe cùng người đi đường không nhiều như ngày thường nhiều, xe buýt lung lay khởi hành, thực mau đến trạm.

Thẩm Ninh Hinh lên lầu, quẹt thẻ sau đó đi vào trong văn phòng, vẫn như cũ không có người.

Nàng bưng ly sứ ly đi gian nước trà lấy cà phê, thời điểm một lần nữa trở lại chỗ ngồi, một cuộc điện thoại gọi lại đây.

Là dãy số của Triệu tỷ người hướng dẫn nàng, thông tin liên lạc mấy ngày hôm trước nàng vừa mới lưu lại.

Thẩm Ninh Hinh vội vàng tiếp.

"Ngươi đến công ty chưa?" Thanh âm của Triệu tỷ từ đầu bên kia truyền tới, cùng với tiếng gầm rú của tàu siêu tốc cùng tiếng thét chói tai của tiểu hài tử, "Hôm nay họ hàng kết hôn, ta không tới được, có ít việc phiền toái ngươi giúp ta làm một chút."

"......"

Đi chơi thì nói đi chơi, ngài tìm lý do có thể chuyên nghiệp một chút hay không!

Thẩm Ninh Hinh ở trong lòng thở dài, ngoài miệng lại cười đáp ứng xuống dưới: "Ngài nói đi."

"Có mấy đơn sản xuất ở trong máy tính của ta, ngươi thẩm tra đối chiếu xong chia cho nhà xưởng đi, ngày đổi thành sáng ngày 7 tháng 5." Triệu tỷ theo tiếng gật đầu, bắt đầu ở trong điện thoại cùng nàng công đạo, "Còn có chứng từ phát sinh của hộ khách Hàn Quốc, chốc lát nữa ngươi nói cho bộ phận đơn chứng một tiếng, nói bọn hắn hỗ trợ một cái."

"Hảo." Thẩm Ninh Hinh đáp lời, kéo một tờ giấy tới viết lung tung một trận ở trên mặt, đem toàn bộ công việc Triệu tỷ công đạo nhớ kỹ.

Lúc sau lại hỏi: "Còn có an bài gì nữa không?"

"Còn có cái bảng biểu, ở ngay trên mặt bàn máy tính của ta." Triệu tỷ nói, "Lát nữa, ngươi hỗ trợ truyền cho Khâu tổng đi, ta gửi WeChat của nàng qua cho ngươi."

Khâu tổng.

Vừa nghe đến tên của Khâu Diệc Bạch, Thẩm Ninh Hinh theo bản năng gan run lên.

Nhưng dù sao cũng là trên phương diện công tác, nàng vô pháp cự tuyệt, chỉ có thể đáp ứng mà thôi, vừa mới cắt đứt điện thoại liền đi trông mong thêm cái WeChat.

Chân dung của Khâu Diệc Bạch chính là nhãn hiệu của Khoa Thụy, ID là danh tự tiếng Anh, theo sau ghép vần cùng tên Khoa Thụy, nhìn qua trung quy trung củ giản dị tự nhiên.

Nhưng Thẩm Ninh Hinh lại mạc danh cảm thấy rất dọa người.

"Catherine sao?" Nàng dưới đáy lòng đọc tên Khâu Diệc Bạch, click mở xin yêu cầu kết bạn, ở trên ghi chú khách khách khí khí viết xuống: Khâu tổng hảo, ta là Thẩm Ninh Hinh của bộ phận buôn bán ngoại mậu, có văn kiện muốn truyền cho ngài xem xem, chúng ta có thể thêm bạn tốt hay không?

Ngắn ngủn mấy chữ, hợp lại lại như qua một thế kỷ.

Thẩm Ninh Hinh thở sâu, ấn xuống gửi đi yêu cầu sau đó vội vàng đem điện thoại phóng qua một bên, vùi đầu xử lý mặt khác công tác.

Lại nhấc mắt lên lần nữa, Khâu Diệc Bạch ở bên kia đã đồng ý.

Thẩm Ninh Hinh click mở, thấy nàng nói chính là: 【 Phát tới cho ta xem đi. 】

Ngữ khí còn rất bình thường, bộ dạng giống như không phải là làm khó nàng.

Thẩm Ninh Hinh thở phào một hơi, nhanh chân lẹ tay đem bảng biểu phát qua, lúc sau lại ý thức được lúc này đã gần giữa trưa, vì thế liền theo bản năng quan tâm nàng một câu: 【 Khâu tổng nhớ rõ đúng hạn ăn cơm. 】

Hơn nửa ngày cũng chưa thấy trả lời lại.

Thẩm Ninh Hinh cũng không để ý lắm, tiếp tục xử lý công việc trên đầu, cứ như vậy vội vội vàng vàng tới giữa trưa.

12 giờ, chuông tan tầm vang lên, Thẩm Ninh Hinh đứng lên đi nhà ăn.

Hôm nay nhà ăn giống như nghiên cứu phát minh ra món ăn mới, Thẩm Ninh Hinh nghe được mùi thơm liền đi lấy, lúc sau lại vội vàng tìm một vị trí trống ngồi xuống, lòng tràn đầy vui mừng vừa chuẩn bị nếm thử, di động liền vang lên.

Khâu Diệc Bạch: 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】

Phỏng chừng là kết quả xét duyệt bảng biểu đi.

Thẩm Ninh Hinh nghĩ như vậy, tạm thời buông chiếc đũa trong tay xuống, tùy tay điểm vào giao diện WeChat.

Ngay sau đó liền mở to hai mắt mà nhìn, một hơi thiếu chút nữa nghẹn khí không thông.

Nơi nào là kết quả xét duyệt a, Khâu Diệc Bạch thế mà gửi cho nàng vài tấm ảnh chụp mỹ thực.

Trên bàn ăn tinh xảo, thịt nướng mỹ tư tư, tiểu điểm tâm bay tiên khí, rượu vang đỏ hương thuần cao cấp.

Triệt triệt để để thuyết minh cái gì gọi là hưởng lạc.

【 Đang ăn. 】

Khâu Diệc Bạch bên kia thực mau phát qua một câu nói.

【 Tùy tiện ăn một chút. 】

Hảo một cái tùy tiện.

Thẩm Ninh Hinh vô ngữ cứng họng, một bên thống hận chính mình vì cái gì cái miệng lại quan tâm nàng rốt cuộc ăn hay không ăn cơm, một bên trả về một câu

【 Ngài từ từ ăn đi. 】

Sau đó đem điện thoại ném qua một cái bàn khác, không bao giờ muốn nhìn tin tức của Khâu Diệc Bạch nữa.

Cùng lúc đó, cơm trước mặt đột nhiên liền không thấy ngon nữa.

- -------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Khâu Diệc Bạch: Bá tổng sinh hoạt chính là giản dị tự nhiên như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui