Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít

Lúc này, Thẩm Ninh Hinh mới biết lỗ tai của Khâu Diệc Bạch đặc biệt mẫn cảm.

Người này vốn dĩ còn đang giận dỗi với nàng, cho nên vẫn luôn làm mặt lạnh, cho dù lúc này đang ôm lấy nàng, gương mặt cũng chỉ thoáng chút xíu phiếm hồng mà thôi.

Bản thân còn chưa tới mức độ đặc biệt thẹn thùng, thậm chí còn có thể phân tâm ở bên tai nàng nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.

Thẳng đến khi Thẩm Ninh Hinh đột nhiên hôn lại đây.

Khâu Diệc Bạch mới sửng sốt, lấy tốc độ nhìn của mắt thường có thể thấy được bên tai đã đỏ lên.

Thân thể lập tức cứng đờ, lúc ôm nàng một cử động nhỏ căn bản cũng không dám làm.

Một lát sau vẫn là Thẩm Ninh Hinh duỗi tay đem nàng đẩy ra.

Lúc này sắc trời đã càng ngày càng tối, Thẩm Ninh Hinh lo lắng Khâu Diệc Bạch về nhà quá muộn, cho nên không tiếp tục cùng nàng dính ngọt ngấy nữa, nâng tay sờ sờ mặt nàng, nói nàng sớm một chút trở về công tác đi, nếu không lát nữa về đến nhà cũng là nửa đêm.

Khâu Diệc Bạch nghe vậy tức khắc không muốn làm, sau đó liền mở miệng chuẩn bị phản bác, muốn hỏi nàng một chút có phải đang nghi ngờ năng lực công tác của mình hay không.

Kết quả lời nói tới bên miệng, mới đột nhiên nhớ ra hiện tại bản thân mình đang là thân phận gì.

Làm bạn gái, nàng lại nói như vậy có phải không được tốt lắm hay không......

Nghĩ như vậy, Khâu Diệc Bạch dừng một chút, suy nghĩ lời nói vài lần, toàn bộ lại nuốt xuống bụng một lần nữa.

Qua một lúc lâu sau mới chuyển biến thành hai chữ: "Được rồi."

Thanh âm nho nhỏ, gương mặt hồng hồng, bộ dạng nhìn qua vừa xấu hổ lại ngượng ngùng.

Đây là tiểu khóc bao của chúng ta đang vì nàng mà nhượng bộ sao?

Thẩm Ninh Hinh thấy thế tức khắc liền gợi lên khóe miệng, lại không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu nàng.

Tổng cảm thấy từ sau khi nói chuyện luyến ái, như thế nào tiểu khóc càng ngày càng đáng yêu vậy nha.

Xe buýt mà Thẩm Ninh Hinh đang đợi còn chưa tới.

Nàng không muốn chậm trễ thời gian của Khâu Diệc Bạch, vì thế liền mở miệng nói nàng mau mau trở về.

Sợ người này phản bác, liền vội vàng bổ sung thêm một câu: "Ta nhìn ngươi đi mới có thể yên tâm, mau đi mau đi."

Giống như đang hống đứa nhỏ vậy.

Khâu Diệc Bạch nghe vậy bất đắc dĩ, muốn tranh thủ hai câu cũng không được, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người.

Vừa đi vừa sờ sờ lỗ tai đỏ bừng, qua một lúc còn quay đầu lại nhìn về phía trạm chờ xe buýt, ý thức được Thẩm Ninh Hinh vẫn đang nhìn chăm chú vào mình ở phía sau, đáy mắt không nhịn được lại mang lên vài phần sung sướng.

Vì thế liền vẫn luôn lặp lại động tác quay đầu lại, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.

Lúc này, Thẩm Ninh Hinh mới thu tầm mắt về.

Trùng hợp xe cũng vừa lúc tới trạm rồi.

Nàng cúi đầu lục tìm trong túi đeo nhỏ, lấy ra thẻ giao thông công cộng, quẹt thẻ lên xe, sau đó lập tức đi về phía sau tìm được một nơi thích hợp liền ngồi xuống, xuyên qua cửa sổ nhìn chằm chằm tầng lầu vẫn đang sáng đèn kia.

Đó là nơi ngày thường nàng công tác.

Bạn gái nàng cũng đang ở nơi đó.

Loại cảm giác này làm tâm tình nàng cảm thấy thật tốt, đáy lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua, thực ấm áp, cùng với một loại cảm giác an tâm.

An tâm đến mức đủ để xua tan khói mù vẫn luôn bao phủ dưới đáy lòng nàng nhiều năm qua.

Không nghĩ tới nhiều năm sau, chính mình lại một lần nữa có được người nhà.

Là một tiểu khóc bao nha, không có việc gì liền thích trộm khóc chít chít, ấu trĩ còn ngạo kiều, ngoài mặt giả vờ rất nghiêm túc, thực tế chỉ cần một hành động, lời nói không hợp tâm ý liền nhớ kỹ ngươi.

Nói nàng hai tuổi rưỡi cũng là đang khen nàng đây.

Nhưng Thẩm Ninh Hinh lại thực thích nàng.

Thích đến không chịu được......

- --------------------------------------------------------

Một đêm thực mau qua đi, sáng sớm hôm sau Thẩm Ninh Hinh còn chưa ngủ tỉnh liền nhận được điện thoại của Khâu Diệc Bạch.

Hôm nay, người này không đi nhà xưởng, tối hôm qua tăng ca đến nửa đêm toàn bộ công việc xem như đã hoàn thành, hôm nay có thể nói là tương đối thanh nhàn.

Vì thế liền muốn nhiều thân cận với Thẩm Ninh Hinh, dứt khoát gọi điện thoại gọi nàng xuống dưới ăn cơm.

Chẳng qua thời gian còn quá sớm.

Thẩm Ninh Hinh ngồi dậy mơ mơ màng màng ấn tiếp nhận cuộc gọi, một bên cùng Khâu Diệc Bạch nói chuyện một bên nhìn thời gian, ngạc nhiên phát hiện hiện tại vừa mới 6 giờ sáng.

Thẩm Ninh Hinh: "......"

Người này làm gì vậy nha?

Nàng có điểm bất đắc dĩ, vội vàng mở miệng dò hỏi, muốn biết Khâu Diệc Bạch như thế nào sớm như vậy đã dậy rồi.

"Sớm sao?" Khâu Diệc Bạch ứng thanh, "Nhưng cơ bản mỗi buổi sáng ta đều rời giường vào thời gian này."

Lời này đích xác nói không sai.

Nàng tuổi còn trẻ như vậy đã có thể ngồi vào vị trí này trừ bỏ thiên phú ra, nỗ lực cũng rất quan trọng, chỉ có chăm chỉ làm việc mới có thể nhận được hồi báo tương ứng, cho nên nàng đi sớm về trễ, mấy năm nay đều như một.

Thật vất vả mới có được chút thời gian nhàn rỗi, Thẩm Ninh Hinh như thế nào có thể nhẫn tâm đi cự tuyệt.

Vì thế chỉ có thể đồng ý, đáp ứng nàng mình liền rời giường xuống ngay.

Nhưng vẫn bị tiểu khóc bao cẩn thận phát hiện ra manh mối.

Nghe thấy thanh âm của Thẩm Ninh Hinh vừa mềm lại vừa nhẹ, thường thường còn có tiếng ngáp nho nhỏ, lúc này Khâu Diệc Bạch mới phát hiện ra.

Khả năng là bạn gái nàng còn chưa tỉnh ngủ.

Thời điểm ý thức được điểm này, nàng tức khắc cảm thấy có điểm áy náy.

Ngữ khí cũng thực mau trở nên có chút khẩn trương cùng co quắp, nói với nàng ngươi không cần sốt ruột, ta lại không phải không thể chờ ngươi.

"Dưới lầu các ngươi không phải có nơi bán cơm sáng sao?" Khâu Diệc Bạch nói, "Ta ở nơi đó chờ ngươi là được!"

Vừa dứt lời, Thẩm Ninh Hinh còn chưa kịp nói gì, người này đã treo điện thoại.

Để lại Thẩm Ninh Hinh với một vẻ mặt ngốc ngồi ở trên giường, một lúc lâu sau còn đứng dậy, theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Phụ cận nhà nàng trừ bỏ siêu thị ra đều là tiệm cơm nhỏ.

Thời gian mở cửa cũng tương đối trễ, cũng phải tầm 10 giờ sáng, cung cấp giống nhau đều là cơm trưa cùng cơm chiều.

Nơi bán bữa sáng ngon mà mở sớm hơn được một chút đều phải đi về hướng khác.

Trừ phi, Khâu Diệc Bạch nói chính là quán ăn mở sớm ở dưới lầu nhà nàng.

"......"

Không thể nào?

Sự thật chứng minh, Khâu Diệc Bạch nói thật đúng là nơi đó.

Thẩm Ninh Hinh vội vàng thu thập xong đi xuống lầu, vừa mới ra tới cửa lớn, ngay cả bước chân còn chưa bước về phía trước, nhìn ra xa liền thấy chiếc xe Maserati quen thuộc đang dừng ở bên đường.

Lại nhìn về phía bên cạnh, Khâu Diệc Bạch đang ngồi trên ghế nhỏ ở một bên.

Mọi người xung quanh còn ngồi thành một vòng nghiên cứu thảo luận về chiếc xe kia của nàng.

Cố tình người này định tính còn khá tốt, người khác nói cái gì cũng không chịu ảnh hưởng, đoan đoan chính chính ngồi ở nơi đó, giống như bản thân mình đang ngồi ở nhà ăn cao cấp một lần tiêu phí mấy ngàn tệ vậy.

Chẳng qua vài giây sau, quán chủ bưng tới mấy cây bánh quẩy cùng một lồng bánh bao.

Lúc này người này liền lộ nguyên hình, thực mau cầm lấy chiếc đũa hướng mặt trên bánh quẩy chọc vài cái, cân nhắc làm thế nào để chọt thủng những chỗ phồng ở mặt trên bánh quẩy mà nhìn vẫn đẹp.

Thẳng đến khi Thẩm Ninh Hinh đi tới, lúc này mới khôi phục lại bộ dạng đứng đắn.

Không nghĩ tới hành động của mình đã sớm bị người ta nhìn thấy hết.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế không khỏi muốn cười, kéo ghế dựa ra sửa sang lại làn váy một chút rồi ngồi xuống, lúc sau lại lấy ra quả táo mà mình cố ý mang từ trên lầu mang xuống.

Sợ Khâu Diệc Bạch ăn quá nhiều đồ dầu mỡ sẽ khó chịu, liền nghĩ sau khi ăn xong qua một đoạn thời gian lại để nàng ăn táo bớt ngán.

Tuy nói chỉ là một quả quả táo, nhưng Khâu Diệc Bạch lại rất vui vẻ.

Sau đó, thuận tiện lấy một tờ giấy lót ở trên bàn, lại đem quả táo đặt lên trên đó.

Giống như đang cung phụng bảo bối vậy, sợ làm dơ.

Thẩm Ninh Hinh nhìn thấy liền không nhịn được lại muốn sờ sờ đầu nàng.

Bất quá vẫn phải nhịn xuống, lúc này người nhiều như vậy, sợ Khâu Diệc Bạch mất mặt, vì thế cuối cùng cũng chỉ nâng tay lên vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai nàng.

Sau đó ôn nhu nói với nàng: "Chúng ta ăn cơm đi."

Bữa cơm này, rõ ràng Khâu Diệc Bạch ăn không quá ngon, ăn không nhiều như lúc trước.

Bất quá không có biểu hiện ở trên mặt, vừa nhìn chính là vì bạn gái mà suy xét, mạnh mẽ làm bộ một bộ dạng thực thích.

Thậm chí còn phát Weibo, tự mình khen mình giỏi quá.

Thẩm Ninh Hinh thấy được vừa muốn cười lại vừa đau lòng, vì thế lại mở miệng đề nghị lần sau có thời gian liền lên lầu ăn đi.

"Kỳ thật làm cơm sáng không tốn bao nhiêu thời gian." Nàng nói, "Lại còn sạch sẽ, muốn ăn cái gì chúng ta liền làm cái đó được không?"

Là đang mời nàng nha.

Khâu Diệc Bạch nghe vậy không khỏi vui mừng ra mặt.

Ngoài miệng lại muốn ngạo kiều vài câu, nói ngươi xác định sao? Ta ăn rất nhiều, ngươi một người khẳng định làm không xong.

Hay là thôi đi.

Thẩm Ninh Hinh nghe vậy không khỏi phun tào dưới đáy lòng, ta lại không phải chưa từng thấy qua lượng cơm ngươi ăn, một chén cơm nhỏ cộng thêm một phần rau xanh xào mà kêu là nhiều, vậy nàng cũng đừng sống nữa.

Chẳng qua ngoài miệng lại không thể nói như vậy, chỉ gật gật đầu cùng nàng đảm bảo chính mình có thể.

"Vậy được rồi." Thấy nàng khẳng định như vậy, Khâu Diệc Bạch không cự tuyệt nữa, thực mau đồng ý.

Nhưng phải có một điều kiện, nói là nguyên liệu nấu ăn phải để cho chính nàng mua.

Thẩm Ninh Hinh theo nàng không phản bác gì, sau đó lại gật gật đầu nói hảo.

Thấy nàng đồng ý, Khâu Diệc Bạch vừa lòng, lúc này mới cúi đầu uống sạch một ngụm canh cuối cùng trong chén.

Lúc sau liền đi khởi động xe, mang Thẩm Ninh Hinh cùng đi đến công ty.

Một đường chạy thẳng, thời điểm tới công ty thời gian còn rất sớm.

Thẩm Ninh Hinh nhìn nhìn, nghĩ không cần thiết phải đi vội, vì thế liền cố ý đem Khâu Diệc Bạch lưu lại nói chuyện phiếm một lát.

Kỳ thật chủ yếu đều là Khâu Diệc Bạch nói, nàng giống như chỉ nghe thôi.

Ở mỗi một câu kết cục nàng đều nói: "Đúng vậy, Khâu tổng của chúng ta nói rất đúng."

Nói nói ngay cả chính mình cũng có điểm biệt nữu.

Như thế nào lại là Khâu tổng nha, trừ bỏ bạn gái ra giữa hai người các nàng liền không có cách xưng hô khác sao?

Liền thí dụ như...... Nhũ danh gì đó?

Nghĩ như vậy, nàng tức khắc có chút để ý, vì thế liền thừa dịp Khâu Diệc Bạch vừa nói xong đang nghỉ ngơi liền mở miệng.

Ngữ khí cũng theo bản năng phóng nhẹ, trong thanh âm mang theo ý cười, hỏi nàng: "Chúng ta có nên đổi cách xưng hô hay không nha?"

"Cái gì?" Khâu Diệc Bạch nghe vậy tức khắc liền có chút khẩn trương, "Không gọi bạn gái được sao?"

"Cũng không phải." Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, "Ta chỉ là suy nghĩ, có nên thay đổi cách xưng hô để thân mật hơn một ít hay không."

"Thí dụ như ngươi có thể kêu nhũ danh của ta là Hinh Hinh nha." Nàng nói, mắt hạnh cong cong, má lúm đồng tiền nhợt nhạt rất là đẹp, "Nghe như vậy, khoảng cách lập tức liền kéo gần nha."

Giống như xác thật không sai.

Khâu Diệc Bạch nghe vậy suy nghĩ một lát, gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Nhưng cùng lúc đó cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vẫn là bị Thẩm Ninh Hinh dẫn đường một hồi lâu mới chịu kêu ra cái tên kia.

Tiếng nói vừa dứt Thẩm Ninh Hinh vội cười rộ lên ứng nàng: "Ân, ở đây!"

Ngữ khí ngọt ngào, nghe làm nhân tâm đầu ấm áp, có điểm ngứa.

Cảm giác thật sự thực không tồi.

Trong lúc nhất thời Khâu Diệc Bạch cao hưng, liền lại kêu nàng một tiếng: "Hinh Hinh."

Thẩm Ninh Hinh gật gật đầu, vẫn tươi cười thực ngọt ứng nàng.

Khâu Diệc Bạch vui vẻ đến hỏng rồi, mỹ tư tư móc di động ra, theo bản năng muốn phát Weibo.

Chẳng qua chưa kịp mở màn hình ra, liền nghe được Thẩm Ninh Hinh ở một bên lại mở miệng, hỏi nàng: "Ngươi cũng nói cho ta nhũ danh của ngươi đi?"

Vừa dứt lời, động tác của Khâu Diệc Bạch tức khắc cứng lại.

Nhìn nhìn, lại nhìn vào mắt nàng, sau một lúc lâu tầm mắt lại bay về phương xa, nhẹ giọng nói: "Ta không có nhũ danh."

Đây là thần thái cùng biểu tình quen dùng khi nói dối.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế tức khắc hiểu được, người này tuyệt đối có, chỉ là không muốn nói mà thôi.

Cùng lúc đó càng thêm tò mò, muốn biết đến tột cùng là cái tên như thế nào mà nàng phải che giấu như vậy.

Chẳng qua chưa kịp hỏi lại, Khâu Diệc Bạch đột nhiên lại mở miệng.

Lấy lí do đi làm để trốn tránh, nói Thẩm Ninh Hinh nếu như ngươi còn nói thêm gì nữa lát nữa sẽ bị trễ làm.

Bởi vì quá mức hoảng loạn, cho nên xưng hô lại một lần quay về hình thái nguyên thủy.

Làm cho Thẩm Ninh Hinh quả thực dở khóc dở cười, sợ người này lại mang thù với nàng, dứt khoát không chọc nàng nữa, gật gật đầu nói câu hảo.

Vừa muốn duỗi tay đẩy cửa xe ra.

Chẳng qua chưa kịp động đậy, đột nhiên lại bị Khâu Diệc Bạch gọi lại.

"Làm sao vậy?" Nàng không khỏi tò mò, "Có phải bạn gái của ta lại không bỏ được ta hay không?"

Vốn dĩ chỉ là một câu vui đùa, cũng không trông cậy vào Khâu Diệc Bạch sẽ trêu đùa lại nàng.

Ai ngờ vừa dứt lời, liền thấy người này đúng là gật gật đầu nhẹ đến mức không thể phát hiện ra.

Lúc sau lại dời tầm mắt đi, duỗi tay lấy ra một viên kẹo từ trong túi ăn luôn một cái.

Vẫn là mùi vị dâu tây mùi vị, hộp mới vừa được mở ra liền ngửi thấy mùi rất thơm rất ngọt.

Thấy vậy, trong lúc nhất thời Thẩm Ninh Hinh có chút sững sờ, tư duy chậm một bước, không biết Khâu Diệc Bạch rốt cuộc là muốn làm gì.

Chờ đến khi hoàn hồn, đã thấy người trước mắt chậm rãi tiến lại gần.

Ngay sau đó mổ nhẹ hai cái lên môi nàng, cái hôn mang hương vị dâu tây.

Tiếp theo lại thoáng nghiêng đầu, tiếp tục hôn hôn lên vành tai nàng.

Là đang bắt chước hành động tối hôm qua của nàng!

Thời điểm ý thức được điểm này, Thẩm Ninh Hinh liền đỏ mặt.

Mắt nhìn Khâu Diệc Bạch, một lát sau cũng nghiêng người về phía trước.

Mục tiêu lần này dừng lại ở trên cái trán của nàng.

Thành kính lại chân thành tha thiết hôn một cái.

- ---------------------------------------------------

Một buổi sáng thực mau qua đi.

Hôm nay Triệu tỷ không có tới, Thẩm Ninh Hinh có hơi chút bận rộn, toàn thân toàn tâm đều hiến cho công tác, hết sức chuyên chú gõ bàn phím cả một buổi sáng.

Ngay cả nước cơ hồ cũng chưa chạm vào một lần.

Thẳng đến tan tầm giữa trưa mới có được một lần thanh nhàn.

Buổi sáng nàng ăn có hơi nhiều một chút, cho nên lúc này không thấy đói, Khâu Diệc Bạch bởi vì mở họp nên không ở văn phòng, nàng dứt khoát liền không nghĩ tới ăn cơm.

Mà trực tiếp lấy gối dựa ra nằm một cái, thuận tiện lấy di động ra lướt lướt.

Lần này trực tiếp điểm vào Weibo của Khâu Diệc Bạch, muốn nhìn một chút buổi sáng hôm nay bạn gái của nàng có phát động thái gì mới hay không.

Kết quả thật đúng là có một trạng thái mới.

Bộ dạng quen thuộc, ký tự cùng với tiểu biểu tình, biểu tình là A Cát tán thưởng mà nàng trộm được từ Thẩm Ninh Hinh.

Bản thân liền khiến người khác muốn cười, vừa nhìn thấy, Thẩm Ninh Hinh thiếu chút nữa trực tiếp cười ra tiếng.

Là đang nói chuyện buổi sáng hai người ở trong xe thảo luận nhũ danh, mở đầu câu đầu tiên chính là nói ta thật thông minh!

Nhìn xuống chút nữa, nàng còn nói may mắn chính mình ngắt lời nói muốn đi làm, mới có thể ngăn không Thẩm Ninh Hinh tiếp tục hỏi tiếp, nếu không thiếu chút nữa liền bại lộ.

【 Nhũ danh của tiểu hài tử mới gọi là ngoan ngoãn nha. 】

Nàng ở trên Weibo rầm rì.

【 Dù sao ta cũng không phải! Cùng khí chất của ta một chút cũng không hợp! 】

Hóa ra nhũ danh của người này kêu là ngoan ngoãn.

Ai nói không hợp, rõ ràng rất thích hợp, chỉ là tự nàng cảm thấy không hài lòng mà thôi.

Nếu không thì có thể như thế nào?

Thẩm Ninh Hinh một bên ôm di động một bên nghĩ, tưởng tượng Khâu Diệc Bạch khả năng sẽ cảm thấy thích nghe mấy cái từ, mỹ mỹ, cao cao, tiểu xinh đẹp?

Nếu không lại lợi hại một chút, khốc khốc, soái soái, đại lợi hại.

Tổng không thể kêu bá bá đi? Vậy bối phận liền không đúng rồi.

(Bá bá là bác, anh của bố hoặc là anh cả. Mình cũng chả biết sao Hinh Hinh lại nghĩ đến từ bá bá)

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy ngoan ngoãn là thích hợp nhất, nghe tới làm cảm thấy đáng yêu.

Dù sao bản thân bạn gái của nàng chính là một người khả khả ái ái như vậy.

Vẫn là câu nói kia, yêu nàng nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui