Tin tức Trần Hạo Hiên bị xe tông quả thật được truyền đi rất nhanh.
Giới truyền thông cũng không chịu ngồi yên mà xếp lớp tới bệnh viện để xác nhận rất nhiều.
Cố Đình Doanh cũng không phải là trường hợp ngoại lệ, nhưng anh không hiểu tại sao sự cố này lại xảy đột ngột như vậy, rõ ràng tối hôm qua cả hai người đều nói chuyện bình thường mà?
Vội vã chạy đến bệnh viện để xem thử.
Khi anh đến nơi thì đã bắt gặp Cố Diệp Hy đang ngồi ở phía trước sảnh chờ.
Cả thân người dính đầy máu, Cố Diệp Hy nhìn thấy anh, liền chạy đến, dường như cả người không còn chút sức lực, vừa chạy được vài bước đã lảo đảo ngã, cũng may là anh đã kịp thời đỡ lấy cô, không hiểu rõ nguyên nhân thì cô đã rơi nước mắt mà ôm chầm lấy anh.
“Anh trai, họ bảo em là người hại Trần Hạo Hiên...!em không có...!không có làm...”
Cố Diệp Hy nức nở, cả người run lên vì sự sợ hãi, đến cả câu nói cũng không thể rành mạch.
Cô vẫn không nhớ rõ những việc mình làm trước khi tỉnh lại.
Ngay cả việc tự mình trốn khỏi biệt thự, cô cũng không biết vì sao?
Nhưng dù cô có phải hận Trần Hạo Hiên cách mấy, cũng không hề dám tự ra tay mà giết chết anh, giống như cái cách mà Trần Hạo Hiên từng đối xử với cô.
Tình người vốn là thứ thiêng liêng nhất, cô không thể nào làm trái với quy luật.
Anh ôm cô vào lòng, trái tim bất chợt mà nhói lên.
Anh rất hiểu cho cảm giác của cô, từ một con người lương thiện, từ trước đến nay cô cũng luôn mong muốn tốt cho Trần Hạo Hiên.
Nhưng nếu có hận thù đến mấy thì cô cũng không thể nào làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
“Anh biết, Hy Hy bình tĩnh, được không?”
Cố Đình Doanh ôm lấy cô trấn an, anh biết hiện giờ cô đang cư xử với anh ở nhân cách thứ nhất, nhưng lúc đẩy Trần Hạo Hiên xuống đường lại chắc chắn là nhân cách thứ hai.
“Em ngồi ở đây đợi anh, anh sẽ làm rõ sự việc cho em.”
Mặc dù cô không muốn để cho anh đi, nhưng cũng không thể nào không buông tay.
Cố Đình Doanh cuối cùng cũng hiểu ra chuyện, nhưng anh lại muốn xác nhận từ bác sĩ một lần nữa.
Anh không muốn cho Cố Diệp Hy bị tổn thương hoặc nếu cô biết quá nhiều thứ thì đó lại là chuyện vẫn không nên xảy ra, nên anh quyết định dặn dò cô phải ở lại chờ và không được đi theo anh.
“Có phải em ấy bị rối loạn tâm lý không bác sĩ?”
“Theo thăm khám thì đó là sự thật, lúc đưa nạn nhân vào đây thì theo lời khai cô ấy nói không nhớ được gì...!trước đó lại bị ngã xuống mặt đường hôn mê trong thời gian dài gây nên va chạm rất lớn, có lẽ trí nhớ cũng dần hạn chế đi rồi.”
Vị bác sĩ kia nhìn anh, ngao ngán mà gật đầu.
Cố Đình Doanh cũng biết, nếu đem chuyện này ra toà xét xử thì tội vô tình gây thương tích của cô cũng không phải là tội nặng, hoàn toàn là ở ngoài vòng pháp luật.
Vốn dĩ trên danh nghĩa thì cả hai người ấy vẫn còn mối quan hệ hôn nhân hợp pháp, cộng với tính cách bây giờ của Trần Hạo Hiên cũng không muốn để cho cô phải chịu thiệt thòi.
“Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ giải quyết.
Cổ phiếu Trần thị có lỗ bao nhiêu thì Cố Đình Doanh tôi sẽ bù vào.
Lưu Quảng phiền anh nói với Trần Hạo Hiên một tiếng, tôi sẽ đưa Hy Hy rời khỏi đây.”
Cố Đình Doanh lái xe đưa cô đến một căn biệt thự, quang cảnh ở đây vô cùng âm u và trống vắng, dường như đã từ rất lâu rồi không có ai đi lại ở đây nhiều.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, anh đã nhờ bác sĩ tiêm cho cô một liều thuốc ngủ, chỉ mong cô có thể yên lòng mà ngủ được một giấc ngon.
Sau này chắc chắn anh sẽ không để cô nhớ lại những kí ức đau buồn như bây giờ.
“Ba nuôi, con đến rồi.”
Cố Đình Doanh lấy ra một chiếc khăn tay lau đi phần bụi trên ngôi mộ.
Đã lâu rồi anh đã chưa đến đây để trò chuyện với ông, anh nhìn ra chiếc xe kia nhìn thấy cô đang ngủ trong lòng lai cảm thấy vô cùng có lỗi.
Trước khi chết, ông ấy đã căn dặn anh phải chăm sóc cho Cố Diệp Hy thật tốt, nhưng lại không ngờ rằng anh lại để Cố Diệp Hy tìm đến Trần Hạo Hiên, những tưởng sẽ có được hạnh phúc nhưng lại không ngờ mọi việc đều đi ngược lại với dự tính ban đầu.
Thật sự anh đã không hoàn thành tốt.
Nếu như lúc trước ông ấy không chấp nhận nhận nuôi anh thì bây giờ làm sao có thể đường đường chính chính anh đặt chân ở đây chứ? Còn đem cả tập đoàn Cố thị giao cho anh, chứng tỏ ông ấy xem anh không khác gì con ruột của mình.
Cố Đình Doanh cúi đầu, thấp giọng, rõ ràng anh đã không lo cho Cố Diệp Hy tốt lại chưa thể chứng minh được cái chết uẩn khúc của ông, không tìm được thủ phạm để đưa ngoài ánh sáng.
“Ba nuôi, con xin lỗi.”