Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời


Vi Vi mặc kệ Hàn Nhi đang đau khổ ngồi ở dưới, ả ta ngoáy mông mau chóng bước lên phòng để nịnh hót Tống Mỹ Nhân, nếu như được Tống Mỹ Nhân chiếu cố thì cả đời của cô ta không lo bị bắt nạt chèn ép trong ngôi nhà đầy nguy hiểm này.

Cơ hội ngàn năm có một phải tranh thủ mới được.

Cạch! Vừa mở cửa đã thấy Tống Mỹ Nhân ngồi chờ mình, ánh mắt sắc bén lướt ngang qua người Vi Vi khiến cho cô ta cảm thấy rùng mình một cái.

Trong đầu không khỏi suy nghĩ lý do tại sao người nhà Tống gia lại có cái nhìn đáng sợ như thế, lúc nào cũng mang dáng vẻ dọa người khác chạy biến.

“Dạo này sức khỏe của cô chủ không được tốt nên em có hầm một chút đồ ăn để bồi bổ cho cô đây ạ, mời cô dùng bữa” Tống Mỹ Nhân vẫn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc của mình, ngón tay thon dài mịn màng nhẹ nhàng khuấy đồ ăn qua lại, làn ngói nghi ngút bốc lên khoảng không trung rộng lớn.

Nhâm nhỉ được vài miếng Tống Mỹ Nhân liền buông muỗng xuống, sau đó quay sang nhìn Vi Vi đang lấm lét ở góc phòng rồi lên tiếng.

“Dạo này có rất nhiều chuyện kì lạ xảy ra, biết gì thì kế mau lên” Vi Vi đang ngây người với đống mỹ phẩm và đồ trang sức đắt tiền của Tống Mỹ Nhân thì bị làm cho giật mình thon thót.

Cô ta quay người lại nhìn Tống Mỹ Nhân rồi cười gượng gạo, lúng túng nói.

“Cô chủ muốn biết điều gì ạ? Em sẽ nói tất cả cho cô chủ nghe” Còn cách nào lấy lòng nhanh nhất bằng sự xu nịnh tầng bốc hay không nhỉ? Vi Vi đâu còn lựa chọn nào khác phải chạy tới ôm chân Tống Mỹ Nhân cầu lợi ích, bây giờ muốn cô ta nói gì cũng được, miễn sao lấy lòng được vị tổ tông này cô ta sẽ làm tất.

Tống Mỹ Nhân Nhin con rối hèn mọn đang nằm dưới chân mình mà trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chán ghét.

Thế nhưng ngẫm nghĩ một lúc ả ta vẫn muốn biết mọi chuyện đang xảy ra ở đây.

“Phòng giam số 3, tại sao lại bị cậu chủ phạt ở đó?” Nghe tới đây sắc mặt của Vi Vi đang từ hớn hở vui vẻ lập tức đổi sang sợ sệt, khuôn mặt bỗng nhiên cứng ngắc không cử động được, ngay cả tròng mắt cũng không tự chủ được mà run lên vài phần.

Nơi đó không khác gì địa ngục trần gian, là mảnh kí ức mà Vi Vi muốn quên nhất.

Ấy vậy mà cô chủ lại muốn tra hỏi về vấn đề đó hay sao? “Sao? Không nói được à?” Tống Mỹ Nhân mang phong thái vương giả nhìn Vi Vi đang thất thân dưới chân mình, không nhanh không chậm lên tiếng thúc giục Vi Vi quay trở về hiện tại, cô ta còn nói thêm một câu.

“Nếu hôm đó tôi không xuất hiện để cứu cô khỏi tay Tống Vu Quân thì cô nghĩ bản thân còn lành lạnh ngồi đây để sợ sệt?” Vi Vi im lặng một lúc lâu, mãi tới khi Tống Mỹ Nhân sắp hết kiên nhẫn đá ra khỏi cửa thì mới chịu mở miệng nói, dù có cố gắng cách mấy cũng không thể che đậy được cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.

“Thật ra…em không dám làm gì phật ý cậu chủ, tất cả mọi chuyện là do con người ở mới gây ra”
“Người ở mới? Tống gia đã không còn tuyển người làm từ lâu lắm rồi mà?” Tống Mỹ Nhân có chút bất ngờ trước tin tức mà Vi Vi vừa nói.

Được vào làm ở Tống gia không phải điều dễ dàng, phải qua rất nhiều vòng tuyển chọn mới được đặt chân vào ngôi biệt thự xa hoa này.

Nếu như nhớ không lầm thì mỗi đợt tuyển rất đông người, không thể nào có chuyện tuyển một hoặc một vài người vào là xong.

“Vậy là cô chủ không biết gì rồi, chính con nhỏ đó được cậu chủ đích thân đem về, lại còn cho nó nhiều đặc quyền khác nữa.

” “Thật vậy sao?” “Đúng rồi ạ! Người ăn kẻ ở trong nhà gây gổ với nhau là chuyện bình thường, ấy vậy mà cậu chủ vì nó mà giam em vào phòng giam số 3.

Nghĩ tới thôi là em muốn xỉu rồi” Vi Vi vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt của Tống Mỹ Nhân, gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên biến đổi một cách khác thường.

Từ sâu trong tâm can của Vi Vi đã biết Tống Mỹ Nhân đang suy tính điều gì đó.

Tống Vu Quân Tống Mỹ Nhân chăm chú lắng nghe mọi lời nói phát ra từ cái miệng dẻo quẹo của Vi Vi, càng nghe càng thấy nhiều điểm vô lý trong câu nói, ả ta không chần chừ hỏi ngược lại Vi Vi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui