Tổng Tài Ngược Kiều Thê

“Cô muốn tôi móc mắt à?”

Hắn biết An Ngôn đang nhìn chằm chằm mình, nhưng cứ bị nữ nhân xinh đẹp dán mắt vào khuôn mặt mình thì sao mà hắn chú tâm làm việc được.

Trên suốt đoàn đường An Ngôn im lặng nhìn hắn đánh máy, những ngón tay thon dài đánh lạch cạch, nhưng lại như ru ngủ cô.

Đang tập trung thì vai hắn chấn động một cái, quay qua thấy An Ngôn tưa vai mình, khuôn mặt xinh xắn đã say giấc, bất giác khoé miệng hắn cong lên hài lòng, nhẹ nhàng đỡ nàng đặt đầu nang lên đùi mình, đồng thời với tay lấy áo vest đắp cho nàng, tiếp tục chỉnh sửa số liệu.

Một tháng nay hôn mê, công việc bị đình trệ, hắn phải tăng tốc giải quyết. Lúc đang tăng ca làm việc thì hay An Ngôn đến quán bar, lúc đến nơi hắn nắm đầu tên đã chụp thuốc mê vợ mình đáng cho một trận nhừ tử, rồi phi thân đến khách sạn.

Nam Môn Thần là mẫu người nghiêm túc trong công việc, và cũng là một trụ cột gia đình vững chắc. Hắn nhận ra tính kiểm soát vợ quá cao, khiến vợ ngột ngạt đến ấm ức khóc nức nở, nên mới nới lỏng canh gác, ai dè An Ngôn chẳng có kỹ năng phòng vệ đến thế.

“Thiếu gia… An tiểu thư!” Về đến biệt thự, lo ngại chân của Nam Môn Thần còn yếu, Thiệu Phong ngỏ ý muốn bế An Ngôn, nhưng nhận ngay ánh mắt dao găm của Nam Môn Thần.

Hắn không cho phép nam nhân nào đụng vào vợ mình, chân vẫn còn đau nhưng vẫn kiên quyết bồng vợ lên lầu…

Sáng hôm sau An Ngôn thức dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong, mệt mỏi bước xuống lầu…

Trong phòng ăn.

Nam Môn Thần đã ở đó, trên bàn ăn dài ngoằng đầy ấp mĩ vị.

“Còn không mau lại đây!”

Hắn kéo ghế bên cạnh, An Ngôn đến ngồi xuống vị trí hắn yêu cầu, sau đêm qua thấy hắn dùng vũ khí sát thương, An Ngôn có vẻ ngoan ngoãn nghe lời hắn hơn.

“Tại sao lại cứu tôi?”

Trước câu hỏi vô vị này, hắn cười khẩy:

“Nếu cô muốn làm vợ của thiên hạ thì tôi tác thành!”

Nam Môn Thần rõ ràng đã thừa nhận yêu An Ngôn, thế mà còn được nàng hỏi câu ngu ngốc này, dù nữ nhân này không yêu hắn cũng được nhưng chớ hỏi kiểu sĩ nhục tình cảm của hắn thế này chứ, đúng là làm hắn mất hứng.

“Đi thôi!” Hắn quay qua gọi Thiệu Phong ngồi cạnh đang ăn.

Thiệu Phong tuân mệnh theo hắn đến công ty.

An Ngôn nhìn theo dáng hai người đàn ông rời khỏi.

“An Ngôn… Nam Môn Thần tính khí nóng nảy, con đừng buồn!”

Mộc Bình vỗ vai an ủi An Ngôn

Sau bữa ăn… An Ngôn được Mộc Bình đưa ra ngoài mua sắm. Trên đường về ngang qua trường đại học Hoa Thành.

“Vú ơi! Cho con xuống đây!”

Tài xế dừng xe Mộc Bình theo An Ngôn vào khuôn viên trường. An Ngôn cảm thấy thân quen với cảnh vật ở đây, liền quay qua hỏi Mộc Bình.

“Có phải con từng đến đây không vú?”

Lúc này Mộc Bình nghi ngờ trí nhớ của An Ngôn có vấn đề.

“An Ngôn, con từng học ở đây… Và…”

Lúc Mộc Bình muốn nói thêm thì phía xa có một chiếc xe lamborghini dừng lại. Nam Môn Thiên xuống xe bước đến, Mộc Bình đành nuốt lại ý muốn tỏ bày.

“An Ngôn… đi với tôi!” Nam Môn Thiên gấp gáp kéo An Ngôn lên xe, Mộc Bình chạy theo ngăn cản nhưng xe đã phóng đi.

“Anh đưa tôi đi đâu?” An Ngôn lo lắng hỏi, dù sao cô nghe đồn Nam Môn Thiên cũng không phải nam nhân có đời tư trong sạch.

“Này… đừng tỏ vẻ nghi ngờ tôi như thế!”

Nam Môn Thiên vừa nhìn qua gương chiếu hậu vừa nói.

“Ơ… Thì anh có làm việc tốt sao?”

“Này! Tôi là bác sỹ tốt đấy!”

Anh ta không nói, An Ngôn cũng quen bén đi nghề nghiệp của anh. Cô nghĩ lại anh em nhà họ Nam đối lập nhau tính cách lẫn nghề nghiệp. Anh trai giết người, em trai lại cứu người, người anh nóng nảy thô bạo, người em lại ôn nhu.

Không lâu sau họ đến một căn nhà nhỏ, An Ngôn e dè không dám tiến theo Nam Môn Thiên, anh ta quay lại cười gian manh.

“Tôi không có ăn thịt cô đâu mà sợ!”

Nam Môn Thiên chuyển sắc mặt nghiêm túc, nắm tay cô kéo vào trong.

Bóng dáng một nam nhân đang ngồi trên xe lăn, góc nhìn thiếu ánh sáng nhưng An Ngôn cảm thấy người này rất quen…

[…]

Bên này Nam Môn Thần về đến nhà không thấy An Ngôn đâu, gặn hỏi Mộc Bình, nhưng bà không dám nói là Nam Môn Thiên đưa An Ngôn đi.

Nam Môn Thần tức giận vung tay muốn tát động vật lý, nhưng chợt ý thức không nên, liền ngừng tay trên không trung một lúc, rồi thu tay về đặt vào túi quần siết chặt lòng bàn tay.

“Vú nghỉ ngơi đi!”

Đôi mắt Nam Môn Thần dịu xuống.

Những hành động cử chỉ trên điều lọt vào mặt Hạ Y Thanh, bà ta nảy sinh nghi ngờ mối quan hệ giữa Nam Môn Thần và Mộc Bình. Trước giờ thằng con riêng của chồng luôn nhượng bộ một người hầu thấp kém như Mộc Bình.

Mộc Bình lên lầu chạm mặt Hạ Y Thanh, bị đối phương liếc một cái, bà ngoái lại nhìn Nam Môn Thần ngồi trầm tư trên sofa, trong lòng đau xót.

Thấy biểu cảm của Mộc Bình, Hạ Y Thanh tối đó đã lén vào phòng bà, đang tìm kiếm thứ gì đó, thì Mộc Bình tĩnh giấc, bà ta vội chiu xuống gầm giường trốn.

Hoá ra có tiếng cãi nhau bên ngoài, khiến Mộc Bình giật mình dậy, bước chậm rãi xuống lầu, tá hoả thấy An Ngôn quỳ dưới sàn, Nam Môn Thần bước lên chạm mặt bà, nhưng không nói gì, khuôn mặt lạnh tanh lướt qua.

“An Ngôn… Có chuyện gì?”

Mộc Bình ôm cô gái nhỏ hỏi hang, nhưng An Ngôn chỉ im lặng, nước mắt nàng rỏ ướt áo bà, được một lúc thì An Ngôn ngủ thiếp trên vai bà…

Bình minh ló dạng, những tia nắng mai nhưng lại động nàng tiểu thư xinh đẹp bên cạnh nam nhân có khuôn mặt bị bỏng.

“A!”

An Ngôn la to đánh thức Nam Môn Thần, hắn chỉ mới chợp mặt được ít phút, thần sắc mệt mỏi muốn quát vợ cũng không còn sức.

Nghe tiếng la thất thanh, Mộc Bình đẩy cửa vào, thấy Nam Môn Thần xoa trán thần sắc tái nhợt. An Ngôn nhìn Mộc Bình kinh ngạc.

“Tiểu thư, cô đi tắm trước đi.” Mộc Bình đỡ Nam Môn Thần xuống giường, vừa nhắc nhỡ An Ngôn.

“Môn Thần đêm qua lo cho con lắm.”

An Ngôn lấy y phục vào phòng tắm, vừa xả nước tâm trạng giao động, rõ ràng đêm qua cô về hắn đã chửi cô không ngớt lời, bắt cô quỳ gối xám hối.

Anh ta lo lắng cho cô sao? khoẻ như trâu mà giờ yếu ớt như thế, không lẽ thuốc độc hôm bữa anh ta trúng chưa giải hết sao?

[…]

“Là ai đấy?”

Mặc Tử Hiên bước ra cổng đã thấy một nam nhân ngồi xe lăn, khuôn mặt bịt khẩu trang, nhưng trong đôi mắt khá quen.

Bước đến gần thì bị nam nhân bật dậy ôm chặt, xe lăn cũng vì thế bị trượt ra xa, bất đáp dĩ Mặc Tử Hiên giữ chặt eo nam nhân.

Đôi mắt đẹp của chàng trai biểu hiện sự vui vẻ.

Vì sợ cha mình trong thấy, Mặc Tử Hiên xoay người ép nam nhân khuất vào bóng chậu cây to trước cổng.

“Tử Thiên… Em biết anh còn chờ em mà!”

Lúc này Mặc Tử Hiên khuôn mặt đông cứng.

“Hai người làm gì vậy?” Hạn Hạo tức giật bước đến, kéo Mặc Tử Hiên ra khỏi tên nam nhân kia.

Chàng trai không đứng được thất thế té ngã.

“Anh làm cái quái gì vậy?” Mặc Tử Hiên hất tay Hạn Hạo ra, nhanh chóng đỡ chàng trai kia, sẵn xe Hạn Hạo vừa đậu trước cổng, liền dìu ngay lên xe.

“Anh còn đứng đó làm gì?”

Mặc Tử Hiên lú đầu ra gọi Hạn Hạo đang siết chặt cơn tức giận. Anh ta vào ghế lái, dồn thịch nộ tăng tốc xe.

“Hạn Hạo… Anh chạy chậm thôi!”

Nhìn qua kính chiếu hậu thấy Mặc Tử Hiên lo lắng cho chàng trai lạ, không kiềm được tăng ga thêm.

Mặc Tử Hiên không nói được, nên đành mặc kệ, tính Hạn Hạo xưa giờ làm công chứ hơn làm chủ của anh nữa, khá quen rồi.

“Để tôi giúp cậu!” Mặc Tử Hiên cúi xuống cổng chàng trai thì Hạn Hạo một phát bế ngay tên đó vào nhà, ném một cái đùng lên sofa. Mặc Tử Hiên không vào kịp chặt anh ta bẻ loại giò chàng trai.

Hạn Hạo muốn kiểm tra chân tên này bị què thật hay cố tình giả bộ đáng thương.

“Bỏ ra chưa?” Mặc Tử Hiên gằn giọng, Hạn Hạo bỏ tay ra khỏi chân nam nhân.

“Lấy cốc nước lọc cho tôi!”

Hạn Hạo hậm hực tuân lệnh, lúc quay ra, thì kinh ngạc, nam nhân kia thế mà lại chính là…

Anh ta đánh rơi luôn cốc nước trên tay, không thế tin được người này vậy mà lại xuất hiện ở đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui