Thần kinh Sở Tiểu Kiều đang gặp một vấn đề rất lớn , cô cảm thấy hình như những người xung quanh dường như rất kính sợ cùng kiên dè người này. Tuy nhiên… Những người đó tại sao lại phải sợ ông chú này chứ ?? Đại não Sở Tiểu Kiều lúc này thực mờ mịt , đem vấn đề này suy nghĩ đến vô số lần cũng không thể lý giải được,sau đó cô cũng chẳng thèm suy nghĩ làm gì nữa , cái vấn đề này cũng bị Sở Tiểu Kiều ném đến một biên giới nào đó rồi =)) ” Vật nhỏ , dám đánh tôi , em là người đầu tiên “ Ngón tay thon dài của Phí Nặc Nam chậm rãi tháo chiếc mặt nạ bạc xuống , lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ đang đỏ bừng bừng vì tức giận , dưới ánh đèn mờ ảo càng làm tôn lên vẻ anh tuấn cùng mê người . Dù đã biết trước là đại thúc này rất tuấn tú nhưng tại sao lúc tức giận cũng thực đẹp trai như vậy a ! Làm cho Tiểu Kiều nhịn không được phải líu lưỡi không thôi! Đại thúc……. Tuy rằng hành động rất đáng khinh , lời nói cũng chẳng tốt hơn, nhưng mà có thể bù đắp bằng việc anh ta là một soái ca hàng thật đó ! Phí Nặc Nam cong môi :” Vật nhỏ , nhớ kỹ , sau này phải gọi tôi là Phí Nặc Nam .” Thanh âm trầm thấp thốt lên thực tựa như tiếng đàn dương cầm , nghe sao cũng thực gợi cảm . Thời điểm Phí Nặc Nam bày ra vẻ mặt dụ hoặc đáng yêu thì khuê nữ xung quanh người nào cũng mặt đỏ như gấc , tim muốn rơi khỏi lồng ngực chỉ hận không thể lập tức chen lên phía trước tự giới thiệu chính mình . Sở Tiểu Kiều hơi nhíu mày , giọng đã bắt đầu có chút mất hứng :” Đại thúc , tôi không phải vật nhỏ mà là Sở Tiểu Kiều .” Chờ chút… Tại sao tên ông chú này có điểm quen thuộc nga !! Phí Nặc Nam … Sở Tiểu Kiều khoa trương đem gương mặt chính mình sửa thành bộ dáng nhăn nhúm so với giẻ rách còn muốn hơn =)) , Phí Nặc Nam….. A ! Tròng mắt Tiểu Kiều ngày càng trừng lớn cho đến khi không thể lớn hơn được nữa Sở Tiểu Kiều đem ngữ khí hung hồn ban nãy ném xa vào một xó sau đó nơm nớp lo sợ nói :” Phí Nặc Nam … Chú là chủ nhân tòa nhà này ?!” ******* Bởi vì phát hiện chủ ngôi nhà này chính là đại thúc cho nên Sở Tiểu Kiều cảm thấy trên đầu , xung quanh mây đen bao phủ chằn chịt , một chút thú vị cũng không có , cô đảo mắt liên tục với hi vọng nhỏ nhoi có thể tìm được hình bóng của nữ nhân đáng chết tên Vi Vi kia nhưng vô dụng , suy nghĩ một chút , cô lấy điện thoại nhắn một tin cho Vi Vi sau đó chuồn lẹ. Trên con đường núi quanh co , dường như không có một bóng người nhưng may mắn là đèn đường dọc hai bên soi sáng cả một con đường lớn, cho nên dù Sở Tiểu Kiều có bị mắc chứng quáng gà thì cũng có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Trong xe , âm thanh CD vang lên ngọt ngào cùng du dương , Sở Tiểu Kiều vô thức nói thầm :” Giọng hát của người này không tốt như đại thúc đó .” Cô hoàn toàn không ý thức được chính mình đang nói cái gì , đột nhiên chuông điện thoại vang lên liên tục , là một dãy số hoàn toàn xa lạ . ” A lô ?” Đầu dây điện thoại kia rất lâu sau vẫn không có lên tiếng , Sở Tiểu Kiều đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn :” Ai vậy ? Nếu không trả lời thì tôi cúp máy nhé .”