Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


“Hít…”
Lạc Nam thoải mái muốn phát điên, bàn tay vuốt ve mái tóc mượt mà như thác của Độc Cô Ngạo Tuyết.

Tiểu huynh đệ nóng hổi được nàng ngậm vào, môi thơm ướt át trơn mềm, đầu lưỡi đỏ hồng quấn lấy thân côn, chậm rãi mút như ăn kem vậy.

Mặc dù nàng không hề có kinh nghiệm trong chuyện này, độc tác có phần vụng về lúng túng, không thể lão luyện bằng mấy nữ như Vân Tu Hoa hay Thục Phi được.

Nhưng cảm giác được nữ nhân có tính cách thanh lãnh như Độc Cô Ngạo Tuyết hạ mình phục vụ giữa tinh không, côn thịt ra ra vào vào trong đôi môi thánh khiết của nàng thật sự khó tả.

Lạc Nam thỏa mãn tinh thần hơn rất nhiều so với thể xác, toàn thân căng cứng lên.

Độc Cô Ngạo Tuyết nhận ra sự biến hóa của Lạc Nam, biết hắn thích thú, môi đỏ càng thêm ra sức, đầu lưỡi quấn lấy côn thịt, nước bọt chảy ra ướt đẫm, để côn thịt càng dễ dàng di chuyển.

Chỉ là tiểu huynh đệ của Lạc Nam quá to lớn mà môi miệng của nàng lại quá nhỏ, vì thế dù đã rất cố gắng nên chỉ ngậm được một nửa côn thịt, mặt đỏ đến tận mang tai.

Lạc Nam từ trên cao nhìn xuống ngắm nhìn nàng, chỉ thấy từng tấc da thịt trắng trong như tuyết, bộ ngực tuy không quá lớn nhưng cũng tương đối đầy đặn tròn trịa, bên trên có hai hạt anh đào đỏ thẳm săn cứng đáng yêu vô cùng ngạo nghễ.

Lướt qua vòng eo thon thả uyển chuyển xuống bên dưới là đôi chân dài miên mang đang khép chặt, nửa quỳ nửa ngồi để phục thị hắn.

Có tiếng nước rơi vãi xuống sàn, khe rãnh yêu kiều màu hồng phấn giữa hai bắp đùi ngọc đã lầy lội, chất mật tuôn ra liên tục.

Điều đặc biệt ở nàng chính là Ma Ấn nằm ở bụng dưới như một hình xăm quyến rũ, nơi tư mật hoàn toàn trần trụi, không có lấy một sợi cỏ thơm, động đào xinh xắn hiện rõ mồn một, dù muốn che giấu cũng không được.

“Ưm…” Độc Cô Ngạo Tuyết phát giác được ánh mắt say mê của hắn, nàng nhẹ nhàng rên lên, đôi đùi ngọc ma sát vào nhau thoáng chốc.

“Rơi vãi hết rồi, thật là uổng phí!” Lạc Nam cười xấu xa.

Bất chợt rút côn thịt khỏi đôi môi nàng, đem Độc Cô Ngạo Tuyết kéo dậy.

Hắn để nàng đứng tựa lưng vào lan can, sau đó tự mình hạ thấp người xuống, đem chân nàng giang rộng ra hai bên.

Độc Cô Ngạo Tuyết cắn chặt cánh môi, khoái cảm và xấu hổ lan tràn khắp toàn thân, nhịp tim nàng đập lên thình thịch.

Bởi vì Lạc Nam đang ngồi xổm, miệng hôn vào đôi môi nằm dọc như hai cánh hoa hồng quyến rũ kia, đem toàn bộ chất mật mà nàng rỉ ra thưởng thức sạch sẽ.

“Ưm…sướng…”
Nàng yêu kiều rên rỉ khi đầu lưỡi của hắn đã duỗi ra, tiến vào bên trong u cốc chật hẹp khuấy động.

Từng sợi dây thần kinh trở nên mẫn cảm, lưỡi của nam nhân như ma quỷ thao túng cơ thể nàng, khiến nàng run lên bần bật xém chút đứng không vững, phải ngửa người vào thành lan can, ngón tay đặt chặn ngang miệng nhỏ để không rên rỉ.

Độc Cô Ngạo Tuyết xin thề, nàng chưa từng tận hưởng cảm giác như thế này bao giờ, cũng chưa từng cảm thấy thỏa mãn như lúc này.

Ngũ Long Đế Cung xẹt ngang từng dãy ngân hà lộng lẫy, nàng khoe ngọc thể hoàn mỹ giữa tinh không, đang đứng rộng chân để nam nhân quỳ gối liếm láp hôn hít nơi thần bí.

Mà ở bên dưới, Lạc Nam đã vươn lưỡi dài nhất có thể, như linh xà nhập động, tiến vào nơi sâu nhất có thể của nàng, điên cuồng đánh lưỡi.

“A, chết thiếp…” Độc Cô Ngạo Tuyết giật bắn người, vô số thớ thịt mềm mại siết chặt, một dòng nước ấm như thủy triều trào dâng.

Nàng lên đến đỉnh…
Lạc Nam tận tình nhấm nháp hồi lâu, một nửa gương mặt đã bị bắn ướt nhẹp, rút lưỡi ra khỏi tiểu huyệt, ngẩng đầu lên trêu chọc:
“Bảo bối, nàng toàn thân làm bằng nước sao?”
Hắn vuốt vuốt cô bé nàng, xoe xoe hạt lê tròn trịa, ngắm nhìn hai mép môi hồng đang hé mở.

“Vị của thiếp thế nào?” Độc Cô Ngạo Tuyết hai mắt mê ly pha lẫn chút tò mò.

Nàng lo lắng nơi đó của mình không sạch, sẽ khiến Lạc Nam khó chịu.

“Rất thơm và ngọt!” Lạc Nam hài lòng cười, đứng lên ôm lấy nàng hôn lên trán.

“Không bẩn sao?” Nàng thẹn thùng.

“Nàng ăn của ta có bẩn không?” Lạc Nam hỏi ngược lại, nắm lấy tay Độc Cô Ngạo Tuyết đặt lên côn thịt to lớn như thép của mình.

“Không…” Độc Cô Ngạo Tuyết lắc đầu, động tình nói: “Vào trong thiếp đi chàng…”
“Tuyệt Tình Kiếm Tôn thì ra là một tiểu dâm nữ…” Lạc Nam trêu chọc, một tay đặt lên bầu sữa của nàng xoa nắn.

Độc Cô Ngạo Tuyết liếc xéo mắt: “Ngươi là đại dâm tặc, ta là tiểu dâm nữ mới xứng đôi!”
“Haha!” Lạc Nam khoái trá cười: “Chúng ta là trời sinh một cặp a…”
“Vậy còn không mau vào?” Độc Cô Ngạo Tuyết nũng nịu.

“Có ngay!” Lạc Nam ôm chặt lấy nàng, nâng một chân của Độc Cô Ngạo Tuyết lên cao, để u cốc của nàng mở rộng.

Hắn đứng đối diện, côn thịt trực chỉ hoàng long, một đường ngang tàn xâm nhập.

“Ưm…”
Hai người thỏa mãn cùng nhau rên lên một tiếng, cảm giác chật khít tuy hai mà một làm hai người thăng hoa.

Bốn mắt tình cảm nhìn nhau, hai đôi môi chủ động tìm đến, lưỡi quấn lấy lưỡi.

Lạc Nam vừa hôn nàng, vừa chậm rãi đâm vào rút ra, Độc Cô Ngạo Tuyết chẳng khác nào ở trên mây, thế gian lại có chuyện mỹ diệu đến như vậy.

Thời gian dần trôi, động tác của Lạc Nam ngày càng nhanh và mạnh, mỗi một lần tiến vào đều xuyên lúc cán, chạm đến tận đỉnh hoa tâm.

Tiếng va chạm Bạch Bạch Bạch vang vọng tinh không, hòa cùng tiếng vó rồng của Ngũ Long Đế Cung đang hành tẩu.

Mãi đến phút cuối cùng, khi sự hưng phấn chạm đến đỉnh điểm, Lạc Nam dồn lực chạy nước rút, cắm vài trăm lượt cuối cùng.

“Tiểu Nam, thiếp phải chết…” Độc Cô Ngạo Tuyết hai mắt mông lung, tách khỏi môi Lạc Nam hé miệng rên rỉ, sắc mặt mụ mị thỏa mãn.

“Bảo bối, ta cho nàng lớn bụng!” Lạc Nam gầm lên một tiếng, côn thịt co giật.

“Thiếp cũng ra, cho thiếp đi chàng!” Độc Cô Ngạo Tuyết lạc giọng.

Hai người đồng loạt rùng mình, dung dịch sinh mệnh hòa lẫn vào nhau, đầy ắp tại điểm giao hợp.

Độc Cô Ngạo Tuyết toàn thân như bãi bùn nhão tựa vào người hắn.

Lạc Nam ôm chặt lấy nàng, lấy ra giường nệm nằm thẳng cẳng.

“Thiếp thoải mái…rất thích cùng với chàng…” Độc Cô Ngạo Tuyết tựa đầu vào ngực nam nhân thủ thỉ nói.

“Sau này chúng ta làm nhiều một chút!” Lạc Nam yêu thương đáp.

“Làm ngay bây giờ đi chàng!” Độc Cô Ngạo Tuyết lắc lư vòng eo, đem hắn đẩy ngửa xuống.

Lạc Nam trong lòng bất ngờ, không nghĩ đến nàng cũng có lúc nhiệt tình nóng bỏng như vậy.

Bất quá hắn cũng chiều thê tử, nằm ngửa xuống, để nàng ngồi trên mình, nơi tư mật của hai người vẫn kết hợp chặt chẽ.

Mà ngay lúc này, đột ngột sắc mặt đỏ hồng của Độc Cô Ngạo Tuyết trở nên quyết liệt.

, như sắp làm ra hành vi nào đó.

“Không!” Lạc Nam gầm lên một tiếng.

RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…
Mọi thứ đã muộn, Độc Cô Ngạo Tuyết liều mạng một lúc giải khai phân nửa mắt xích của Ma Ấn bên trong cơ thể.

Hình xăm Ma Ấn dưới bụng nàng trở nên ảm đạm.

Trong khoảnh khắc, Lạc Nam có thể cảm nhận được vô tận Đế Ma Lực từ trong cơ thể nàng cuồn cuộn tiến ra, như hồng hà vỡ đê, thế không thể cản.

“Nữ nhân ngốc ngày!” Lạc Nam âm thầm mắng to.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao hôm nay Độc Cô Ngạo Tuyết lại biểu hiện lạ thường như vậy.

Bởi vì nàng đã quyết tâm, nàng muốn dụ dỗ hắn song tu cùng nàng, muốn dụ dỗ hắn buông lỏng đề phòng, để nàng mượn quá trình song tu liều lĩnh giải khai Ma Ấn.

Bởi vì Độc Cô Ngạo Tuyết hiểu rằng, giải khai Ma Ấn cực kỳ nguy hiểm, trong tình huống bình thường chắc chắn Lạc Nam sẽ không đồng ý để nàng mạo hiểm.

“Tha thứ cho thiếp tùy hứng một lần, thiếp không muốn bị chàng bỏ lại quá xa!”
Độc Cô Ngạo Tuyết hai mắt mang theo ý xin lỗi, sau đó sắc mặt trở nên vặn vẹo vì đau đớn.

Bởi vì lúc này, một nửa số Đế Ma Lực bên trong Ma Ấn đã như gió lốc càn quét mà ra, lan tràn khắp mọi ngõ ngách, thẩm thấu vào từng tế bào.

Vô số lỗ chân lông trên người nàng rỉ máu, chỉ trong thoáng chốc…Độc Cô Ngạo Tuyết đã trở thành một huyết nhân.

Nàng không để ý đến đau đớn, điên cuồng vận chuyển khẩu quyết luyện hóa Đế Ma Lực, muốn khống chế và hấp thụ chúng nó.

Đáng tiếc, mặc dù chỉ là một nửa Ma Ấn, nhưng số lượng Đế Ma Lực được giải phóng không phải một Tiên Tôn như nàng có khả năng thừa nhận.

Chỉ thấy đan điền của Độc Cô Ngạo Tuyết như muốn nổ tung, thân thể trần trụi phình to trên người Lạc Nam, máu tươi tuôn trào như suối.

“Nữ nhân ngu xuẩn này!” Lạc Nam trong lòng tức giận mắng một tiếng, nhưng chắc chắn không nỡ để nàng đi chết.

Hắn nhanh chóng ôm lấy nàng, Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc cuộn trào tiền ra, nhanh chóng giúp nàng cầm máu.

Chưa dừng lại ở đó, hàng loạt Bất Tử Dịch được Lạc Nam dùng sức đổ vào miệng nhỏ của nàng.

Long Tiên Thánh Điển triển khai, Lạc Nam kết hợp thêm chuyển động thân thể, để Đế Ma Lực trong người nàng tiến qua cơ thể mình.

Hắn tự biến bản thân thành một vật chứa, trợ giúp Độc Cô Ngạo Tuyết cất chứa Đế Ma Lực, khi nàng luyện hóa hết những Đế Ma Lực trong người, hắn sẽ trả lại để nàng tiếp tục luyện hóa.

Tuy nhiên, mặc dù đã có Lạc Nam toàn lực hỗ trợ, thì Độc Cô Ngạo Tuyết vẫn biểu hiện cực kỳ thảm thiết.

Nàng đau đớn cắn chặt môi, điên cuồng luyện hóa Đế Ma Lực, điên cuồng cưỡng ép bản thân luyện hóa toàn bộ Đế Ma Lực.

Mà lúc này, Lạc Nam cũng nhận ra Đế Ma Lực trong cơ thể Độc Cô Ngạo Tuyết bị phong ấn là loại lực lượng nào.

Phong Ma Lực!
Chính là gió…
Đế Ma Lực của nàng hóa thành vô số lốc xoáy dữ dội gào thét bên trong cơ thể hai người, ra sức tàn phá lục phủ ngũ tạng.

Để giữ mạng cho Độc Cô Ngạo Tuyết trong quá trình luyện hóa này, Lạc Nam phải kết hợp giữa song tu, cho uống Bất Tử Dịch, dùng các loại thủ đoạn có thể cầm máu chữa thương chăm sóc tận tình.

Hắn tập trung đến mức cao độ, dục vọng trong lòng đã sớm biến mất.

Độc Cô Ngạo Tuyết nghị lực kinh khủng, mặc dù đau đớn muốn chết đi sống lại nhưng nàng không rên lên một tiếng, trái lại cố gắng hết mức có thể để luyện hóa Đế Ma Lực.

Cơ thể hai người không ngừng phình to và thu nhỏ, da thịt căng cứng như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.

Lạc Nam đổ mồ hôi lạnh, hắn có Vạn Cổ Bất Hủ Thân có thể không sao…nhưng nếu Độc Cô Ngạo Tuyết bạo thể, như vậy nàng chết chắc rồi.

Hắn cố gắng biến mình thành vật chứa lớn nhất, tiếp nhận đến bảy phần Đế Ma Lực vào bên trong người.

Đem Gia Tốc Trận bao phủ xung quanh hai người, ra lệnh Ngũ Long Đế Cung giảm tốc độ, kéo dài thời gian di chuyển bên trong tinh không.

Đợi Độc Cô Ngạo Tuyết luyện hóa hết một phần Đế Ma Lực, hắn lại cẩn thận đem một phần Đế Ma Lực từ cơ thể mình truyền qua để nàng tiếp tục luyện hóa.


Chưa yên tâm được bao lâu, Đế Ma Lực lại nhắm thẳng vào Linh Hồn của Độc Cô Ngạo Tuyết tập kích.

Lạc Nam hãi hùng, nhanh chóng lấy ra Tẩy Hồn Thủy đổ vào miệng nàng.

Ý niệm vừa động, Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm xuất hiện.

Lạc Nam hai tay nhanh chóng đặt lên dây đàn, gãy lấy Mê Hồn Khúc, dùng Hồn Lực của mình thông qua tiếng đàn bảo vệ và củng cố Linh Hồn của Độc Cô Ngạo Tuyết.


Chẳng biết qua bao lâu…
Tình trạng của Độc Cô Ngạo Tuyết đã trở nên cải thiện…
Tôn Lực trong cơ thể nàng dần dần chuyển hóa thành Đế Lực…khí tức chậm rãi đề thăng.

Lạc Nam đổ mồ hôi hột, chẳng dám thả lỏng dù chỉ một hơi, cố gắng hỗ trợ hết mức có thể.

Một tháng trong Gia Tốc Trận trôi qua, tu vi của Độc Cô Ngạo Tuyết đã thăng đến Bán Đế, mà phần Đế Ma Lực trong người Lạc Nam cũng đã truyền hết sang cho nàng.

Lực lượng bên trong Ma Ấn quá khổng lồ, chỉ với một nửa Ma Ấn, nàng đã thành công chuyển hóa 7 phần Tôn Lực thành Đế Ma Lực.

Sở hữu Phong Đế Ma Lực cực kỳ kinh khủng.

Độc Cô Ngạo Tuyết lúc này mở ra ánh mắt, đầu nhỏ cúi thấp, không dám nhìn bộ dạng đang tức giận đến đỏ bừng của Lạc Nam.

“Thiếp…cho thiếp xin lỗi…” Nàng lí nhí nói.

“Hừ!” Lạc Nam phẫn nộ hừ một tiếng, không thèm trả lời.

Nữ nhân này quá điên cuồng, dám tính kế hắn…
Tình cảnh vừa qua, chỉ cần hắn sơ sót dù chỉ một chút hay cứu viện chậm chạp dù chỉ một khoảnh khắc, thì kết quả không dám tưởng tượng.

Độc Cô Ngạo Tuyết chắc chắn đã ấp ủ kế hoạch này từ lâu, dùng tính mạng của chính nàng đánh cược vào bản thân hắn, tin tưởng hắn có thể cứu nàng.

Thấy Lạc Nam thật sự tức giận, Độc Cô Ngạo Tuyết ra vẻ đáng thương: “Thiếp tin tưởng chàng mà, nếu xảy ra chuyện không may, được chết trong lòng chàng thì thiếp cũng mãn nguyện!”
“Nàng quá ích kỷ!” Lạc Nam càng giận dữ, hắn khàn khàn lên tiếng:
“Nếu nàng chết đi như vậy…nàng có tưởng tượng đến ta sẽ hối hận cả đời? sống trong dằn vặt cả đời?”
“Nàng có tưởng tượng đến Thương Lan, Manh Manh, chúng nữ ở Làng sẽ cảm thấy thế nào? ta làm sao còn mặt mũi đối mặt với các nàng ấy?”
Giọng nói của hắn tràn đầy thống khổ.

Độc Cô Ngạo Tuyết toàn thân chấn động, lời của Lạc Nam như một tiếng chuông cảnh tỉnh gõ vang trong lòng nàng.

Toàn thân nàng bủn rủn khóc rống lên, vội vàng nhào đến ôm chầm lấy Lạc Nam, liên tục hôn vào mặt hắn:
“Thiếp xin lỗi, thiếp xin lỗi…thiếp sai rồi…”
Nàng nhớ đến cách đây không lâu, Côn Lôn Nữ Hoàng từng cử Kiếp Nhược đi theo Lạc Nam chỉ để bên cạnh hắn có Tiên Đế hộ tống.

Nếu nàng là Tiên Đế, làm sao sẽ bị Nữ Hoàng xem như vô hình như vậy?
Trong lần hành động ở Thiên Nhiên Giới này, nàng cũng không hỗ trợ gì được cho Lạc Nam, tất cả là do Kiếp Nhược ra tay giúp hắn.

Vì những lý do này, Độc Cô Ngạo Tuyết muốn ép mình trở nên mạnh mẽ, nên mới liều lĩnh làm ra chuyện như vậy mà quên mất hậu quả nếu xảy ra rủi ro.

Nàng chết là chuyện nhỏ, nhưng sẽ khiến nam nhân trọng tình trọng nghĩa của nàng tiếc nuối dằn vặt cả một đời, sẽ khiến các tỷ muội thân thiết của nàng đau khổ cả một đời.

Nàng thật sự cảm thấy mình ích kỷ…
Thấy Lạc Nam vẫn im lặng không nói tiếng nào, Độc Cô Ngạo Tuyết trườn xuống giữa hai chân hắn.

Nàng hé mở đôi môi ngậm lấy côn thịt liếm láp, động tác như mèo con nịnh chủ, ra sức lấy lòng Lạc Nam.

Thấy tình cảnh này, trong lòng hắn trở nên mềm nhũn.

Thật sự muốn giận nàng cũng không nỡ giận…
“Thiếp sai rồi, sau này thiếp sẽ ngoan ngoãn nghe lời chàng…” Độc Cô Ngạo Tuyết vừa mút vừa rơm rớm nước mắt.

“Haizz…” Lạc Nam thở dài một tiếng, kéo nàng lên ôm vào trong ngực:
“Không có lần s…”
Hắn còn chưa kịp dứt lời, bỗng nhiên Ma Đỉnh bên trong đan điền kịch chấn.

Mà từ bên trong cơ thể của Độc Cô Ngạo Tuyết, ngay tại vị trí Ma Ấn, một thứ gì đó khủng bố muốn phá xiềng lao ra.

“Không xong rồi!” Độc Cô Ngạo Tuyết diện mạo nghiêm túc hét lên:
“Ma Ấn suy yếu đã không còn đủ khả năng giam cầm Ma Vật!”
“Nó muốn phá ấn lao ra!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui