"Nam chủ."
Nam Môn Thần bước vào căn hầm âm dưới lòng đất, tứ bề canh gác nghiêm ngặt.
Niệm Từ gật đầu chào hắn một cái, hắn tiến thẳng lên ghê bá vương thượng toạ.
"Giao dịch đã thành công, nhưng..."
Nghe Niệm Từ báo cáo đầy lo lắng, hẳn sựng người nhìn chằm chằm.
"Ý gì?"
"Nam chủ, người giao dịch đó, có nhắc đến An Tử Uông."
An Tử Uông sao? Đó chả phải là biệt hiệu của cha An Ngôn sao? Nam Môn Thần chống cằm suy nghĩ, có lẽ phía sau An Tử Uông còn có người cao hơn giật dây.
"Ông ta nói, phiên giao dịch này ký, nếu chúng ta đào mồ của tên đó lên."
- "Ầm."
"Khốn kiếp, dám ra yêu sách với" ta!"
Hắn dộng thành ghế một cái vang dội, lời nói mang thanh âm giận dữ.
Tất cả run rẩy nhìn hắn mà không dám thở mạnh.
Niệm Từ cũng nhanh chóng nói tiếp:
"Bên đó nói, muốn gia nhập vào Tập Đoàn Nam Thị."
Nam Môn Thần kinh ngạc tập hai, vậy là tên này rõ thân phận ông trùm của hắn sao?
"Được!" Hắn muốn thử chơi ván cơ cao với tên đó.
Muốn xem rõ mục đích tiếp cận công ty của hắn là gì...
- "Dinh Dong."
Nửa đêm nghe tiếng chuông cửa.
An Ngôn thức dậy xuống sân mở cổng.
"Anh..."
Nam Môn Thần đứng sửng như tượng đá, An Ngôn nhút nhát bước đến gần, lộng cộng không biết dìu hắn như thế nào.
"Cô đang sợ tôi?"
An Ngôn gật đầu, khoé miệng hắn cong lên hình vòng cung, ép nữ nhân vào cửa.
Đám thuộc hạ phía sau hết hồn, họ nhìn nhau, như thầm cầu nguyện đêm nay chủ nhân không hành hạ cô gái kia.
"Còn không mau biến."
Nhận được ánh nhìn rét người của Nam Môn Thần, cả đám rút hết.
An Ngôn xoay người vào nhà, muốn nhờ người hầu đỡ hắn.
Nam Môn Thần cho rằng vợ chê mình, liền siết lấy cổ tay nhỏ.
"Đây là cách làm vợ của cô sao?"
An Ngôn chưa kịp trả lời đã bị hắn vác ngay trên vai, lên đến phòng ném cô lên giường, giữa chặt hai tay cô trên tap đầu giường, khoá thân thể nhỏ trong lòng mình.
"Môn Thần, anh muốn làm gì?"
"Dư thừa! Làm chồng!" Nam Môn Thần xé toang hàng nút sơ mi, cơ thân thể trắng noãn lộ ra, vòng một đẩy đà trong lớp áo nhỏ màu trắng.
Hắn không thể dời mắt, nàng đẹp hút hồn.
"Xin anh, bình tĩnh."
An Ngôn rất từ tốn, đúng chất tiểu thư lá ngọc cành vàng, thùy mị nết na, pha lẫn nét e thẹn.
Nam Môn Thần đưa những ngón tay thon dài lướt trên làn da phát sáng của nàng.
"Tôi không thể chạm vào cô à?"
"Anh, uống say rồi...!Khi tỉnh hãy nói chuyện." An Ngôn ngửi được mùi rượu rất nồng trên người Nam Môn Thần, cô nghĩ hắn đang mất lý trí.
"Muốn tôi tỉnh à?" Nam Môn Thần cởi áo, cơ thể rắn rỏi lộ ra.
An Ngôn chống đối liền bị hắn dùng áo sơ mi trói hai tay lại.
"An Ngôn, cô là vợ của tôi, là được tôi mua về đấy."
Hắn mang cơ thể mình xuống, nữ nhân thật sự không thể nào thở nỗi, đôi chân nhỏ vùng vẫn liền bị bàn tay nam nhân bẻ một cái rắc.
"Á."
An Ngôn cảm giác hai cổ chân đau kinh khủng, không còn sức phản kháng nữa.
Hắn cúi người hôn dọc cơ thể ngọc ngà.
An Ngôn hai dòng lệ trào ra ướt gối, bàn tay to không ngừng dày vò thân thể cô.
"Nói đi, tên khốn đó đã đụng đến nó chưa?"
Nam Môn Thần chạm đến nơi tư mật, lại buông câu hỏi đầy xúc phạm.
An Ngôn không hiểu ý hắn nói là gì, hắn cười khinh bỉ:
"Đừng để tôi phát hiện cô không còn trong trắng, nếu không tôi sẽ an táng em trai cô ngay trong đêm.
- "Xoảng."
An Ngôn tuột tay khỏi vòng trói, chớp lấy bình hoa bên tủ đập vào đầu hắn.
Hắn ôm đầu rít một tiếng, đưa tay nhìn thấy máu đỏ, nữ nhân này đúng là muốn chết đây mà.
Trước giờ bất luận ai cũng không dám làm hắn bị trầy một miếng da.
An Ngôn leo xuống giường nhưng chân không thể đứng vững nên té dưới sàn, cố gắng bò đến cửa, hắn túm đầu cô kéo dậy, dùng hai ngón tay đẫm máu tanh tưởi chọc vào miệng cô.
"An Ngôn, cô cảm thấy máu của tôi có hợp khẩu vị không?" Hắn cười khinh bỉ, An Ngôn nôn oẹ đến đỏ cả mặt, nước mắt cũng vô thức trào ra.
"Cô nghĩ bản thân có thể ngủ với tôi sao?"
Hắn lôi An Ngôn ra sân.
"Cô quỳ ở đây cho tôi!"
Những người hầu muốn nói giúp nhưng bị hắn trừng mắt sắc lạnh cảnh cáo, hắn vào trong mặc lại áo.
Ra xe lái đi trong màng đêm, 20 phút sau xe dừng lại trước căn hộ mà Từ Hoa Kiều đang sống.
"Nam Môn Thần, sao nửa đêm rồi, anh còn đến đây?" Từ Hoa Kiều dìu hắn vào nhà, lau mát giúp cơ thể đang nóng rực.
"Hoa Kiều, em có yêu tôi không?"
"Tất nhiên rồi, em rất yêu anh!" Từ Hoa Kiều gạt đi những giọt nước mắt nam nhân, rồi dịu dàng ôm hắn vào lòng.
Nam Môn Thần run rẫy trong vòng tay của Từ Hoa Kiều, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Nam Môn Thần rơi lệ.
"Môn Thần, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không! Em pha giúp anh ly trà giải rượu đi."
Từ Hoa Kiều tuân mệnh quay người đi pha trà, nhìn theo bóng dáng của Từ Hoa Kiều, Nam Môn Thần ước rằng cô đại tiểu thư An Ngôn kia trong thoáng giây nào đó nhìn về hắn một lần, dịu dàng với hắn một tý.
Nhưng hắn biết hiện thực An Ngôn vẫn như 5 năm trước kiêu kỳ và cũng chỉ bỡn cợt tình cảm của hắn.
Nếu trong lòng An Ngôn có để ý hắn, thì đâu thể 5 năm sau gả cho hắn mà không hề nhận ra hắn chính là nam sinh năm xưa hẹn cô ở trường đại học Hoa Thành.