Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời


“Ai?” “Tôi mang bữa sáng lên cho cậu chủ đây ạ” Vi Vi sợ hãi lấp ló người ở phía cửa không đám đi vào, tâm trạng cũng thấp thỏm lo âu không kém khi phải đối diện với Tống Vu Quân.

Vốn dĩ cô ta sẽ được nghỉ ngơi một ngày sau khi xuất viện, nhưng mà con khốn Hàn Nhi không biết đã chết bờ chết bụi ở đâu rồi mà để mọi việc lại cho cô ta làm, ngay cả việc đem đồ ăn sáng lên cho Tống Vu Quân cũng không thèm làm.

Vi Vi phải ngậm ngùi làm việc trong nước mắt, cô ta không muốn tới đây, không muốn đối diện với tên ác ma đội lốt người này đâu.

Vi Vi đứng trước cửa không ngừng than thân trách phận, thiểu điều muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi.

“Hàn Nhi đâu? Sao lại là cô?” Tống Vu Quân không giấu được ánh mắt chán ghét liếc ngang Vi Vi, người mà anh muốn gặp lúc này không phải cô ta, tại sao lại xuất hiện ngay lúc này? Mỗi sáng anh đều nhìn dáng vẻ hoạt bát năng động của Hàn Nhi để lấy tinh thần cho một ngày dài làm việc mệt mỏi, vậy mà bây giờ cục năng lượng của anh đi đâu mất tiêu rồi?
“Tôi…tôi không…không biết.

Từ sáng sớm đã không thây cô ta ở đâu” Vi Vi lắp bắp nói không thành một câu hoàn chỉnh, có ông trời mới biết con khốn đó đang chui rúc ở xó xỉnh nào, nếu Vi Vi mà biết được thì cô ta đã chạy tới lôi cổ về đây rồi.

Mà Tống Vu Quân cũng không thích cô ta ở đây nên đặt đồ ăn xuống rồi mau đi thôi.

“Từ sáng sớm đã không thấy người? Không lẽ đêm qua Hàn Nhi không về ngủ?” Không nhầm thì đêm qua cũng có người nói không nhìn thấy Hàn Nhi thì phải.

Nếu như không phải có việc bận thì Hàn Nhi đi đâu được? Có khi nào đã gặp rắc rối gì không? Tống Vu Quân nhìn bữa sáng đang nghi ngút khói mà tâm trạng không tốt lên một chút nào.

Xoảng.

Hất tay một cái tất cả đồ ăn trên bàn đều rơi vỡ xuống sàn, ánh mắt lạnh lùng của Tống Vu Quân khiến cho toàn thân Vi Vi không tự chủ được mà run lên cầm cập, cô ta cúi gằm mặt xuống đất không dám ngước lên nhìn.

Tống Vu Quân ngồi chễm chệ như một ông vua vừa thức dậy, giọng nói trầm khàn vang lên đầy sự ra lệnh.

Anh nói.

“Đi kiểm Hàn Nhi về đây ngay lập tức.

Hai tiếng nữa mà cô ấy không có mặt ở đây thì các người không xong với tôi đâu” Vi Vi vội vàng chạy vụt ra ngoài không dám quay đầu lại nhìn, Sao càng ngày cô ta càng thấy Tống Vu Quân trở nên đáng sợ như vậy nhỉ? Không còn là con người nhu nhược dễ bị bắt nạt như xưa.

Với lại, ánh mắt sắc lạnh của Tống Vu Quân khiến cho cô ta bất giác rùng mình một cái.

Toàn bộ cảnh này đều bị quản gia già đi ngang qua nhìn thấy hết, nhớ lại Hàn Nhi đang bị mình giam giữ dưới kho từ đêm qua cho tới bây giờ không biết đã tỉnh hay chưa.

Ánh mắt sâu thăm thẳm đầy toan tính của bà ta khiến cho người ngoài nhìn vào cũng phải dè chừng, ngẫm nghĩ một lúc bà ta liền quay người đi một mạch.

Bóng lưng già nua hắt lên trên tường nhà một cách cô độc.

Hàn Nhi được thả ra khỏi nhà kho, bước đi khập khiễng không vững khiến cho Hoàng Sơn ở phía sau không kìm lòng được mà ân hận một chút.

Nếu lúc đó anh ta không ra tay quá mạnh thì bây giờ Hàn Nhi cũng không phải di chuyển khó khăn như vậy.

Quần áo rách rưới máu me của ngày hôm qua đã được thay bằng một bộ mới.

Tóc tai cũng được buộc gọn gàng lên nhưng trên mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi đau đớn không khác gì ngày hôm qua là bao.

Nhìn bóng lưng yếu ớt của Hàn Nhi từ từ khuất sau lùm cây um tùm, không biết sau chuyện này cô gái nhỏ còn bị hành hạ tới mức nào nữa không.

Đường đường là đàn ông con trai mà Hoàng Sơn cũng không thể nào chịu nổi những trận đòn roi dồn dập của ngôi nhà này huống chỉ là Hàn Nhi.

Cô gái này có sức chịu đựng bền bỉ khiến cho anh ta phải rùng mình.

Vi Vi đang chạy lăng xăng khắp nơi để kiếm Hàn Nhi thì nhìn thấy bóng dáng đáng ghét đang chầm chậm đi về phía mình, máu điên đã sôi sùng sục trong đầu nên ả ta không ngần ngại lao về phía Hàn Nhi mà mắng xối xả.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui