Vừa đến nơi anh liền tức tốc chạy vào bên trong để tìm kiếm cô.
Lăng Ngạo Thiên đứng trước cửa phòng VIP, anh mở cánh cửa ra, chỉ thấy Hạ Vy Vy đang ngồi uể oải ở trên ghế còn hai cô gái kia cười khúc khích với nhau.
Anh đi tới bên cạnh cô: "Bà xã, ổn?" Cô lắc đầu đến giờ vẫn còn bị sốc với hai người này: "Em không sao, anh xem nên xử lý bãi chiến trường này như thế nào đi."
Cô nào ngờ được Ninh Tiểu Y và Quin Alice quậy như vậy, có chút hoang mang.
Anh xoa đầu cô, vẫn đứng ở đó.
Cao Lãng đi đến mở cửa bước vào.
Hạ Vy Vy khi thấy Cao Lãng, cô có chút không vui, tâm tình thật sự là tệ hết sức tệ..
nhưng cũng mặc kệ không nói gì.
Cao Lãng đi tới bên cạnh Ninh Tiểu Y, nhìn cô gái kế bên, anh nói: "Ai đây?" Lăng Ngạo Thiên đến chỗ anh, vỗ nhẹ vai: "Bạn của Vy Vy." Cao Lãng chỉ gật đầu.
Anh kéo tay Ninh Tiểu Y, cô hất tay ra: "Anh điên à?" Cao Lãng không vui, em dám chửi anh, cô bây giờ chán ghét anh đến vậy sao?
Cao Lãng nắm khư khư tay cô không bỏ: "Đi về." Ninh Tiểu Y cười lạnh, cô đứng dậy mặt đối mặt với anh, ánh mắt lạnh lùng: "Anh nghĩ anh là ai? Tại sao tôi phải nghe anh, anh đi đi."
Dù đang vẫn còn men rượu, có chút say nhưng khi nói ra cô lại có chút đau lòng, cô cười thầm.
Anh đến đây để làm cái quái gì, anh đến để bôi nhọ cô hay là sao?
Cao Lãng có chút e dè, anh biết bản thân có lỗi với cô nhưng biết làm sao được bây giờ, "Anh nghĩ anh là ai" cậu nói này khiến anh tức giận, anh kéo Ninh Tiểu Y đi: "Em dám nói chuyện như vậy với anh! Em gan to, đi về mau!"
Ninh Tiểu Y hất tay anh, đẩy anh ra sau đó lùi lại vài bước.
Cô giận đến mức không thể kiềm chế, cô đập tất cả chai đồ ở trên bàn, loảng xoảng.
Cao Lãng mắng: "Em đừng vượt quá giới hạn của tôi!" Ninh Tiểu Y thẫn thờ, bước chân có chút không vững, nước mắt tự rơi ra.
Anh sao có thế nói tôi như vậy, ai cũng có thể nói chỉ có anh là không thể.
Anh là người khiến tôi như thế này.
Giọng của cô nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe trừng về phía anh: "Anh nói tôi vượt quá giới hạn của anh, anh còn là gì của tôi mà tôi không dám!"
Hạ Vy Vy, Lăng Ngạo Thiên, Quin Alice cũng không nói gì chỉ ngồi một góc.
Chuyện ai nấy xử, cứ coi như chúng tôi không có ở đây.
Cao Lãng nghe cô nói mà trợn cả mắt không tin nỗi, anh giơ tay ra, Ninh Tiểu Y lại lùi vài bước.
Cô nắm chặt nắm đấm, hét vào mặt anh: "Anh biến đi! Tại sao anh luôn coi anh là người đúng, ai cần anh tới đây, tôi cần anh thương hại sao?"
Cô chẳng còn niềm tin vào người mà cô yêu, mảnh kí ức vỡ ra, nhớ làm gì.
Cao Lãng im lặng đứng nhìn cô có chút chua xót, cô nghẹn ngào nói: "Cao Lãng, tôi đã yêu anh, yêu anh từ cái gặp đầu tiên.
Lúc đó tôi là cô bé hoạt bát khi biết anh tôi từng nghĩ một ngày nào đó tôi sẽ cưới anh, ừ mình thích anh này lắm mình muốn kết hôn với ảnh.
Tôi chưa từng đòi hỏi anh điều gì cũng chưa từng ép anh phải làm gì đó cho tôi, cái tôi mong muốn là khi tôi vui cũng có anh chia sẻ, tôi buồn anh sẽ an ủi tôi.
Khi tôi mệt mỏi tôi có thể ôm lấy anh, chỉ cần anh ôm, tôi chẳng cần biết gì hết tôi chỉ biết có anh là đủ.
Chỉ cần một câu nói, một hành động của anh.
Tôi sẽ nghĩ tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất, ai cũng phải ghen tị với tôi." Cao Lãng đau lòng, ánh mắt tràn đầy buồn bã về phía cô, môi anh chập chừng..
Ninh Tiểu Y sao em có thể nói như vậy.
Cô ủy khuất, lại nói tiếp: "Tôi đã luôn chịu đựng mọi thứ vì anh, anh thì làm được gì cho tôi? Anh chẳng làm được gì cả." Cô la lớn, nhấn mạnh 7 từ: "NGOÀI VIỆC ANH LÀM TỔN THƯƠNG TÔI!"
Ninh Tiểu Y khụy xuống, bật khóc không nói thêm lời nào.
Cô đã dặn mình không được nói ra, cô phải kiên cường..
không yếu đuối, giờ thì vẫn nói ra rồi.
Cô vừa lau nước mắt vừa cười nhạt, buồn cười thật.
Cao Lãng cúi đầu, mình thật sự làm tổn thương cô ấy sao? Anh tới bên cạnh, quỳ xuống ôm cô: "Anh xin lỗi." Cô bất ngờ nhưng lại đẩy anh ra: "Xin lỗi được gì, anh nghĩ anh xin lỗi là xong sao?"
Anh không thể nói cho cô biết lí do, nhưng chỉ cần hai ngày nữa thôi anh sẽ lập tức giải thích với cô.
Chỉ mới một ngày cô gái anh yêu đã như vậy, căm thù anh...
Cô nhìn anh, sắc mặt nhợt nhạt, yếu ớt nói: "Cao Lãng, tôi với anh sẽ không còn là gì của nhau, từ nay về sau tôi sống cuộc sống của riêng tôi, anh sống cuộc sống của anh gặp như không quen."
Anh hoảng sợ, anh nắm chặt tay cô, nói lớn: "Không! Không được, anh không cho phép." Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, không thể.
Tay anh run rẩy.
Ninh Tiểu Y thờ ơ nói, cô gạt tay anh ra, đồ khốn..
khốn..
cô nói: "Anh muốn tôi nhìn anh và vợ của anh hạnh phúc, tôi sẽ không cho anh đạt được điều đó, anh nằm mơ đi." Cao Lãng như người không hồn.
Anh thậm chí chưa từng nghĩ tới cô làm đến vậy: "Anh không.."
Cô cắt lời anh, đứng dậy, đôi mắt ướt át này cô khóc sưng húp lên.
Ninh Tiểu Y để lại 5 từ lại, sau đó quay lưng đi: "Cao Lãng, tôi hận anh." Khi tôi nói tôi hận anh, anh không biết tôi đã đau khổ đến mức nào.
Cũng tốt, tôi với anh không dính dáng gì đến nhau..
từ lúc còn bé chỉ 5 tuổi, gặp anh đã thích, càng lớn càng sâu đậm.
Cô bây giờ đã 23 tuổi (lớn hơn Quin Alice và Hạ Vy Vy 1 tuổi).
Gần 18 năm, cô chỉ yêu một người không thể nào yêu thêm ai khác.
Ninh Tiểu Y mày thật ngu xuẩn.
Hạ Vy Vy định đi tới bên cạnh cô, nhưng lại bị Lăng Ngạo Thiên kéo lại.
Cô nhìn anh không vui, anh lắc đầu nói: "Bà xã, để Cao Lãng giải quyết." Cô chán nản ngồi ịch xuống, giải quyết cái gì nữa.
Quin Alice say mà thấy cảnh thất tình này là tỉnh luôn, định mệnh quá là nghẹn ngào, cô xem mà nước mắt rưng rưng.
Cảm động quá a.
Bầu không khí tĩnh lặng, hắn đi về chưa.
"Oái!" Ninh Tiểu Y la.
Cao Lãng sao lại bế cô lên như vậy, tên điên này.
Anh lấy tay đánh vào mông cô: "Em nên ngoan ngoãn."
Đau đau đau, khốn kiếp..
khốn kiếp tên này muốn gì đây: "Lưu manh, Vy Vy, Alice cứu tớ." Cô la, nhìn về phía hai cô với ánh mắt đáng thương, năn nỉ a..
cứu.
Quin Alice làm lơ, tôi đây rất hiểu chuyện.
Hạ Vy Vy áy náy nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh ngồi ở đó, anh nhìn cô cười.
Gì chứ! Cái gì mà tình chị em như vàng không thể chia lìa: "Này! Hai người!" Cô giãy dụa.
Cô gái này không chịu yên, bực mình quá.
Anh lại đánh vào mông cô nữa: "Im lặng!"
Ninh Tiểu Y bị bế đi ra ngoài, Hạ Vy Vy cau mày khó chịu nhìn về phía anh.
Anh nhìn cô, cô lại quay sang hướng khác "hứ" với anh.
Chậc, tự nhiên giận anh.
Anh nói: "Bà xã, em phải tin anh, Cao Lãng sẽ giải quyết tốt." cái gương mặt đầy đáng thương này đúng là yêu nghiệt mà.
Quin Alice nhìn anh, tên này đúng là xảo quyệt.
Cô có chút đỏ mặt, cúi đầu: "Em biết rồi." Định mệnh, Lucy của cô lại dễ dàng nghe hắn.
Đẹp trai nhưng hắn lại dùng nhan sắc này lấy lòng bạn của cô, cái tên này đúng là sói..
ăn luôn Lucy cừu của tôi nhanh như vậy.
Tội nghiệp cục cưng bé bỏng, Hạ Vy Vy đang bị ánh mắt tràn đầy cắn rứt lương tâm của Quin Alice mà không hiểu cô bị gì, cậu ấy sao lại tỏ vẻ mặt tội lỗi như thế này.
Lăng Ngạo Thiên cười híp mắt, vẫy vẫy cái đuôi, ngoan ngoãn chăm chú nhìn cô mà thôi.
Bà xã của anh thật dễ thương.
Ở phía ngoài, hai người ngồi trên xe.
Ninh Tiểu Y mắng mỏ anh: "Anh mau kêu tài xế dừng xe, tôi không muốn ngồi với anh." Đúng vậy, dù gì cô cũng không thích ngồi với anh ta.
Chỉ sầu thêm sầu.
Cao Lãng tức giận, cái giọng trẻ con trách móc này là sao, cô đúng là không thể im miệng được.
Anh bị cô chửi rủa trước mặt các người ở Quốc Nội đã quê lắm rồi.
Ầm.
Anh ép sát cô vào cửa xe, cô nhìn đông ngó tay, lắp bắp nói: "Anh..
anh đừng..
có..
mà manh động.
Anh..
anh." Chưa nói dứt câu anh đã nâng nhẹ cằm của cô, môi chạm môi.
Đây là lần đầu tiên anh hôn cô.
Cô cũng bị cuốn theo, một hồi sau buông ra, cô mém ngợp thở cả lên..
cái tên khốn kiếp này dám.
Ánh mắt ngại ngùng của anh nhìn cô, cô đỏ mặt đẩy anh ra, cô cười nói: "Hài lòng chứ, đây là nụ hôn vĩnh biệt."
Cao Lãng nắm chặt tay của Ninh Tiểu Y: "Em dám!" Vĩnh biệt, cmn vĩnh biệt cái shit à.
Cô gái này muốn rời xa anh đến như vậy.
Cô cười nhạt: "Nắm cho đã đi, tôi nói cho anh biết, tôi dám đó.
Thà tôi cắt đứt quan hệ với anh chứ không muốn nghe tin đồn nhị tiểu thư Ninh gia được băng sơn Tổng tài Cao Lãng bao nuôi." thật không hiểu nỗi bản thân, đã buồn đến mức này còn tự làm cho mình đau khổ.
Điên thật rồi..
Cô chỉ là muốn không còn day dưa với anh, không cần phải hi vọng xa vời.
Cao Lãng buồn bã không nói, chỉ nhìn cô.
Cô có thể thấy được ánh mắt anh, tại sao anh lại tỏ ra như vậy, đáng thương đến mức khiến tôi mém sẽ mặc kệ chuyện mà an ủi anh.
Trong lòng tôi như bị xé ra, tôi muốn ôm lấy anh khóc lớn bày tỏ nỗi lòng.
Người đau khổ là tôi chứ, tại sao anh lại như vậy.
Cô cười nhạt: "Anh hãy để tôi quên anh.." Anh kéo cô vào lòng anh, anh ôm chặt không buông mặc cho cô có cắn có cáu anh.
Anh chỉ nghĩ không tệ đến mức này chứ, em không thể quên tôi, em không thể từ bỏ tôi dễ dàng như vậy.
Anh hôn lên trán cô: "Xin em, Tiểu Y, anh xin lỗi." Cô im lặng, ánh mắt trống rỗng, không nói nửa lời.
Cho dù anh có xin lỗi anh vẫn đính hôn với cô ta đúng không?
Khách sạn Hoa Nghê, phòng 2212.
Ninh Tiểu Y nằm trên giường, Cao Lãng ép sát cô.
Cô vẫn nằm yên ở đó, anh hôn lên môi cô một cách mãnh liệt, bắt đầu mò mẫy cơ thể của cô.
Cô không kháng cự thay vào đó còn chấp nhận anh: "Ưm..
ah.." Cao Lãng nghe tiếng của cô mà có chút ngại ngùng, nhưng anh vẫn làm tiếp tục.
Tiểu Y, chỉ khi anh làm như vậy em mới mãi mãi ở bên cạnh không rời xa anh.
Anh lại đi sâu vào bên trong cô, cô đau đến mức nước mắt chảy ra một hai giọt.
Giọng của anh dịu dàng khẽ bên tai cô: "Tiểu Y, anh sẽ làm từ từ."
Ninh Tiểu Y ôm chặt lấy người anh, hai người vẫn hôn nồng nhiệt..
anh thì nghĩ nếu như vậy cô sẽ không rời bỏ anh nhưng anh đã sai..
sau đêm nay cô quyết định hai người sẽ là người dưng.