Tổng Tài Ngang Hơn Cua

Trong cái nắng chan hoà ấm áp của miền Nam, một người đàn ông thân hình vạm vỡ rắn chắc, khuôn mặt đẹp trai nhìn vào địa chỉ ghi trên tờ giấy, lần tìm theo từng biển số nhà, cuối cùng, anh đứng trước một tòa nhà ba tầng xây theo kiến trúc thời xưa.
Chính là nơi này!
Nhét tờ giấy vào túi, Bàng Sĩ Bân sửa sang lại quần áo theo quán tính, sau đó đưa tay nhấn chuông cửa…
“Leng keng… Leng keng…”
Chuông cửa đổ chưa đầy hai tiếng thì đã có người ra mở, một người phụ nữ hiền lành, phúc hậu ngờ ngợ nhìn anh, “Xin hỏi cậu muốn tìm ai?”
“Xin lỗi, con muốn tìm Hà Thu Nhiên, xin hỏi cô ấy có ở nhà không?” Cười mỉm lịch sự, Bàng Sĩ Bân lễ phép hỏi thăm, trong đầu thì ngầm đoán người phụ nữ trước mặt mình chắc hẳn là bạn thân của thím Trần, mẹ của Hà Thu Nhiên —- cho dù không vì hiện tại, thì cũng phải vì tương lai sau này, anh cố gắng thể hiện bản thân tốt nhất hòng tạo ấn tượng tốt với bà.
“Xin hỏi cậu là ai?” Mẹ Hà tò mò hỏi.
“Bác có phải là bác gái không?” Nở nụ cười rạng rỡ mê hồn, thái độ anh vô cùng niềm nở, thân thiện, “Con là bạn của Thu Nhiên, con tên Bàng Sĩ Bân, con từ Đài Bắc xuống đây tìm cô ấy.”
Người miền Nam trời sinh nhiệt tình, mẹ Hà thấy thái độ anh thân thiện gần gũi, cũng không mấy cảnh giác, cởi mở cười nói, “Thu Nhiên nó không có ở nhà!”
“Không có ở nhà?” Bàng Sĩ Bân ngạc nhiên đến ngớ người, vội hỏi lại, “Thế lúc nào cô ấy mới về?”
Lắc đầu, mẹ Hà tỏ vẻ tiếc nuối, “Hôm trước nó đi Nhật Bản chơi rồi, năm ngày nữa mới về.”
Ôi ! Con gái vốn rủ bà cùng đi du lịch, nhưng bà lại không thích ra khỏi nhà, vì thế cuối cùng con gái bà đành phải đi một mình.
Vừa dứt lời, vẻ mặt Bàng Sĩ Bân đực ra, trăm lần nghìn lần cũng không ngờ mình dự định làm cô không kịp trở tay, trái lại lại bị chính cô làm ình không kịp trở tay.
Chết tiệt ! Ngay cả một chút thông tin về cô anh cũng không biết, mà cô gái đáng ghét đó không hiểu sao lúc nào cũng áp chế hết uy phong của anh, chẳng lẽ cô chính là khắc tinh của anh thật sao?
Mặt Bàng Sĩ Bân đang tươi cười, bỗng cũng xị ra, mặt tái lại, tỏ vẻ ngỡ ngàng, cả buổi không nói nên lời.
Nhìn vẻ mặt anh có chút buồn bã cùng thất vọng, mẹ Hà vội an ủi, “Không sao không sao ! Chờ nó về, bác nhất định sẽ nói nó biết con đến tìm nó, để nó gọi điện thoại cho con…” Dừng một chút nghĩ ngợi gì đó, bà hỏi tiếp, “Nó có số điện thoại của con mà phải không?”
“Dạ có…” Như trái bóng bị xì hơi, Bàng Sĩ Bân trả lời íu xìu. Anh đoán chừng cho dù có về rồi thi cô cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh đâu.
Tức chết đi được! Lúc đến thì hào hứng bao nhiêu thì lúc về lại ủ rũ bấy nhiêu, đúng thiệt bực đến phát điên mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui