Tổng Tài Ngược Kiều Thê

“Tên khốn… Tại sao mày hại công ty tao?” Từ Viên xông vào văn phòng của Nam Môn Thần, xách cổ áo hắn làm loạn.

Tiếng vật dụng, tài liệu bay tung toé.

Cổ phiếu Từ Thị tuộc dốc thảm hại, theo mảnh đất bị rơi vào quy hoạch treo, bản hợp đồng của Nam Môn Thần rõ ràng là một cái bẫy.

“Đúng đấy! Ông nên quay về khắc phục đi… đến đây van xin tôi vô ích.”

“Mày…!” Từ Viên rút súng chỉa thẳng vào ngực Nam Môn Thần.

Nam Môn Thần chẳng những không sợ, còn tiến bước ép ngực trái tiếp xúc nồng súng, nét mặt đầy thách thức.

“Ông nghĩ giết tôi thì ông sống được à!” Hắn chách lưỡi vài cái: “Hạ Thương mà ông yêu thì bỏ cho ai?”

“Sao mày biết cô ấy!”

Từ Viên hạ súng, nhìn bứt ảnh Nam Môn Thần đưa ra, người phụ nữ chụp chung với Từ Viên có khuôn mặt rất giống An Ngôn.

Tất nhiên Nam Môn Thần trước khi hợp tác với người phụ nữ bí ẩn, hắn đã điều tra rõ nguồn gốc người phụ nữ, đối với hắn lợi ích tiền bạc quan trọng, nhưng không phải hợp tác lung tung gây hại cho bản thân, biết địch trăm trận trăm thắng.

“Đúng là con rể của ta!” Hạ Thương từ ngoài bước vào, ngồi chểnh chệ trên sofa, bà luôn diện sườn xám tôn lên vẻ đẹp kiêu sa.

“Tất nhiên rồi mẹ vợ!” Nam Môn Thần ngồi xuống ghế tổng ký chi phiếu ném vào mặt Từ Viên: “Số tiền này đủ để ông sống quản đời còn lại đấy!”

“Hạ Thương! Tại sao em lại hại anh!” Từ Viên đau lòng hỏi.

Hạ Thương lật bài ngửa: “Trả thù cho một vị chủ tịch tài giỏi… Anh đã quên người bạn thân của mình rồi sao?”

Lúc này Từ Viên nhớ đến cậu bạn thân Ngự Thần, mà hắn đã đẩy xuống vực 25 năm về trước, rồi dựng hiện trường tai nạn, sang đoạt mọi tài sản, lẫn vợ bạn. Phút yếu lòng Hạ Thương đã ngã vào vòng tay của hắn, cùng lúc đó đứa con gái duy nhất của bà bị bắt cóc, bà tái giá chóng vánh mong Từ Viên tìm lại cô con gái của bà, thấm thoát đã 25 năm trôi qua, ai cũng đã già

“Tại sao em biết?”

“Trước khi cha anh mất, ông đã cho tôi biết hết sự thật.”

Hạ Thương lạnh lùng nói, Từ Viên tuyệt vọng rời khỏi phòng, tình yêu của ông bấy lâu cũng không khiến giai nhân rung động. Không có Hạ Thương, ông cũng không cần địa vị nữa.

Nam Môn Thần ngay từ đầu đã âm thầm điều tra Hạ Thương, nên khi người phụ nữ kia chửi hắn “hỗn xược” dám bàn chuyện trên giường, hắn đã đoán ra bà ta là mẹ ruột của An Ngôn.

Cũng như chuyện An Ngôn mất tích đến gần sáng quay về, hắn đã nghi ngờ uẩn khúc phía sau, cũng như tên đàn ông lạ mặt đến sảnh công ty mang An Ngôn đi, phen đó hắn xém đâm nát chân tên đó.

“Chuyện tôi làm là vì An Ngôn, mong bà giữ bí mật.” Nam Môn Thần hướng tay ra cửa, cốt ý mời Hạ Thương rời khỏi.

“Ly hôn với con bé đi!” Hạ Thương ngoảnh lại buông câu cắt đứt quan hệ vợ chồng của con gái, bà muốn mang con gái rời khỏi Trung Quốc, tạo ra cuộc sống tươi đẹp hơn cho đứa con gái lưu lạc.

Nữ thư ký bên cạnh bà mở ra một cặp tap tiền. Và giấy tờ đất đai, nhà cửa.

Nam Môn Thần thoạt đầu giật mình, giây sau bình tỉnh nhếch mép trả lời:

“Tiền tôi không thiếu, chỉ thiếu tình yêu của An Ngôn!”

Nam Môn Thần không thích nói dong dài, nhưng hàm ý trong câu nói khiến ai nghe cũng hiểu hắn chấp niệm tình yêu đơn phương này như thế nào, dù có bao nhiêu hàng rào ngăn cách, hắn cũng hóng hách chặt phá đập nát hết.

Tất nhiên Hạ Thương cũng hiểu Nam Môn Thần bá đạo và ngạo mạng cỡ nào, con gái bà ở bên hắn e rằng không có được tiếng nói chung. Vợ chồng không hoà hợp thì hai chữ hạnh phúc sẽ không hiện diện.

“Tôi không muốn An Ngôn khổ giống tôi, hôn nhân không có tình yêu… Hà cớ chi phải tranh dành.”

Nam Môn Thần suy nghĩ dừng vài giây ở câu ““hôn nhân không có tình yêu.””

Có thật là An Ngôn chưa từng lưu tâm đến tình yêu của hắn không? Hắn vò đầu suy nghĩ đến những trận cãi vả, nhớ đến ánh mắt căm phẫn của cô vợ, lẫn ngàn giọt nước mắt trách cứ. Và cả lúc An Ngôn bên Mặc Tử Hiên thái độ lại khác một trời một vực khi ở cạnh hắn.

Nhớ đến tờ đơn ly hôn hôm qua, thật sự An Ngôn đã dễ dàng ký vào mảnh giấy chia cắt hôn nhân đó.

“An Ngôn, nó mỏng manh, còn cậu có lắm tình nhân…”

“Tôi có bao nhiêu tình nhân, cũng không quan trọng hơn cô ấy…”

Nam Môn Thần phản bát lại lời buộc tội của Hạ Thương, hắn đấm ví trí ngực trái, muốn chứng tỏ trong trái tim hắn chỉ có An Ngôn.

Hạ Thương thấy không có kết quả đàm phán, bà rời đi trước.

Nam Môn Thần tựa ghế tổng thất thần.

Thiệu Phong bước vào thấy Nam Môn Thần như thế có chút xót xa, anh quay lưng muốn trở ra, thì…

“Tìm được An Ngôn chưa?”

Thiệu Phong khựng chân lại, đôi mắt rủ xuống, trầm giọng:

“An tiểu thư ở nhà Mặc Tử Kỳ!”

Nam Môn Thần siết chặt nắm đấm…

[…]

“Tử Kỳ!”

An Ngôn vừa xoa tóc ướt vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy mũi giày âu quen thuộc, hương nước hoa nam cũng ngờ ngợi ra…

An Ngôn quét ánh nhìn từ giày âu đến đôi chân dài thẳng tấp, đến phần áo gile cao quý, chiếc cổ nam nhân, đến khuôn mặt thì…

“A!” Anh… Anh…?!" An Ngôn phản xạ lùi về sau, miệng lắp bắp, hai tay chắn trước ngực tránh xâm phạm.

Nam Môn Thần vẫn đứng im đó, nét mặt không một chút cảm xúc, điều này khiến trái tim bé bỏng của An Ngôn đập loạn xạ, phần ngực đẩy đà trong lớp khăn tắm phập phồng theo nhịp thở.

Nhìn kết hầu của Nam Môn Thần trượt xuống nâng lên, càng khiến An Ngôn rung rẩy hơn, trong lòng cô Nam Môn Thần là một tên có dục hoả cao, hoàn cảnh trong phòng chỉ có hai người thì tạo điều kiện thuận lợi cho hắn.

“Anh đến đây làm gì?” Lúc này giọng nói hậm hực của Mặc Tử Kỳ phía sau Nam Môn Thần.

An Ngôn chạy qua hướng Mặc Tử Kỳ, liền bị Nam Môn tay xốc eo nỏ cô vắt lên vai rộng.

“Anh bỏ tôi xuống!” An Ngôn vùng vẫy, đánh đấm vào lưng hắn. Nhưng chỉ như đang gải ngứa cho bứt tường sắt.

Nam Môn Thần nghiến ra, đôi mắt ánh lên tia sắt bén bắn vào Mặc Tử Kỳ.

“Tránh xa vợ của tôi!”

Mặc Tử Kỳ lui về sau, nghiến răng, ánh mắt như đang tức tối. Siết chặt cốc nước vừa nảy mới bỏ thuốc an thần.

Nam Môn Thần xuất hiện thật không đúng lúc, phút chốc đã phá vỡ ý định của Mặc Tử Kỳ, đành nhìn họ rời đi…

Nam Môn Thần vừa khuất khỏi cửa, Mặc Tử Kỳ ném vỡ cốc nước.

- “Xoảng.”

“Nam Môn Thần!! Anh chờ đó…!”

“Tiểu Kỳ! Sao em chưa ngủ nữa!” Mặc Tử Hiên bước vào, buộc miệng hỏi.

“Anh… Anh ba… Sao anh qua đây!” Mặc Tử Kỳ lắm la lắm lét thu lại ánh mắt tức tối.

Mặc Tử Hiên tinh ý nhận ra hai bàn tay em gái đang siết chặt, biểu cảm này rõ là vừa gặp chuyện phật ý, anh nhìn sàn gạch toàn mảnh vỡ thủy tinh, nhìn sang em gái hỏi:

“Ai chọc giận em gái cưng của anh?”

Mặc Tử Kỳ không thể nói ý nghĩ ích kỷ của bản thân, và đặc biệt chuyện An Ngôn vừa rời khỏi đây.

“Không có!”

“Ừ!” Mặc Tử Hiên tạm tin em gái, anh ngồi xuống ghế mây, đôi mắt thoáng u sầu: “Tử Kỳ, anh cần em giúp một việc…”

“!!” Mặc Tử Kỳ tròn mắt kinh ngạc, đến gần anh trai…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui