Về đến biệt thự, Nam Môn Thần ném An Ngôn lên giường.
An Ngôn đau điếng, sờ chiếc thắt lưng đau đến mặt nhăn nhúm.
Nam Môn Thần kéo ghế mây ngồi trước mặt cô.
An Ngôn cảm thấy người nóng rang, bất giác thấy Nam Môn Thần đang điều khiển nhiệt độ máy lạnh lên cao. Hắn là đang muốn thiêu chết cô sao?
Nam Môn Thần vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng nhìn An Ngôn chằm chằm.
“Anh muốn cái gì hả?” An Ngôn bước xuống giường, chậm rãi đến gần hắn.
Hắn đột ngột đút tay vào túi quần âu, lấy ra một lọ thuốc nhỏ, An Ngôn tưởng là hắn muốn ép cô uống chất độc, nhưng giây sau hắn tách một viên thuốc trong lọ đặt vào miệng, thấy hắn với lấy chai nước lọc, phản xạ tự nhiên An Ngôn lấy mở nắp đặt vào tay hắn.
Nam Môn Thần nuốt viên thuốc, yến hầu cử động lại rất quyến rũ, An Ngôn không phủ nhận Nam Môn Thần có sức hút kỳ lạ với mình.
Nhưng cô cũng nhanh chóng thu lại ánh mắt đó, dù người này có hoàn hảo hay tệ hại, thì cô cũng không muốn liên quan tới hắn nữa.
Nam Môn Thần kéo cô ngã vào vào, ôm chặt chiếc eo mảnh mai, hắn cứ thế không nói lời nào ngã xuống sàn bất tỉnh.
- “Ầm”
An Ngôn hốt hoảng ngồi dậy lay động hắn, nhưng đâu thấy màu đỏ rỉ ra ở ngực trái, khuôn mặt hắn tái méc.
Theo phản xạ An Ngôn vạch áo hắn ra, thấy băng gạt vùng ngực trái bung ra, dịch ướt kia chính xác là máu tươi.
“Nam… Nam Môn Thần… Anh tỉnh lại đi.” An Ngôn hốt hoảng lay động hắn.
Trong biệt thự hiện không có ai, An Ngôn vội vàng móc điện thoại trong túi quần âu của hắn, nhưng khi mở lên, hình nền điện thoại lại là hình cưới giữa An Ngôn và Nam Môn Thần.
An Ngôn nhìn Nam Môn Thần đang bất động, trong lòng có chút giao động kỳ lạ, sao cô lại cảm động khi thấy hình nền này chứ.
Lấy lại bình tĩnh An Ngôn gọi cho Thiệu Phong, nhưng lúc này Thiệu Phong đã ra ngoại ô lo việc cá nhân, nhất thời không về kịp.
An Ngôn gọi vú nuôi Mộc Bình cũng không được, mò mẫm mãi thấy một số điện thoại được lựu là Niệm Từ.
“Gọi đại vậy!” An Ngôn bấm bụng nhấn gọi đi.
“Tôi nghe!” Bên kia một giọng nam trầm trả lời.
“Nam Môn Thần bị thương…”
- “Bíp bíp.”
An Ngôn chưa nói dứt câu, thì đầu dây bên kia đã ngắt kết nối.
“Anh…gì đó ơi?” An Ngôn hỏi lại trong vô thức.
Thế là nặng nhọc kéo Nam Môn Thần lê lên giường, chạy đến tủ áo muốn lấy hộp ý tế, nhưng kinh ngạc không thấy đâu, vô tình nhìn thấy nó được đặt ở kệ thập hơn bên cạnh tủ áo.
An Ngôn nhớ lại lần trước Nam Môn Thần chê cô lùn, lấy hộp cứu thương cũng không xong, lẽ nào người đàn ông này cho người làm kệ dời xuống thấp vì cô.
“Chắc trùng hợp thôi!” An Ngôn lẩm bẩm bước đến giường vạch áo Nam Môn Thần ra, thấy miệng vết thương hở khá to, chả trách máu chảy nhiều thế.
Băng bó vừa xông thì An Ngôn nghe một cái rầm, ngoài cửa một nam nhân anh tuấn tiến đến gần, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn cô, rồi vội vàng vạch áo Nam Môn Thần kiểm tra vết thương.
An Ngôn đứng lên né chỗ cho nam nhân ngồi, đồng thời quan sát thấy người này đeo nhẫn rất giống chiếc mà Nam Môn Thần đang đeo ở ngón áp út, dấy lên nghi ngờ trong lòng cô, lẽ nào Nam Môn Thần không đeo nhẫn cưới của với cô, là vì mang nhẫn cặp với người này.
“!!” Niệm Từ quay sang nhìn An Ngôn nét mặt đầy khó chịu: “Cô tốt nhất ly hôn, rời khỏi Nam Môn Thần đi!”
“Sao cơ?!”
An Ngôn hỏi lại, thì người đàn ông lạnh lùng nhìn cô: “Vì cô mà anh ấy xém mất mạng, không yêu thì ly hôn đi… đừng dày vò…”
- “Chát.”
“Câm miệng!” Nam Môn Thần tỉnh dậy, nghe những lời đó lập tức tán vào mặt Niệm Từ, hắn nhìn sang An Ngôn buông khẩu lệnh: "Ra ngoài!
An Ngôn bị quát tháo liền mang theo ấm ức chạy khỏi phòng.
“Nam Môn Thần… Anh vì một ả phụ nữ mà đánh tôi!” Niệm Từ rưng nước mắt nhìn vào mắt Nam Môn Thần.
“An Ngôn là vợ tôi, cậu nói năng cẩn trọng vào!” Nam Môn Thần bước đến khép hờ cửa, quay lại nhìn Niệm Nam, khẽ cau mày: “Ai cho phép cậu xuất hiện ở đây? Đừng để quan hệ của chúng ta lộ ra ngoài.”
An Ngôn núp bên ngoài nghe rõ những lời nói của Nam Môn Thần, rốt cuộc mối quan hệ trong bóng tối của bọn họ là gì chứ? Cô không hiểu tại sao người đàn ông kia hối thúc cô ly hôn, ánh mắt khi đó khá quyết liệt, như việc ly hôn sẽ giúp anh ta có được người mình thương vậy? Rất giống ánh mắt của Từ Hoa Kiều khi đề nghị cô ly hôn.
“Tôi muốn anh ly hôn cô ta ngay!” Ngữ khí nói chuyện của Niệm Từ rất quyết liệt, An Ngôn thật tò mò hai người đó làm gì bên trong, cô kề tai thật sát khe cửa để nghe ngóng.
“Cậu đừng vượt quá giới hạn của tôi! Tốt nhất là rời khỏi đây đi!”
Nam Môn Thần xoay người liền bị dao kề vào cổ.
“Niệm Từ! Cậu tạo phản à?” Nam Môn Thần nhìn vào mắt đối phương lúc này hắn thật sự tức giận rồi, trong một ngày hai ba người đòi hắn ly hôn vợ, rốt cuộc hắn làm sai chuyện gì chứ?
“Dừng tay!” An Ngôn đẩy cửa vào, tiếng đến đối mặt với Nam Môn Thần, rồi nhìn sang nam nhân bí mật của hắn: “Anh là gì của Nam Môn Thần?”
Trước câu hỏi này, Niệm Từ thu dao lại, quay lưng rời đi.
Nam Môn Thần cũng nới lỏng hai bàn tay vừa cuộn tròn.
“Anh nói đi! Người đó rất lo cho anh, danh bạ lại lưu tên anh ta?”
“Đó là chuyện riêng của anh!” Nam Môn Thần ghì chặt cô vào lòng hôn mảnh liệt, mấy ngày nay không chạm được vợ, hắn xấp phát điên rồi.
An Ngôn phản khán, nhưng khi đập vào ngực trái của hắn, cô rụt tay lại, sợ làm hắn đau.
Nam Môn Thần nhếch môi hài lòng, kéo bàn tay nhỏ đặt vào vị trí vết thương: “Xoa nó đi!”
An Ngôn đỏ mặt, là hàm ý xoá dịu trái tim hắn sao?
Nam Môn Thần thật sự muốn An Ngôn xoa dịu trái tim hắn, muốn tìm kiếm chút yêu thương từ người con gái dịu dàng này.
“Ai dạy em ký đơn ly hôn?” Nam. Môn Thần cũng có lúc phải dùng công thức lạc mềm buộc chặt này sao? Hắn cảm thấy mất đi tôn nghiêm trước nữ nhân.
Sở dĩ Nam Môn Thần bớt nóng nãy, là do trước đó vừa uống thuốc trị hoang tưởng, hắn thật sự muốn kiềm chế tính khí cáu bẩn, tránh gây tổn thương cho An Ngôn.
“Tình nhân của anh!” An Ngôn nói thẳng lo Từ Hoa Kiều.
Nam Môn Thần cảm thấy mình đánh giá quá cao độ đơn thuần của An Ngôn.
“Tôi cũng muốn ly hôn!”
Nam Môn Thần nổi nóng rồi, hết người khác hối hắn ly hôn, giờ chính An Ngôn nói với hắn.
Nam Môn Thần không nói lời nào rời khỏi phòng, đóng cửa một cái rầm.
Nhìn thanh nắm cửa xoay, An Ngôn chạy đến mở cửa thì đúng là bị khoá trái rồi.
“Nam Môn Thần! Thả tôi ra!” An Ngôn đập cửa gào to.
Nam Môn Thần bên ngoài đã xuống khỏi cầu thang…
“Đã hạ mình đến thế mà vẫn muốn ly hôn!”
Nam Môn Thần bước xuống tầng hầm, tập bắn súng, đạn liên tiếp bắn vào hồng tâm.
Nghĩ đến Mặc Tử Hiên chắc chắn tác động tâm lý khiến An Ngôn lúc nào cũng muốn rời bỏ hắn.
- “Reng reng.”
Lúc này điện thoại của hắn reo lên, nhìn xem ai gọi… Quả là chọc trúng chỗ ngứa của hắn, là số của Mặc Tử Hiên đang gọi đến.
Hắn hậm hực bắt máy: “Khốn kiếp, gọi tôi làm gì hả?”
“Ồ! Là đang ghen sao?” Mặc Tử Hiên ngồi ở ban công vừa nhấp rượu đỏ vừa híp đôi mắt đào hoa châm chọc đối phương.
“Anh là cái thá gì mà tôi phải ghen! Muốn cái quái gì?”
Nghe ngữ khí nóng hơn lửa, và cả tiếng súng nổ. Mặc Tử Hiên bỗng nghiêm chỉnh lại: “Anh đang bắn nhau hả? Có sao không?”
Nam Môn Thần dừng bắn súng, nhếch mép: “Này tên ẻo lả kia, không phải muốn ăn vợ và gặm luôn chồng chứ?”
Mỏ hỗn của Nam Môn Thần chả bao giờ nói được lời hay.
Mộc Bình bước xuống hầm nghe những lời đó, không khỏi lắc đầu ngao ngán, Nam Môn Thần trong lòng bà luôn mang tính trẻ con, cộng thêm căn bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng. Bình thường đạo mạo cao quý, nhưng bị tác động cảm xúc thì không kiểm soát được ngôn ngữ nói.
“Tôi muốn nhắc nhở anh, nên ly hôn An Ngôn sớm.”
Mẹ kiếp, cái ngày gì mà hắn toàn nghe “ly hôn” “ly hôn”…
Hắn hậm hực cúp máy.
Mặc Tử Hiên có chút không an tâm, anh chưa nói rõ ý mình, bấm gọi lại, thì bờ vai được bàn tay ai đó vỗ nhẹ, ngoảnh lại thấy cha mình, anh bối rối, vội tắt nguồn điện thoại.
Nam Môn Thần gọi lại thì thuê bao, thế là không mải mai quan tâm nữa…
[…]
“Tử Hiên… Con mới gọi cho ai?” Giọng trầm lạnh của Mặc Thiên. Mặc Tử Hiên vội cất điện thoại vào người.
“Không có gì đâu cha?”
“Thật?!” Mặc Thiên cau mày nhìn chầm chầm vào điện thoại trong túi con trai, sự nghi ngờ dâng cao đè nặng giọng điệu vừa thốt ra.
“Con không việc gì dấu cha cả!”
“Tốt nhất là theo ý cha!” Mặc Thiên xoay người rời khỏi, mà không quên thòng lại câu nói răng đe.