Tổng Tài Ngốc Nghếch Nhà Tôi Rất Lắm Tiền


Tuy rằng trong lòng cũng biết khả năng mình có thể qua cũng không cao, thế nhưng Phương Tri Dịch vẫn nghiêm túc chuẩn bị cho buổi thử vai của mình.

Hắn muốn thử vai vào một nhân vật nam không có nhiều phân diễn trong một bộ phim truyền hình, đây cũng là bộ mà đạo diễn trong phim hắn đóng vai tổng tài pháo hôi lúc trước đề cử.

"Cậu rất có khí chất." Đạo diễn khen ngợi hắn: "Theo nghề diễn quả thật vô cùng đúng đắn.

Người mới vẫn phải đi từng bước.

Tuy vai diễn này không lớn nhưng tôi nghĩ rất hợp với cậu.

Cậu có thể thử."
Đây là một bộ phim truyền hình về tranh đấu cung đình, đại khái là tham khảo lịch sử cơ cấu triều Tống để viết nên một triều đại giả tưởng, bên trong nhiều ít còn có yếu tố võ hiệp.

Vai diễn hắn thử lần này là nhân vật Lục hoàng tử, là người thuộc phe ủng hộ Tứ hoàng tử.

Tuy không có nhiều cảnh, nhưng nhân vật này liên kết mối quan hệ giữa triều đình và giang hồ, và là một nhân vật nòng cốt xuyên suốt câu chuyện.

Vì vậy nên rất nhiều người đến để thử vai này.

Vừa bước vào ngồi xuống, người trên hành lang bắt đầu xì xào bàn tán: "Kia không phải là người bên Thịnh An Media đánh Triệu tổng thâm mắt đó sao?"
"A? Vậy mà hắn còn dám đến thử vai? Hèn gì hôm nay Triệu tổng đến đây, chắc chắn là có lý do, hẳn là muốn làm khó hắn?"
"Chậc chậc, Triệu lão gia thích hắn từ khi nào? Không phải thích cái loại tiểu bạch hoa quyến rũ sao?"
"Ai biết, có lẽ là lão ta đột nhiên muốn đổi khẩu vị.

Nhìn khuôn mặt kia, tuy không phải tiểu bạch hoa nhưng cũng đủ hấp dẫn rồi."
"Nhưng mà chẳng phải rất là hả dạ sao.

Tôi nghe người chứng kiến hôm đó kể lại Triệu tổng bị đánh tới tối tăm mặt mũi, lúc đi còn phải đeo kính râm che mắt."
"Cứng thật đó..."
Phương Tri Dịch chỉ nghe loáng thoáng một vài câu là có thể biết rằng Triệu tổng, người đã bị hắn đấm hôm trước đang có mặt.

Hắn lắc đầu bình tĩnh xem lại phân đoạn thử vai của mình.

Vào thời điểm Lục hoàng giúp đỡ Tứ hoàng huynh của mình, hắn vẫn còn là một thiếu niên.

Khi Tứ hoàng tử bày đặt mưu kế muốn hắn mượn tay Ngự Kiếm Sơn Trang thiếu chủ để giải quyết đám nhân sĩ giang hồ,mặc dù không muốn nhưng hắn vẫn đi.

Thiếu chủ là sư huynh cùng học võ với hắn lúc nhỏ, chưa bao giờ đem gia quy của Ngự Kiếm Sơn Trang "Chuyện giang hồ, giang hồ giải quyết, không nói chuyện quốc sự, nhìn chung tự thân" để ở trong lòng, mười phần nhiệt huyết thiếu niên, một lòng nghĩ cứu thiên hạ, cứu muôn dân, là một quân cờ tốt để lợi dụng.

Hắn muốn diễn chính là cảnh Lục hàng tử lén lút đi gặp sư huynh của mình, hỏi Sơn Trang thiếu chủ có nguyện ý nhúng tay vào chính sự triều đình hay không.

Một bên là vị hoàng huynh mình sùng bái từ nhỏ, một bên là vị huynh đệ cùng nhau học võ lúc bé, huống hồ thiếu chủ lúc đó không biết hắn là một hoàng tử, chỉ coi hắn như một đứa trẻ trong gia đình bình thường, đối đãi với hắn như người nhà mà hắn lại muốn lợi dụng y.

Rất nhanh liền đến phiên hắn, Phương Tri Dịch hít sâu mấy lần, đứng lên đi vào.

Triệu tổng quả nhiên ở đây, nhìn thấy hắn liền hừ lạnh một tiếng.

Đạo diễn Vương nhìn qua dáng vẻ rất là khổ sở, hướng hắn gật gật đầu, nói: "Bắt đầu đi."
Phương Tri Dịch hơi quay đầu lại, nhìn xuống một bên, trầm giọng nói: "Kỳ thực...!Đệ không phải thiếu gia của nhà nào cả.

Đệ là người của hoàng thất, là lục hoàng tử."
Trên mặt hắn hiện ra vẻ giằng co, lúc này hắn có thể thuận theo lời của sư huynh là mình đang nói đùa, dừng lại việc làm này.

Nhưng hắn không làm vậy.

Hắn hạ thấp giọng, giọng nói run run: "Là sự thật."
Ngập ngừng một chút, giọng hắn cao hơn: "Đệ không có cố ý lừa huynh! Ban đầu là phụ hoàng lo lắng đưa đệ lên trên núi không an toàn cho nên an bài cho đệ một thân phận giả, sau đệ biết gia quy nhà huynh thì càng không dám mở lời."
"Đệ...!vốn dĩ muốn tiếp tục giữ bí mật." Đôi mắt hắn đảo qua một chút, những ngón tay nắm chặt mép áo.

"Sư huynh, chẳng phải huynh luôn muốn cứu giúp chúng sinh trong thiên hạ sao?"
Sau đó cảm thấy lời mình nói ra có chút bất cẩn, vai hắn hơi cúi xuống.

Thế nhưng hắn lại nhanh chóng phấn chấn trở lại: "Nay phụ hoàng tuổi đã xế chiều, giang hồ rung chuyển, dân chúng lầm than, thái tử chỉ lo tranh quyền đoạt lợi, không màng đến nỗi thống khổ của thiên hạ.! Đệ biết đệ không có khả năng trách cứ bọn họ,nhiều khi đệ nghĩ phải chi mình là người trong giang hồ, cũng không phải lo lắng đến những chuyện đó..." Hắn nói lại càng nhanh thêm: "Biên cảnh phía bắc giặc Kim như hổ rình mồi, mặt đông Nhu Nhiên nhiều lần xâm lấn, quý tộc phương nam chỉ lo ăn sung mặc sướng, mà thành Thương Châu phía bắc thiên tai hoành hoành nhân dân chịu đói khổ! Giang hồ nhân sĩ từ trước đến giờ bo bo giữ mình, vậy bách tính thì sao!"
Hắn cười khổ một tiếng: "Nói đến cùng cũng xin lỗi huynh, lại muốn kéo huynh xuống vũng nước đục này.

Nếu huynh không nguyện ý ta cũng không ép buộc.

Sư huynh, huynh...!chỉ cần sau này còn gặp lại, huynh vẫn sẽ là sư huynh của đệ."
Lúc này tâm tình hắn biến hoá, tự lừa dối chính mình, một mặt cao hứng.

Hắn đây là vì con dân thiên hạ, chứ không phải là vì mục đích cá nhân.

Nhưng khi sư huynh vừa cắn câu, hắn lại có chút hối hận.

Cổ họng hắn khô khốc cất lời: "Sư huynh...!Có thật huynh nguyện ý không? Huynh đã nghĩ kỹ chuyện sơn trang chưa..."
Hắn khẽ gật đầu, quay người giấu đi sắc mặt, giọng run run nói: "Đệ đương nhiên sẽ giúp huynh bảo vệ an toàn cho sơn trang.

Đệ sẽ chờ tin của huynh."
Phương Tri Dịch đứng lại cúi đầu chào đạo diễn: "Cảm ơn, biểu diễn kết thúc."
Đạo diễn Vương trên mặt hiện ra một chút do dự: "Cậu trở lại chờ thông báo đi."
Triệu tổng hừ lạnh một tiếng: "Đáng lẽ nên biết điều từ sớm..."
Phương Tri Dịch làm như không nghe thấy lời lão Triệu, đáp: "Cảm ơn đạo diễn Vương, vậy tôi đi trước." Sau đó hắn quay người rời đi.

Đạo diễn Vương ở trong lòng thở dài.

Đây là lần thứ hai ông nhìn hắn diễn, tuy vẫn còn rất trẻ, nhưng không thể nói đã từng làm việc cùng nhau, rất có khí chất.

Chỉ tiếc...!
"Cậu chờ một chút!" Nhìn bộ dáng này của hắn, Triệu tổng cứ liên tục nhớ tới cú đấm của hắn: "Buổi tối đạo diễn Vương có buổi tiệc rượu bàn bạc kinh phí, cậu tới đi."
Phương Tri Dịch quay người lại nheo mắt nhìn.

Hình như lần trước hắn đánh ông ta vẫn chưa đủ mạnh.

Dù sao có đi cũng không qua, mà rõ ràng lão Triệu tổng này còn muốn gây khó dễ cho hắn.

Phương Tri Dịch trong lòng nghĩ, tối nay đánh lão ta thêm trận nữa, sau đó cúi đầu về nhà, coi như bị đại ca nhà hắn cười mười mấy năm cũng được, sau đó dùng thân phận nhị thiếu gia Phương gia chói sáng bắt đầu viết truyện vả mặt...!Vì thế hắn mỉm cười gật gật đầu: "Được thôi."
Triệu tổng chỉ cho là hắn đã biết sợ, nhất thời đắc ý, kiêu căng nói: "Buổi tối chín giờ, Thủy Quang Sơn Sắc phòng số 7 tầng ba.

Nhớ tới sơm một chút."
Phương Tri Dịch vẫn mỉm cười gật đầu, trong đầu tưởng tượng ra bản mặt bị đánh bầm dập của Triệu Thành Quân...!Sau đó hắn quay người đi ra ngoài.

Hắn vừa ra khỏi địa điểm thử vai đi bộ ra đường định bắt taxi về thì nhận được điện thoại từ người đại diện.

Bên kia hỏi: "Thử vai thế nào?"
Hắn thành thật trả lời: "Triệu Thành Quân ở đấy."
Người đại diện cười khổ một tiếng: "Sau đó thì sao?" Phương Tri Dịch nói: "Lão hẹn em tối nay đến tiệc rượu."
Người đại diện khiếp sợ nói: "Lão còn chưa bị cậu đánh tỉnh à?" Sau đó nhận ra trong lời của mình có phần vô ý, liền ho khan vài tiếng: "Thế cậu có nhận lời không?"
Phương Tri Dịch mơ hồ ậm ừ đáp.

Người đại diện hơi nghi hoặc một chút: "Không phải cậu đổi tính muốn đi xin lỗi lão đó chứ?" Nhưng ngay sau đó liền hít vào một ngụm khí lạnh: "Cậu lại tính đánh lão một trận nữa đó hả!!?"
Phương Tri Dịch cười ha hả: "Làm sao có thể?"
Người đại diện uy hiếp nói: "Tôi lại còn không rõ tính cậu sao? Nếu có gì không ổn thì kiếm cớ mà chuồn, đừng động thủ nữa.

Địa điểm thời gian thế nào?"
"Buổi tối chín giờ,Thủy Quang Sơn Sắc phòng số 7 tầng ba." Phương Tri Dịch nhìn thấy chiếc xe taxi, phất tay một cái gọi xe rồi mở cửa ngồi vào: "Được rồi, không cần lo lắng đâu, em đảm bảo sẽ không gây chuyện, mà nếu xảy ra chuyện gì thì em vẫn có khả năng dọn dẹp."
"Cậu dọn dẹp được cái rắm." Người đại diện oán hận nói: " Lúc cần cúi đầu thì phải biết cúi đầu có hiểu không? Trong cái giới này mà không có bối cảnh gì thì cậu nên khéo đưa đẩy một chút, cậu cũng không phải là không có năng lực, nếu như bị vùi dập bảy, tám năm xem cậu có hối hận không..."
"Được được được." Phương Tri Dịch đáp, đem điện thoại ra xa một chút, nói địa chỉ cho tài xế taxi rồi tiếp tục: "Không có việc gì thì em cúp máy trước đây."
Tài xế taxi từ trong gương chiếu hậu liếc mắt nhìn hắn: "Nhóc con cùng bạn gái gọi điện thoại à? Chuyện cần nói rõ ràng thì cần phải nói rõ, nếu không sau này nhất định sẽ ầm ĩ!"
Phương Tri Dịch trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ quái, hắn gật đầu không có ý giải thích.
_______
Lý Manh vừa mới kết thúc cuộc gọi của cái người nghệ sĩ không bao giờ bớt lo được của mình xong liền nhận được cuộc gọi nội bộ của tổng giám đốc, hỏi xem lịch làm việc sắp tới của Phương Tri Dịch.

Lý Manh vừa vui vừa sợ, nghĩ đến Phương Tri Dịch vẫn có chút không yên lòng liền đem chuyện Phương Tri Dịch buổi tối đến tiệc rượu nói ra.

Đặt điện thoại xuống, cô không nhịn được mà tự véo chính mình một cái.

"Aizz Thịnh tổng..." Cô thở dài nói: "Thằng nhóc này bị sao vậy? Sao tổng giám đốc lại thích nó được chứ?"
_______
Khi Phương Tri Dịch trở về căn hộ nhỏ của mình, Khâu Hướng Nam đang chơi game trên ghế sofa.

Phương Tri Dịch đi qua đá hắn một cái, Khâu Hướng Nam trợn mắt nhìn, lười biếng nhường hắn một chỗ.

"Tao nói mày phải có chừng mực." Phương Tri Dịch ghét bỏ nói: "Mày thế này chính là bóc lột sinh viên nghèo?"
Khâu Hướng Nam phớt lờ câu nói của hắn.

Cậu ngồi dậy hỏi: "Buổi thử vai thế nào rồi? Có đạo diễn nào đó thấy mày diễn kinh động lòng người mà sẵn sàng đối kháng với tư bản chưa?"
Phương Tri Dịch bỏ qua câu hỏi có ý gây sự cửa cậu, lấy một chai soda trong tủ lạnh ra: "Tao đến tối sẽ đi tiệc rượu." Dừng một chút, nói: "Triệu Thành Quân muốn tao đi."
"Không phải chứ!?" Khâu Hướng Nam không tin nói: "Mày đây là muốn từ bỏ sĩ diện hiến thân cho sự nghiệp diễn xuất?"
Khâu Hướng Nam chân thành khuyên nhủ: "Nếu có chuyện thì cứ về cúi đầu với anh lớn mày đi, mặt mũi có thể đáng giá mấy đồng tiền? Không phải tao nói mày...!Lão Triệu Thành Quân bộ dáng thế kia mày cũng chịu được?"
"Tao cũng định xin lỗi." Phương Tri Dịch uống một hớp: "Đánh lão một trận rồi sau đó xin lỗi cũng chưa muộn."
Khâu Hướng Nam: "...!Được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui