Tổng Tài Ngược Kiều Thê


Cút!
Một tiếng hét của nam nhân vang dội ra khỏi toà biệt thự uy nga tráng lệ, khiến những ai vừa lướt qua điều kinh hãi.
Tất cả người hầu giải tán ra sân biệt thự làm việc tưới hoa, chăm cây.
Bên trong phòng ngủ là một nam nhân đeo mặt nạ che đi bên trái, quỳ dưới đất là một nữ nhân xinh đẹp, có thể ví nàng như một đoá hoa tuyệt sắc.
- Cô đừng tưởng bản thân cao quý lắm...
Hắn bóp chặt hàm nữ nhân nâng lên, gằng giọng hung hãng:
- Sao hả? Gả cho tôi cô thiệt thòi lắm sao?
- Em không có!
An Ngôn khó khăn gỡ tay nam nhân ra, miệng bập bẻ giải thích.
Nam Môn Thần cười khinh bị sự giả tạo này, tất cả những gì hắn gánh chịu, hắn sẽ tình hết lên người cô gái này.
- Thế thì biết làm gì chứng minh rồi chứ?
Hắn nới lỏng cà vạt, đem hai tay cô đặt vào vị trí đó.


An Ngôn nuốt nước mắt cởi dần y phục giúp hắn.

Cô kinh hoàng khi thấy những vết sẹo chắc do bỏng lửa tạo nên, tuy nhiên không che phủ được cơ thể 6 múi rắn rỏi.
- A...
An Ngôn la lên được một tiếng thì đã bị hắn đem cơ thể to lớn đè lên thân thể cô, bờ môi nam tính khoá chạt đôi môi mềm.
- Đừng mà!
Cô càng chống trả, hằn càng bạo lực bóp chặt vào eo con khiến, khiến cô đau đến lên tràn khoé mi, thế mà chỉ đổi lại ánh mắt câm phẫn của hắn.
Mùi máu tanh xộc lên mũi cô, bờ môi đã bị hắn không thương tiếc cắt rách.
- Cô nghĩ có thể giả vờ ngây thơ với tôi à!
Nam Môn Thần, hận không thể giết chết cô gái này ngay, sự tâm cơ của cô ta đã khiến cha hắn chết, thế nên nhà họ An phải trả giá cho sự tàn độc 5 năm trước.
"Thiếu gia mạnh tay thế, e là An tiểu không chịu nỗi đâu?"
Thiệu Phong trợ lý của Nam Môn thần, là cận thần trung thành nhất của hắn, anh không muốn chứng kiến cảnh bạo lực gia đình này, huống gì cô gái này mỏng manh sức chịu đựng sao nỗi sự bạo hành của chồng.
Nam Môn Thần quay qua lạnh giọng:
- Chuyện vợ chồng tôi, ai cho phép anh vào đây?
Thiệu Phong lùi bước về sau, không dám can ngăn nữa.
- Con lại náo loạn gì nữa!
Giọng của mẹ hắn vọng đến, ngẩn lên thấy mẹ mình.

Nam Môn Thần đẩy An Ngôn ra, bước đến đỡ mẹ mình.

Mẹ hắn sau vụ hoả hoạn 5 năm trước, một bên chân đã bị tật phải chống nạn hoặc ngồi xe lăn.
An Ngôn cũng chạy đến đỡ mẹ chồng:
- Mẹ...!Con xin lỗi.

Thẩm Bình cười phúc hậu xoa đâu con dâu nhỏ, bởi bà biết thanh xuân của cô gái nhỏ này sẽ chôn vùi cho đứa con trai tật nguyền của mình, chẳng ai lại muốn thành vợ thành chồng với một người bị hủy dung cả, huống hồ tính khí của chồng lại thô bạo.
- An Ngôn, con thông cảm, thằng Môn Thần nó hơi nóng tính thôi, chứ rất tốt với mọi người."
Nghe mẹ chồng nói thế, cô chỉ biết gượng cười cho bà yên tâm, chứ trong lòng thầm nghĩ Nam Môn Thần tốt với cả thế giới nhưng chắc chắc sẽ không đối sử thế với cô đâu.
Nam Môn Thần dìu mẹ mình về phòng, hắn không quên dùng cặp mắt sắc lạnh đống băng hoạt động của cô.
- Cha ơi!
An Ngôn cầm tấm hình chụp chung với An Dĩ Thanh.

Từ nhỏ đến lớn cha là người thương cô nhất.

Sau khi ông nhảy lầu mất, để lại di thư nói là ông nhặt được cô bên bờ sông, bảo cô hãy tìm về nguồn cội, nhưng giờ cô biết bắt đâu từ đâu chứ, tiền không có, quyền thế lại không.
Nam Môn Thần đến toàn nhà cao tầng Tập Đoàn Nam Thị chuyên về bất động sản ở thành phố A.
Sau cuộc họp kéo dài 4 tiếng đồng hồ, như vắt kiệt sức lực của Nam Môn Thần, về phòng tổng giảm đốc đã có một nữ nhân ăn mặc sexy với đầm hai dây, khoe trọn bờ vai mảnh khảnh, làn da trắng mịn.

Khuôn mặt đẹp sắc xảo.
- Hoa Kiều, sao tự tiện vào đây!
Từ Hoa Kiều làm bạn gái của Nam Môn Thần 3 năm, cho đến khi hay tin người mình hẹn hò đột ngột kết hôn, mà nữ nhân kết hôn kia là có diện mạo na ná cô ta.
- Môn Thần, tại sao anh lại kết hôn với cô ta?

Nam Môn Thần tối sầm mặt, giọng điệu quân vương.
- Em chỉ cần ngoan ngoãn hầu hạ anh, chuyện hôn nhân của anh không cần em trách vấn!
- Nhưng...
Tất nhiên Từ Hoa Kiều muốn làm vợ của hắn, hơn là dừng lại ở danh phận người yêu.

Cô ta muốn đưa ra lý lẽ yêu đương, nhưng chợt thấy trên bàn làm việc của hắn là ảnh cưới vợ chồng, lời muốn thốt ra đành nuốt lại.
- Ngoan lắm.
Hắn rất hảo cảm với phiên bản An Ngôn nghe lời này.
Từ Hoa Kiều xà vào lòng hắn, dùng kỹ năng chiều chuộng nam nhân, nụ hôn sâu đầy mê đắm, cơ thể xinh đẹp không ngừng uốn éo tạo cảm giác thoả mãn cho nam nhân, tay nam nhân luồng vào tóc nữ nhân phia dưới nhịp nhàng giúp hắn tăng khoái cảm, khuôn mặt mĩ miều của An Ngôn hiện lên trong đầu hắn.
Nhưng rồi một đốm máu đỏ thoáng qua, cảnh tượng cha hắn bị cháy đen phủ gra trắng xuất hiện như mới hôm qua.
Hắn đẩy nữ nhân ra, chỉnh lại quần áo tươm tấc, lặp tức dùng ánh mặt hung hãng ra lệnh đuổi người.
Cách cửa đóng sầm lại một cái "ầm" mang theo sự giận dữ của Từ Hoa Kiều, đúng là một nam nhân khó chiều chuộng, thật phí sức làm t*nh của cô ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận