Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


Lãnh Nguyệt Tâm trở về cung điện, bắt đầu tu luyện Duy Ma Độc Tôn Công để làm nền tảng sau này đúc Thủy Tổ Thánh Ma Thể.

Thật ra, ban đầu Lạc Nam từng có ý định đúc Thủy Tổ Thánh Ma Thể cho Nữ Hoàng để gia tăng chiến lực cho nàng.

Một khi có được Thể Chất top 4 trên Đại Thể Bảng này, không nói Nữ Hoàng có thể đuổi kịp Tuế Nguyệt Nữ Đế, nhưng chắc chắn nàng có thể trở thành cường giả hàng đầu vũ trụ, đủ khiến những đại nhân vật như Long Ngạo Thiên, Tru Tiên Điện Chủ, Săn Ma Điện Chủ phải e sợ.

Bất quá sau cùng Lạc Nam lại từ bỏ ý định.

Bởi vì Thủy Tổ Thánh Ma Thể chỉ mang đến sức mạnh vượt trội cho Ma Tu thuần túy, còn Nữ Hoàng lại là Tiên Ma song tu, để nàng đúc Thể Chất này chưa chắc phát huy được hết ưu thế vượt trội của chính mình.

Huống hồ hiện tại Vòng Quay Danh Vọng nâng cấp, rất nhiều vật phẩm quý giá ngoài vũ trụ cũng dần dần xuất hiện.

Nói không chừng sẽ có Thể Chất hay thứ gì đó thích hợp cho cả những người vừa tu Ma, vừa tu Tiên như Nữ Hoàng thì sao?
Không vì nóng vội nhất thời, Lạc Nam quyết định kiên nhẫn chờ đợi, giành những gì trọn vẹn nhất cho sư phụ của mình.

Ngược lại, Lãnh Nguyệt Tâm hiện tại mang tâm lý thua thiệt so với những nữ nhân khác bên cạnh hắn, nàng lại là một Ma Tu thuần túy không sở hữu Tiên Lực, giao cả Duy Ma Độc Tôn Công và Thủy Tổ Thánh Ma Thể cho nàng…Lạc Nam tin rằng Lãnh Nguyệt Tâm sẽ có sự lột xác ngoạn mục, trở thành trụ cột trong hàng ngũ nữ nhân của hắn, cũng xem như bù đắp khoảng thời gian khổ sở vừa qua của nàng.

“Ta mang nàng ra ngoài đi dạo…”
Nhận thấy thương thế của Tử Yên đã dần khôi phục, Lạc Nam ôn nhu đề nghị.

Hắn muốn xoa dịu u buồn lúc này của nàng.

“Ừm…” Tử Yên mỉm cười gật đầu, chủ động khoác lấy tay hắn.


Bên trong Nguyệt Tâm Cung, Lãnh Nguyệt Tâm thản nhiên hướng Lãnh Vận Du phân phó nói:
“Sắp tới ta sẽ bế quan một thời gian, ngươi thay ta hầu hạ phu quân cho tốt, nếu chàng cần phải lập tức có mặt, hiểu chưa?”
“Đáng ghét, chẳng phải ngươi nói chỉ cần làm thị nữ cho ngươi, sẽ không ép ta làm những chuyện ta không thích sao?” Lãnh Vận Du lập tức dựng thẳng chân mày.

“Nể tình ngươi tạo ra ta nên ta mới nói như vậy!” Lãnh Nguyệt Tâm cười nhạt:
“Nhân vật như phu quân sẽ thiếu nữ nhân xuất chúng muốn gần gũi sao? ngươi đừng đánh giá quá cao chính mình, ta còn đang sợ chàng sẽ không thèm ngó đến ngươi đây!”
Lãnh Vận Du vô thức muốn phản bác nhưng cuối cùng lại cứng họng.

Quả thật, sau khi chứng kiến toàn cảnh bên trong Linh Giới Châu, nàng liền biết địa vị của Lạc Nam không phải mình có thể so sánh.

Đừng nói là nàng, chỉ sợ ngay cả sư phụ Ma Đế, thậm chí phần lớn lão quái vật trong vũ trụ này cũng không sánh bằng hắn.

Bất Tử Thụ, Lập Ma Thụ, Cửu Diệp Liên Hoa, Nhân Sâm Chục Tỷ Năm và rất nhiều loại nguyên liệu quý giá khác được hai vị công chúa của Mộc Linh Tộc tự tay chăm sóc bên trong Ngũ Hành Thế Giới.

Thủ đoạn như vậy, sợ rằng toàn bộ vũ trụ này lác đác không có mấy.

Chỉ cần không xảy ra việc ngoài ý muốn, không sớm thì muộn hắn cũng trở thành nhân vật hàng đầu vũ trụ, giậm chân một cái có thể khiến vũ trụ oanh động, nữ nhân vừa có thiên phú, vừa tuyệt mỹ xếp thành hàng mặc hắn lựa chọn.

Thân phận thiên chi kiêu nữ, Đế Nữ Ma Đình như nàng so sánh với hắn quả thật không có chút giá trị nào.

“Sống ở Ma giới tàn khốc, ngươi nên hiểu tìm được một nam nhân như chàng khó khăn đến mức nào, vị hôn phu Chấn Hào của ngươi chẳng là gì cả!” Lãnh Nguyệt Tâm tiếp tục nói:
“Nếu không phải dung mạo của chúng ta giống nhau, mà ta lại không muốn ngươi chạy lung tung rồi phát sinh quan hệ với nam nhân khác, ta thậm chí còn lười giữ ngươi lại bên mình!”
“Đừng lên mặt nữa, ngươi chỉ dựa vào nam nhân chứ có hơn gì ta?” Lãnh Vận Du buồn bực nói.

“Tìm được nam nhân tốt là bản lĩnh của người nữ nhân!” Lãnh Nguyệt Tâm cao ngạo nói.

“Hiện tại không giống ngươi…ngươi thay đổi quá nhiều!” Lãnh Vận Du biểu lộ phức tạp.

Trước đây Lãnh Nguyệt Tâm lãnh diễm tuyệt luân, lạnh lùng ít nói, nào giống hiện tại như một tiểu nữ nhân thần tượng nam nhân? Luôn vì nam nhân đó mà kiêu ngạo.

“Không, đây mới vốn là chính ta!” Lãnh Nguyệt Tâm bình thản: “Ta của trước đây là do ngươi một tay tạo thành, chàng đã giúp ta tìm lại chính mình!”
Nói xong, Lãnh Nguyệt Tâm đem Lãnh Vận Du ném ra ngoài, đóng lại cửa cung điện, lấy ra Ngọc Bội có truyền thừa Duy Ma Độc Tôn Công bắt đầu tu luyện.

Lãnh Vận Du nói đúng, nàng hiện tại đã khác với trước đây, nhưng có một thứ vĩnh viễn không hề thay đổi.

Đó là lòng hiếu thắng, khát vọng muốn vươn lên, muốn trở nên cường đại, không ngừng nỗ lực và cố gắng.

Khi lượng tin tức khổng lồ của Duy Ma Độc Tôn Công khắc vào trong não, khảm vào linh hồn, dù đau đến chết đi sống lại, Lãnh Nguyệt Tâm vẫn cắn chặt cánh môi, không rên rỉ dù chỉ một tiếng.

Chút đau đớn này nếu chịu không nổi, làm sao mơ mộng đúc thành Thủy Tổ Thánh Ma Thể?

“Ta cũng phải trở nên mạnh mẽ!” Đứng ở bên ngoài, Lãnh Vận Du ánh mắt hiện lên sự quyết tâm.

Ý chí của nàng, nghị lực của nàng sẽ không thể thua kém Lãnh Nguyệt Tâm được.

Nhận ra hoàn cảnh tu luyện trong Linh Giới Châu quá mức hoàn hảo, Ma Khí nồng đậm cực kỳ, lại thêm có Gia Tốc Trận.

Lãnh Vận Du mặc dù không có cung điện, nhưng vẫn bay đến bên cạnh cây non Lập Ma Thụ ngồi xếp bằng, nhắm mắt tu luyện.

Mộc Ái My cùng Mộc Linh Nhu nhìn thấy vậy cũng không ngăn cản.

Các nàng thầm nghĩ, có thể tiến vào Linh Giới Châu, nữ nhân này không thể chạy khỏi lòng bàn tay của Lạc Nam, chẳng cần keo kiệt đuổi đi làm gì.


“Nàng cảm thấy thế giới này ra sao?”
Chèo một con thuyền nhỏ ở Vịnh Hạ Long, Lạc Nam mỉm cười nhìn Tử Yên hỏi.

“Cảnh sắc an bình nhưng không kém phần hùng vĩ, mộc mạc lại pha lẫn tráng lệ…” Tử Yên vuốt tóc dài như ngân hà óng mượt, mắt đẹp trong veo nhìn lại hắn:
“Có thể so sánh với Cổ Việt Tộc, chàng rất tài giỏi khi tạo ra thế giới này…”
“Haha, cảnh sắc nơi này là ta dựa vào quê hương của mình lập ra!” Lạc Nam tự hào cười nói.

“Quê hương? Ý chàng là Việt Long Tinh?” Tử Yên tò mò nhìn hắn.

“Không…” Lạc Nam lắc đầu, có chút đa sầu đa cảm nói: “Ta từng nằm một giấc mộng dài, bên trong mộng ta có một quê hương hoàn toàn khác so với những gì chúng ta nhận biết ở vũ trụ này!”
“Thật kỳ diệu…” Tử Yên hai mắt mông lung, nàng cảm thấy nam nhân ở trước mặt mình như một vực sâu không đáy, có thể khiến nàng bị hút vào trong đó, trầm luân không thể thoát ra.

“Có hối hận không?” Lạc Nam đột nhiên hỏi.

“Hối hận chuyện gì?” Tử Yên nghi hoặc.

“Thu Thi với Đông Mai đã đem nhược điểm của Phiêu Miểu Tuyệt Tình Công nói cho ta!” Lạc Nam thương tiếc nhìn lấy nàng.

Ý của hắn chính là, liệu nàng có hối hận khi đã lựa chọn động tình với hắn thay vì tuyệt tình, cuối cùng dẫn đến công pháp phản phệ, tu vi suy giảm.

Tử Yên không vui hừ một tiếng: “Hai nha đầu nhiều chuyện này!”
Nàng nhìn thẳng lấy hắn, có chút u oán: “Chàng hỏi như vậy chính là xem nhẹ thiếp!”
“Ta không có ý đó!” Lạc Nam buông mái chèo tiến đến kéo tay nàng nói:
“Ta nghe nói các đời Thánh Nữ trước đây của Phiêu Miểu Tiên Cung đều lựa chọn tuyệt tình, nàng không đi theo con đường an toàn giống các trưởng bối, ngược lại vì ta mà thay đổi…ta rất trân trọng!”
Tử Yên thuận thế tựa đầu lên vai hắn, buồn bã nói:
“Những trưởng bối đời trước ra sao thì thiếp không biết, nhưng nhìn thấy sư phụ chỉ vì tuyệt tình mà đau khổ, dù Công Pháp đại thành thì đã sao? dù thực lực cao quý thì đã sao? vẫn không thể hạnh phúc…”
“Đã tuyệt tình sao còn đau khổ?” Lạc Nam không hiểu.

Tử Yên ánh mắt mông lung, thở dài nhớ lại:
“Có những lúc hiếm hoi, thiếp trông thấy sư phụ ngồi một mình ngẩn người nhìn về xa xăm, khi đó bóng lưng của nàng cực kỳ cô độc!”
“Mặc dù nàng đã vong tình, mặc dù mặt nàng không cảm xúc nhưng thiếp biết chắc trong lòng sư phụ không hề dễ chịu!”
Lạc Nam nghe vậy, nhớ lại vị giai nhân mình nhìn thấy trong Mộng Cảnh khi uống vào Mộng Lưu Ly, trái tim chẳng biết vì sao có chút nhói lên.

Hắn lắc đầu xua đi cảm giác kỳ lạ, đồng cảm với Tử Yên nói: “Xem ra sư phụ của nàng là một người có nhiều tiếc nuối!”
Tử Yên gật đầu tán thành, hơi hoảng hốt kể lại: “Có lần thiếp mạo gan hỏi thăm sư phụ, xem nàng đối xử thế nào với nam nhân trong tình kiếp của mình!”
“Kết quả ra sao?” Lạc Nam vểnh cả tai.

Tử Yên sắc mặt trắng bệch, không dám tin đáp: “Chết, sư phụ đáp chính nàng đã giết chết nam nhân kia, từ đó thành công Vong Tình!”
Lạc Nam giật nảy mình, trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên đáp án này vượt quá tưởng tượng của hắn.

Bất quá rất nhanh, nhớ lại bóng hình và ánh mắt của giai nhân trong Mộng Cảnh đó, Lạc Nam lại vô thức phủ nhận:
“Ta nghĩ vì hận quá mức nên sư phụ nàng mới nói như thế mà thôi, có lẻ nam nhân kia là một tên bạc tình đáng ghét!”
“Ừm!” Tử Yên nhẹ gật đầu, hai mắt nhu tình nhìn lấy hắn:
“Có lẽ sư phụ không thể may mắn như thiếp, gặp được nam nhân như chàng!”
Được nữ nhân như tiên tử trên trời giống Tử Yên ca ngợi, Lạc Nam ra vẻ khiêm tốn nói:
“Ta có chỗ nào tốt? đào hoa đa tình, kẻ thù nguy hiểm xếp thành rừng, các nàng ở bên cạnh ta phải hy sinh quá nhiều thứ, ta mới là người may mắn khi lọt vào mắt xanh của các nàng!”
“Phồng cả mũi hết rồi kìa!” Tử Yên nhoẻn miệng cười, ánh mắt trêu tức.

Lạc Nam toàn thân thẩn thờ, bị nụ cười như trăm hoa đua nở này của nàng làm cho mê đắm.

Trước đây Tử Yên cực kỳ ít biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt, nàng như một tiên tử cao xa khó với, không có bất kỳ ai có thể khinh nhờn, dù hắn đứng ở trước mặt vẫn không thể với đến.

Nhưng hiện tại Tử Yên ngồi bên cạnh hắn lại như tiên tử bị lạc xuống phàm trần, nhiễm khí tức của khói lửa nhân gian, càng khiến nàng trở nên mê hồn trong mắt hắn.

So với một tiên nữ vô tình vô cảm, Lạc Nam càng ưa thích tiểu muội hàng xóm vui vẻ hòa đồng hơn…
“Tử Yên, nàng thật là đẹp…” Hắn nhịn không được thốt lên khen ngợi.

Nói đi cũng phải nói lại, số lần Lạc Nam nhìn thấy dung nhan của nàng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Phần lớn thời gian Tử Yên thường mang khăn che mặt, lúc này hoàn toàn không chút che giấu hiện ra trước mắt hắn.

Tóc nàng thuần một màu tím chảy xuống ngang lưng như ngân hà thành thác, mi cong mắt to, đồng tử cũng là một màu tím thơ mộng, mũi quỳnh môi đỏ, hàm răng trắng đều như bảo ngọc, làn da trơn bóng oánh nhuận trắng hồng phơn phớt…
Khí chất của nàng cũng rất đặc biệt, không phải loại khí chất của nữ cường nhân, không phải khí chất của tiên tử lạnh lùng cao ngạo, không phải khí chất của thiếu nữ thanh xuân.

Từ dung nhan của Tử Yên, Lạc Nam cảm nhận được khí chất của một tài nữ, một nữ nhân có lễ nghĩa, có tri thức, giống như tiểu thư đài các gia giáo, công dung ngôn hạnh, cầm kỳ thư họa đều tinh thông.

Lại thêm trọng thương vừa lành, có thêm một loại cảm giác hư nhược làm rung động lòng người, khiến bất kỳ nam nhân nào cũng muốn ôm nàng vào lòng che chở.

Lạc Nam cũng không ngoại lệ, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sự chú ý vẫn không rời khỏi dung nhan của Tử Yên.

“Nhìn đủ chưa?” Tử Yên cắn nhẹ cánh môi.

“Vĩnh viễn cũng không đủ…” Lạc Nam thành thật đáp.

“Vậy sau này thiếp không mang theo khăn che mặt cho chàng nhìn…” Tử Yên nói.

“Không được!” Lạc Nam nhảy dựng, hừ lạnh nói: “Vậy đám nam nhân khác được xem ké rồi, ta lỗ vốn chết, tuyệt đối không được, nàng chỉ được tháo khăn với riêng ta!”
Tử Yên cười khúc khích: “Thật là nhỏ mọn!”
“Nhỏ mọn thì đã sao?” Lạc Nam bĩu môi: “Ta muốn nàng ở trước mặt nam nhân khác phải vĩnh viễn là một tiên tử, khiến bọn hắn chỉ có thể ngưỡng vọng mà ngước nhìn!”
“Nhưng tiên tử đã bị chàng kéo xuống trần giang rồi, thiếp phải làm sao?” Tử Yên thổ khí như lan.

Ngửi thấy hương thơm dễ chịu từ môi nàng, Lạc Nam tâm thần chấn động, vô thức đáp:
“Tiên tử xuống trần, cùng ta trầm luân…”
Nói xong, siết chặt lấy nàng vào lòng, nhắm ngay bờ môi yêu kiều mềm mại hôn xuống.

“Ưm…” Tử Yên toàn thân run lên, mắt đẹp khép lại, thân thể nuột nà rút vào người hắn, vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của nam nhân.

Lạc Nam tham lam vươn ra đầu lưỡi, công thành chiếm đất, khuấy động bên trong miệng nàng, tham lam thưởng thức hương tân ngọc dịch.

Đầu lưỡi đinh hương của Tử Yên không thoát khỏi số phận bị chiếm đoạt, mắt nàng mê ly, tận hưởng dư vị ngọt ngào khó tả.

Hồi lâu, đôi nam nữ rời môi, sợi tơ trong suốt lỏng lẻo nối liền môi của hai người.

Lạc Nam hài lòng mỉm cười, vươn tay sắp xếp lại mái tóc có phần rối loạn của nàng.

Mặc dù rất muốn có được Tử Yên, nhưng hiện tại tu vi của nàng vừa mới suy giảm, công pháp chủ tu vẫn là Phiêu Miểu Tử Tình Công, nếu như phá thân khó tránh khỏi lại gặp tâm ma quấy nhiễu.

Hắn còn chưa đến mức vì ham muốn cá nhân mà gây bất lợi cho nữ nhân của mình.

Tử Yên lúc này chủ động đẩy hắn ra, đặt bờ môi mềm mại lên trán hắn hôn nhẹ, ôn nhu nói:
“Cảm ơn chàng, thiếp ổn rồi…chàng còn nhiều chuyện phải làm mà đúng không?”
“Ừm!” Lạc Nam không phủ nhận gật đầu, có chút áy náy nói:
“Long Tộc nhắm vào Làng Nhất Thế, ta phải lập tức làm ra ứng phó!”
“Đi thôi, thiếp chờ chàng!” Tử Yên dịu dàng.

Lạc Nam ngắm nàng thật kỹ, quyết đoán rời khỏi Linh Giới Châu.

Hắn vừa xuất hiện, đã thấy Nữ Hoàng chờ sẳn bên ngoài.

“Sư phụ sao rồi?” Lạc Nam quan tâm hỏi.

“Không thành vấn đề!” Nữ Hoàng phất óng tay áo, trầm giọng:
“Nói đi! chuyện gì làm ngươi phẫn nộ đến như vậy?”
Hiển nhiên lúc hắn bộc phát sát khí rét lạnh đã bị nàng cảm ứng được.

Lạc Nam sắc mặt âm trầm, đem hành vi của Long Tộc kể lại cho nàng.

Nữ Hoàng nghe xong, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo:
“Thiên Yêu Đế cấp bậc đại chiến, với hiện trạng của Tiên Ma Vực khó lòng giữ nguyên vẹn, nơi đó đã không thích hợp phát triển lâu dài!”
“Ta cũng định như thế!” Lạc Nam tán thành nói:
“Nhất Thế tạm thời chuyển đến Côn Lôn, ta lên đường trực chỉ Bạo Loạn Tiên Ma Vực!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui