Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


Lạc Nam mừng khấp khởi đưa ra nhánh tre biến dị, sắc mặt Mặc Căng lập tức tối sầm.

Tiểu tử chết bầm này, rõ ràng lúc đầu là do chưa được giá nên không đưa nhánh Tre ra, nào có ý định giữ ở bên người làm quen?
Bất quá, Mặc Căng cũng âm thầm thở phào, bởi vì đây là cái giá nằm trong mức độ cho phép của đám người bọn hắn.

Phải biết, để có cơ hội tiến vào Thư Viện Cổ Việt…dù là Thiên Đế cũng phải làm ra đầy đủ cống hiến, đám yêu nghiệt hàng đầu của Cổ Việt Tộc vẫn đang liều mạng cày cống hiến để được vào Thư Viện đấy.

Những thứ ẩn chứa bên trong đó nếu như chọn đúng, có thể thay đổi số phận cả đời một con người.

Trước khi đến tìm Lạc Nam, năm lão già Thiên Khí Đế bọn hắn đã thương lượng kỹ càng, một vạn khối Nguyên Thạch cộng thêm một lần chọn vật phẩm trong Thư Viện Cổ Việt đã là cái giá cao nhất mà bọn hắn có thể đưa ra.

Mặc Căng cũng là chơi đẹp, đầu tiên là giao một vạn Nguyên Thạch cho Lạc Nam, lại lấy ra một tấm Lệnh Bài đen kịch, bên trên có khắc một chữ “Việt” như ẩn như hiện, cũng chẳng biết làm bằng chất liệu gì.

“Đây là Lệnh Bài để ngươi có thể tuyển chọn một vật trong Thư Viện, trước khi ngươi tiến vào, Bụt sẽ đưa thêm một cái tương ứng với phần thưởng Thiếu Đế Chi Chiến lần này…” Mặc Căng giải thích nói.

Cả năm lão già bọn hắn mỗi người phân ra một lượng lớn cống hiến của mình, hùn vốn lại với nhau đổi được Lệnh Bài này.

Lạc Nam không khách khí tiếp nhận.

Trong lúc Mặc Căng định mang nhánh Tre rời đi, hắn bất chợt lên tiếng hỏi:
“Tiền bối, ngươi có thể cho biết biện pháp để dung hợp Tre biến dị vào Binh Nhân Tộc của ta không?”
Lạc Nam chỉ vào Lạc Hồng Kiếm.

Mặc Căng thoáng gật đầu, vuốt râu đáp: “Tre biến dị mặc dù cao cấp vô cùng, nhưng bản chất vẫn là một loại Nguyên Liệu mà thôi…”
“Mà Binh Nhân Tộc chính là khắc tinh của vạn Binh, đừng nói là một loại nguyên liệu, chỉ cần đẳng cấp của Binh Nhân Tộc tiếp tục nâng cao, cho dù Đế Binh hoàn mỹ nó cũng có thể ăn sạch, vì thế Binh Nhân Tộc muốn dung hợp nhánh Tre biến dị, phương pháp chính là ăn!”
“Lạc Hồng Kiếm của ngươi hiện là Đế Cấp Thượng Phẩm, đã có thể ăn những nhánh tre Cổ Việt thông thường, nhưng muốn ăn tre biến dị với đủ 99 đường vân rất khó, dù đạt đến Đế Binh cũng chưa chắc ăn được…”
“Vậy chẳng lẽ phải chờ Lạc Hồng Kiếm siêu việt Đế Binh mới có thể ăn?” Lạc Nam giật mình.

“Đương nhiên!” Mặc Căng mỉm cười: “Tuy nhiên, ngươi có thể tác động lên nhánh tre biến dị để hỗ trợ Binh Nhân Tộc của mình có thể ăn sớm hơn!”
“Điển hình như nhờ Thiên Khí Đế chúng ta dùng lò luyện, thông qua thời gian dài đem nhánh tre biến dị suy yếu, làm giảm khả năng phòng ngự tự nhiên của nó…nói thẳng một chút chính là làm mềm lại, để Binh Nhân Tộc dễ ăn hơn!”
Đinh Đinh Đinh…
Mặc Căng vừa dứt lời, nhánh Tre Biến Dị xém chút nữa khóc lên, quá mức tàn nhẫn đối với nó a.

Lạc Nam trầm mặc, cắn răng hỏi thêm: “Nếu để Lạc Hồng Kiếm ăn nó, có còn giữ được linh tính của nhánh tre hay không?”
Đây mới là điều hắn quan tâm nhất.

Mặc Căng lập tức lắc đầu, trầm giọng nói: “Thế gian nào có điều gì thập toàn kỳ mỹ?”
“Với đẳng cấp của nhánh Tre biến dị, dù ngươi đem nó luyện thành Đế Binh hay dung hợp vào bất kỳ Pháp Bảo nào khác, nó cũng sẽ trở thành linh tính chủ đạo của kiện pháp bảo đó…”
“Nhưng đối với Binh Nhân Tộc thì khác, một khi dung hợp…Linh Tính của Tre biến dị chắc chắn sẽ bị xóa mất, bởi vì cái tầm của Binh Nhân Tộc ở một mức độ khác rồi, hiểu chưa?”
Lạc Nam hít sâu một hơi, chắp tay cười khổ: “Đa tạ tiền bối…”
Tiểu Hồng Nhi bĩu bĩu môi nhỏ nhưng không lên tiếng phản bác lại, bởi vì nàng biết lời của Mặc Căng là thật.

“Lão phu có thể khuyên ngươi một câu…” Mặc Căng không ngại cùng yêu nghiệt như Lạc Nam kết thiện duyên, nên hào phóng giải thích thêm:
“Tiềm lực của Binh Nhân Tộc vượt xa khả năng tưởng tượng của ngươi, Lạc Hồng Kiếm của ngươi ở trong Binh Nhân Tộc chỉ như một đứa trẻ mà thôi…”
“Một khi phát triển thêm, sức mạnh của Binh Nhân Tộc đã cực kỳ kinh khủng, không cần đến dung nhập nhánh tre biến dị cũng chẳng ảnh hưởng gì…”
“Việc dung nhập nhánh tre biến dị cũng chỉ làm Binh Nhân Tộc lớn nhanh thêm mà thôi…”
Nói xong, Mặc Căng cầm theo tre biến dị hưng phấn rời đi, Lạc Nam và chúng nữ ở lại trầm tư, đánh giá Tiểu Hồng Nhi từ trên xuống dưới.

“Baba, lời của ông lão kia rất đúng a…ta cảm thấy mình còn có thể trở nên rất lợi hại, cực kỳ lợi hại…” Tiểu Hồng Nhi hai tay giang rộng, miêu tả tiềm lực của mình nói.

Lạc Nam không phủ nhận điều này, bởi vì Binh Nhân Tộc là chủng tộc đến từ ngoài vũ trụ, tiềm lực không to lớn mới là chuyện lạ…
Chỉ riêng việc tự sinh Kiếm Vực, lại còn có thể không ngừng nâng cao số tầng vực đã đủ khủng bố rồi.

Trong lúc nhất thời, Lạc Nam chưa biết nên làm sao đối với Tre biến dị.

Về phần luyện nó thành Đế Binh hoàn mỹ?
Đế Binh hoàn mỹ, nghe qua thì cực kỳ lợi hại…nhưng cũng chỉ là Đế Cấp Cực Phẩm sinh ra linh tính mà thôi, vẫn bị giới hạn bên dưới Đế Cấp.

Lạc Nam hiện tại rất có dã tâm, hắn muốn nhiều hơn thế.


Thiên Khí Đế Mặc Căng rời đi chưa kịp bao lâu, Bụt đã phiêu nhiên bay đến, nhìn Lạc Nam mỉm cười:
“Bởi vì Quỷ Đỏ đã đi trước vào Thư Viện Cổ Việt, hiện tại chỉ còn có Côn Lôn Thiếu Chủ ngươi…”
“Hắn lại đi trước?” Lạc Nam sắc mặt trở nên cổ quái, trong lòng thầm nghĩ Quỷ Đỏ và Cổ Việt Tộc sợ rằng có quen hệ gì, vì sao mỗi lần đều được ưu tiên đi trước?
Lạc Nam thật sự không biết, Quỷ Đỏ cố tình tránh mặt hắn nên mới yêu cầu như vậy, tộc trưởng của Cổ Việt Tộc cũng chẳng từ chối.

“Không sai, Quỷ Đỏ hiện tại đã rời khỏi Cổ Việt Tộc, lão phu sợ rằng Côn Lôn Thiếu Chủ đợi lâu nên đến thông báo luôn!” Bụt thản nhiên đáp:
“Đương nhiên nếu Côn Lôn Thiếu Chủ chưa muốn tiến vào Thư Viện cũng được, cứ ở lại Cổ Việt Tộc dạo chơi tự nhiên thêm một thời gian…”
“Vậy ba ngày sau tiểu tử sẽ vào!” Lạc Nam hơi suy nghĩ, cuối cùng đáp.

Hắn đã nóng lòng muốn biết Thư Viện Cổ Việt trong truyền thuyết ẩn chứa những thứ gì, tuy nhiên vẫn muốn giành thời gian cho chúng nữ bên cạnh mình.

“Vậy sau ba ngày lão phu lại đến tìm ngươi, mở ra Thư Viện Cổ Việt!” Bụt nhẹ gật đầu, thân ảnh biến mất tại chỗ.


“Cơ hội đến Cổ Việt Tộc không có nhiều, ta mang các nàng tiếp tục đi dạo nhé?”
Lạc Nam hướng mấy nữ ôn nhu cười.

Hắn được kiến tạo cơ hội ở chung với các nàng nhưng chưa làm nên trò trống gì, mặc dù đã biết tình cảm trong lòng chúng nữ, bất quá vẫn còn cảm thấy thiếu một chút gì đó.

Tiểu Kỳ Nam với Loan Loan thấy cảnh này, đánh bài chuồn nói: “Ta muốn ở lại bế quan, dùng thử Nguyên Thạch xem chất lượng thế nào, không đi!”
Nói xong đã xé rách không gian biến mất dạng, hiển nhiên là không muốn làm kỳ đà cản mũi.

Mộng Chi Tiên với Hoàng Y Thiền sắc mặt hơi đỏ lên, để nữ nhi của nam nhân để lại không gian riêng tư với hắn, các nàng không tránh khỏi ngượng ngùng.

Chỉ có Tử Yên là biểu lộ điềm tĩnh, không khách khí nắm lấy bàn tay hắn, thanh âm mềm mại:
“Đi thôi, ta cũng muốn chiếm ngưỡng cảnh quan Cổ Việt…”
Nàng đã lựa chọn trái ngược phương hướng với sư phụ của mình.

Thay vì cưỡng ép lãng quên và né tránh, sống một cuộc đời vô tình vô cảm, Tử Yên nàng lựa chọn can đảm đối mặt trực tiếp với tình kiếp, lẫn vào bên trong tình kiếp.

Điều này không biết có ảnh hưởng gì đến tâm cảnh và tương lai của mình hay không, nhưng Tử Yên đang rất tận hưởng cuộc sống đa dạng và đặc sắc như hiện tại, điều mà chỉ những tháng ngày tu luyện buồn tẻ, học cầm kỳ thư họa, lễ nghi tông giáo ở Phiêu Miểu Tiên Cung không thể nào có được.

Cảm nhận được bàn tay có chút mát lạnh của Tử Yên, Lạc Nam hơi siết chặt thêm một chút, dùng hơi ấm của mình để nắm lấy nàng.

Bất quá lúc này tình huống có phần lúng túng, nữ nhân có ba người mà hắn chỉ có hai tay.

Một tay nắm lấy Tử Yên rồi, vậy còn hai nữ…
“Chỉ còn một tay, ai bảo các nàng không tranh thủ?” Hắn nhìn Hoàng Y Thiền với Mộng Chi Tiên nháy mắt trêu chọc.

“Hừ, ai mà thèm?” Hai nữ yêu kiều gắt giọng.

Các nàng tiến đến nắm lấy tay nhau, không thèm để ý đến Lạc Nam.

Lạc Nam cười haha, bầu không khí lúng túng bị phá vỡ.

Một nam tam nữ rời khỏi Lầu Các, bắt đầu thăm thú cảnh sắc Cổ Việt Tộc.

Lần này đích thực là du sơn ngoạn thủy, Lạc Nam cùng các nàng không đến những nơi như Luyện Chiến Đài, trái lại dạo chơi danh lam thắng cảnh của Cổ Việt Tộc, tận hưởng cảm giác hòa nhập cùng thiên nhiên, ngắm nhìn cảnh vật hùng vĩ…

Lúc này, giữa một hồ trong suốt có thể nhìn thấy cả cảnh vật bên dưới mặt nước, xa xa là từng dãy núi cao trập trùng hùng vĩ, cầu vòng vắt ngang, thái dương bắt đầu xuống núi, ánh chiều tà vàng rực cả một góc trời…
Trên một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa dòng, Lạc Nam cùng tam nữ thư thái tận hưởng từng khoảnh khắc, cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Dạo chơi cả ngày, Lạc Nam và chúng nữ quyết định đêm nay ở lại trên thuyền, trôi nổi giữa mặt hồ tĩnh lặng.

“Đây là Hồ Ba Bể sao? cảnh vật thật khiến người ta lưu luyến…” Hoàng Y Thiền ánh mắt mơ màng.

Mặc dù Bồng Lai Tiên Cảnh và Làng Nhất Thế hiện tại đều là chốn thần tiên, nhưng nàng cảm thấy vẫn kém Cổ Việt Tộc quá xa.

Chỉ có bên trong Linh Giới Châu là có thể so sánh với Cổ Việt Tộc…
“Gần đây nghe đám trẻ Cổ Việt Tộc tự hào…mỗi một cảnh vật ở Cổ Việt Tộc đều gắn liền với các điển tích cổ xưa, Hồ Ba Bể này cũng không ngoại lệ…” Mộng Chi Tiên không nhịn được cảm thán:
“Thật là một chủng tộc có nền văn hiến lâu đời, trường tồn qua bao thế hệ…Thiên Địa Hội chỉ tập trung kinh doanh buôn bán mà quên mất những giá trị cốt lõi này…”
“Tiểu Nam, trước thấy chàng tài hoa hơn người khiến Tiêu Dao Đại Đế cũng phải thán phục, nhân lúc cảnh vật làm đọng lòng người, có nhã hứng gì hay không?” Tử Yên bất chợt có chút hứng thú nhìn nam nhân đang lười biếng nằm ngửa đầu trên thuyền cười hỏi.

“Nhã hứng sao…” Lạc Nam khóe môi cong lên, thở dài nói:
“Nằm trên thuyền gỗ thật là đau đầu, tạm thời không nghĩ ra được!”
Tam nữ liếc xéo mắt, bất quá Mộng Chi Tiên cũng là người chứng kiến điển tích của Lạc Nam ở Kiêu Hoành Giới, lúc này hứng thú nổi lên…nàng cắn cắn môi tiến lại, ưu nhã ngồi xuống, nâng đầu Lạc Nam đặt lên bắp đùi trắng nõn mịn màng của mình.

Lạc Nam chỉ cảm thấy toàn thân thư thái dễ chịu, mùi hương như hoa của Đế Nữ Mộng Gia tràn vào trong mũi, khiến hắn như si như say…
“Có nhã hứng chưa?” Hoàng Y Thiền yêu kiều hừ nói.

Lạc Nam nhẹ ngắm ba vị giai nhân tuyệt trần, cảnh vật xung quanh, lại nhìn thấy ánh hoàng hôn phản chiếu lấp lánh dưới mặt nước, trong lòng vô thức nhớ đến chút chuyện cũ…
Thời gian mười năm đó, hắn cũng mang theo chúng nữ Hậu Cung tiêu dao Việt Long Tinh Cầu, tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng trước khi ly biệt…
Lúc này lại có mỹ nhân làm bạn, hắn nhất quyết lại không để chuyện ly biệt diễn ra lần thứ hai…chỉ cần tìm trở về chúng nữ Hậu Cung, mọi thứ đều trở nên hoàn mỹ.

Hơi có chút cảm xúc, nhẹ nhàng ngâm:
“Thuyền ta nhẹ lướt trên Ba bể…
Chuyện cũ tan dần như khói sương…
Ta đẩy mái chèo xua lặng lẽ…
Sáng ngời mặt nước ánh vầng dương.


Ba đôi mắt đẹp cùng lúc tỏa sáng, nhìn ngắm khuôn mặt góc cạnh của nam nhân, chỉ cảm thấy đây là một nam nhân mang nhiều cố sự, những chuyện trong đời hắn trải qua sợ rằng còn nhiều hơn ba người các nàng cộng lại…
Biết hắn lại nhớ về chuyện cũ, nhưng lại càng khát cầu hơn tương lai sau này…trân trọng những thứ mình đang có.

Lời thơ chưa tan, mặt trời đã triệt để khuất dạng, ánh trăng le lói sau đám mây, biển sao đầy trời nhờ vậy càng trở nên mỹ lệ không thể tả…
“Đã có giai nhân, lại thiếu hảo tửu…” Lạc Nam chép miệng.

Ngày thường hắn không động vào rượu, nhưng khó có cảnh vật hữu tình, muốn thả lỏng một lần say…
Nào ngờ Tử Yên lại nhẹ nhàng cong môi, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một bầu rượu, rót vào trong chén, hương thơm lan tỏa thấm đẫm ruột gan…
Mộng Chi Tiên với Hoàng Y Thiền hơi giật mình, các nàng không có mang rượu, không ngờ Tử Yên tính cách lạnh nhạt ít nói lại có.

Lạc Nam cũng có chút bất ngờ, bất quá nghĩ đến Tử Yên say mê âm luật, đôi khi mượn chút men say để gia tăng cảm hứng cũng là điều có thể lý giải.

“Rượu này xưng là Mộng Lưu Ly, khiến người say không phân biệt được giữa mộng và tỉnh, thực thực giả giả…” Tử Yên nâng chén rượu đưa đến trước mặt Lạc Nam, giọng điệu dịu dàng:
“Chàng thử xem!”
Nào ngờ Lạc Nam không để ý đến chén rượu, nhếch miệng lắc đầu, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn lấy Đế Nữ Phiêu Miểu Tiên Cung:
“Có mỹ nhân bầu bạn, lại có hảo tửu…uống một cách tầm thường quá mức tẻ nhạt vô vị!”
“Vậy uống làm sao mới thú vị?” Tam nữ trong mắt hiện lên vẻ tò mò, không hiểu tên này còn muốn cái gì.

“Để ta hướng dẫn cho các nàng!” Lạc Nam cười tà, ngồi dậy cầm lấy chén rượu uống vào trong miệng.

Hắn bất chợt vươn tay, đem thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của Tử Yên kéo vào trong lòng ngực, kéo xuống lụa mỏng che mặt của nàng, lộ ra bờ môi mộng đỏ như hồng bảo thạch hơi hé mở.

Hung hăng cúi đầu, Lạc Nam khóa chặt miệng nhỏ thơm tho của Tử Yên.

Mộng Chi Tiên với Hoàng Y Thiền tròn xoe mắt, mà Tử Yên thân thể càng là chấn động, theo bản năng vùng vẫy.

Đáng tiếc Lạc Nam đã ôm siết lấy nàng, nhân lúc Tử Yên sơ ý, hắn tách bờ môi của giai nhân, rượu đang ngậm trong miệng truyền vào trong đó.

Toàn thân Tử Yên run rẩy, một cảm giác chưa từng có chạy khắp toàn thân nàng, vị rượu quen thuộc ngày hôm nay sao đặc biệt quá…
Nóng hơn, nồng hơn, lại khiến tim của nàng đập thình thịch…
Rượu ngon từ miệng hai người lan tỏa hương thơm, đầu lưỡi của Lạc Nam chẳng biết từ bao giờ đã bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương của giai nhân nhấm nháp.

Vị ngọt trong miệng nàng hòa cùng hảo tửu, khiến hắn cũng phải mê say…
Tử Yên hai mắt khép hờ, chẳng biết từ bao giờ đã tựa người vào lòng hắn, mặc cho nam nhân dạy mình uống rượu.

Không biết qua bao lâu sau, bờ môi hai người tách ra…Tử Yên hơi thở có phần gấp gáp, lại vẫn chưa mở mắt.

Lạc Nam cười haha, vươn tay kéo lấy Mộng Chi Tiên với Hoàng Y Thiền đến sát bên cạnh mình.

“Uống rượu như vậy đúng cách sao?” Hoàng Y Thiền véo hông hắn, chỉ vào từng giọt rượu rơi vãi xung quanh, ướt cả áo hắn và Tử Yên.

Vừa hôn vừa uống, đương nhiên không thể nào gọn gàng…
“Thế nhân chỉ biết nốc cạn từng chén để chứng tỏ tửu lượng mạnh mẽ của mình, nào biết tư vị tuyệt vời nhất khi uống rượu đó là người thương nằm trong lòng ngực, bờ môi trao nhau từng hớp nhỏ…” Lạc Nam mị mị cười:
“Hòa cùng chất mật trong miệng tình nhân, đó mới là hảo tửu!”
Nhìn biểu hiện tà mị của tên này, hai nữ có chút hoảng hốt.

Các nàng hiếm khi thấy hắn như vậy, chẳng lẽ đây mới thật sự là nam nhân đã khiến tỷ muội Hậu Cung điêu đứng hay sao?
Bất quá chẳng biết vì sao, trái tim các nàng đập rộn ràng từng nhịp, toàn thân bất giác nóng lên…
“Chi Tiên cũng muốn thử một chút, hảo tửu trong lời chàng có thật sự mỹ diệu như vậy…” Mộng Chi Tiên ngậm rượu vào trong miệng.

Không đợi nàng chủ động, Lạc Nam đã hôn rít lấy bờ môi mềm ướt át kiều diễm của nàng.

Mặt hồ yên ả, Mộng Lưu Ly dần vơi!

!.

Trích thơ Trên Hồ Ba Bể - tác giả Hoàng Trung Thông


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui