Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


“Nghịch…Nghịch Long…”
Long Khuynh Thành không dám tin tưởng những gì mình đang chứng kiến, cũng không hề muốn chấp nhận…
Nhưng mà, sự run sợ đến từ tận cùng linh hồn, mỗi một tế bào của Chân Long cao quý như nàng đang run rẩy…tất cả đã cho thấy một điều, chuyện hoang đường trước mặt là sự thật.

Sinh vật có hình thể chẳng khác nào Chân Long, nhưng lại sở hữu lớp vảy đen kịch đan xen ánh tím, một đôi mắt đỏ ngầu thay vì xanh lục tràn ngập bá đạo, loại Long Lực tím đen bao phủ quanh thân rồng cho thấy nó chính là Nghịch Long Lực trong truyền thuyết.

Bởi vì Lạc Nam vừa mới luyện hóa toàn bộ huyết mạch Nghịch Long chưa lâu, thời gian luyện tầng cuối cùng của Hóa Long Chiến Quyết cũng không dài, dẫn đến kích thước khi hóa thành Nghịch Long không quá lớn, chỉ bằng một nửa bản thể của Long Khuynh Thành.

Tuy là như vậy, Long Khuynh Thành thật sự không có bất kỳ tự tin nào để chiến thắng được hắn.

Thậm chí nhờ vào Long Vực mà nàng tạo ra, bản thể của Nghịch Long đạt được lợi ích càng lớn hơn.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi rốt cuộc là người nào?”
Long Khuynh Thành âm thanh có chút run rẩy.

Trong nội tâm của nàng thực chất vẫn luôn sùng bái người có trang sử hào hùng như Nghịch Long Đế năm xưa, thay vì phụ thân nàng là kẻ dùng thủ đoạn không mấy tốt đẹp để giành được ngôi vị.

Bất quá vận mệnh và số phận là hai thứ không thể tuyển chọn, nàng vẫn là nữ nhi của Long Ngạo Thiên, nàng phải đứng về phía phụ thân của mình, bài xích những người mang huyết mạch Nghịch Long, có thể uy hiếp đến tính mạng cũng như địa vị của phụ thân.

Cứ tưởng Nghịch Long chỉ còn là tồn tại trong truyền thuyết, nào ngờ có một ngày nàng tận mắt chứng kiến và đối mặt với tồn tại khủng bố này.

Càng khó tin hơn, đó lại do một nhân loại biến thành, thân phận của hắn là Côn Lôn Thiếu Chủ, là Trưởng Làng Nhất Thế, cùng Long Tộc không có chút dính liếu.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là nàng phải đi theo ta!”
Lạc Nam giọng điệu ầm vang như sấm, thái độ cương quyết không thể từ chối.

“Ngươi bắt cóc ta không sợ Long Tộc trả thù sao?” Long Khuynh Thành lạnh lùng đáp:
“Ta không biết vì sao ngươi có thể thành Nghịch Long, nhưng một thân một mình ngươi cũng không thể đối kháng nổi Long Tộc!”
“Ta hiểu!” Lạc Nam gật đầu, thản nhiên nói:
“Cho nên ta mới để nàng rời khỏi Côn Lôn, lúc này lại bí mật bắt cóc nàng ngoài tinh không bao la, Long Tộc làm sao điều tra ra?”
Long Khuynh Thành ánh mắt hiện vẻ tức giận, nàng lấy ra một tấm phù chú bóp nát.

Đây là Phù Chú Đế CấpThượng Phẩm có thể liên hệ với cao tầng Long Tộc, một số thủ đoạn phong tỏa cũng chẳng ngăn được nó.

Chỉ thấy Phù Chú sáng lên, một luồng lực lượng cưỡng ép xuyên phá sự phong tỏa của Định Thiên Bát Trụ lao ra, đáng tiếc lại bị Tù Không Bát kết hợp Tỏa Thiên Hắc Ám ngăn chặn, càng chưa nói đến lớp Trận Pháp bên ngoài của Lạc Nam.

Sắc mặt Long Khuynh Thành trở nên cực kỳ khó coi, quả nhiên đối thủ đã có mưu đồ bắt cóc nàng từ trước nên mới chuẩn bị cẩn thận như vậy.

Hơn nữa hắn đã bại lộ bí mật Nghịch Long trước mặt nàng, chứng tỏ thật sự quyết tâm không để nàng rời khỏi.

“Hồng nhan tri kỷ và nữ nhân của ngươi có rất nhiều, vì sao còn tham lam ta?” Long Khuynh Thành chất vấn nói.

Hiển nhiên nàng cho rằng bản tính của Nghịch Long vốn là háo sắc và có dục vọng chiếm hữu, sở dĩ muốn bắt cóc nàng là vì ham mê thân thể nàng.

Lạc Nam ánh mắt trở nên cổ quái: “Mẫu thân nàng cũng không tự tin như nàng a!”
“Ngươi biết Mẫu Phi của ta?” Long Khuynh Thành trừng mắt nhìn.

Lạc Nam không muốn trả lời, để tránh đêm dài lắm mộng, hắn trực tiếp ra tay.

Nghịch Long Lực điên cuồng điều động.

“Đừng nằm mơ!” Long Khuynh Thành mặc dù rất sợ, nhưng nàng dù sao cũng là thiên chi kiêu nữ, không tự tiện nhận thua khi chưa cố gắng đến phút cuối cùng.

“Bài Vĩ Hoành Long!”
Đế Cấp Long Kỹ triển khai, tất cả Chân Long Lực hội tụ vào đuôi rồng, hung hăng quất mạnh xuống đầu rồng của Lạc Nam.

Lạc Nam cười nhạt:
“Đồng Long Đệ Tứ Chưởng – Song Long Chưởng!”
Vuốt rồng chưởng ra, hai hư ảnh Nghịch Long được ngưng tụ từ Nghịch Long Lực phá không mà ra.

Chúng nó bá đạo hất văng đuôi rồng của Long Khuynh Thành, dễ dàng xuyên qua Chân Long Lực của nàng như giấy mỏng, trực tiếp oanh tạc vào cơ thể.

NGAO!
Đau đớn khiến Long Khuynh Thành thét lên, vảy rồng ở đuôi bong tróc đến rỉ máu.

“Đồ Long Thập Bát Chưởng trong truyền thuyết?” Long Khuynh Thành cả kinh.

Nàng đọc qua cổ tịch, biết từ khi Nghịch Long Đế ngã xuống, Đồ Long Thập Bát Chưởng đã thất truyền.

Đây là môn Chưởng Pháp mà Nghịch Long chuyên dùng để khắc chế tất cả Long Tộc, là ác mộng của Chân Long.

“Nàng không phải đối thủ của ta!” Lạc Nam gầm lên:
“Đồ Long Đệ Thập Chưởng – Đại Long Chưởng!”
Vuốt rồng của Lạc Nam đẩy ra, một tôn hư ảnh Nghịch Long khổng lồ được ngưng tụ từ Nghịch Long Lực hiện thế, to lớn hơn cả bản thể của Long Khuynh Thành, trấn áp xuống toàn thân nàng.

“Long Tộc Bí Thuật – Thôn Long Châu!”
Long Khuynh Thành vẫn chưa bỏ cuộc, nàng thi triển Bí Thuật của Long Tộc, viên Long Châu ở vị trí trái tim xoay tròn dữ dội, lực lượng tích lũy trong nó lan tràn khắp toàn thân, đem tu vi của nàng từng bước kéo căng.

Từ Địa Long Đế sắp thành Thiên Long Đế.

“Song Long Trảo!”
70 đường Long Văn bao trùm đôi Long Trảo khổng lồ, chụp thẳng vào Đại Long Chưởng của Lạc Nam.

Đáng tiếc, mặt dù Long Khuynh Thành đã rất cố gắng, nhưng sự khắc chế giữa Nghịch Long và Chân Long thật sự quá kinh người.

Đại Long Chưởng vẫn đủ sức hung hăng tung hoành, đẩy thân rồng của nàng lao thẳng vào thành vách Tù Không Bát.

Long Khuynh Thành cực kỳ kiên cường, nàng vẫn vẫy vùng muốn phản kháng.

Nào ngờ thân thể Lạc Nam đã lao thẳng mà đến, thi triển Long Đằng Cửu Biến, quanh thân còn có vô số Dị Thuộc Tính gia tăng tốc độ.

Không cho Long Khuynh Thành cơ hội ngóc đầu, tứ chi của hắn đã quấn chặt lấy nàng.

“Ngươi muốn làm gì?”
Trước khí tức dương cương và bá đạo của Nghịch Long đè ép, Long Khuynh Thành toàn thân mềm nhũn.

Nhất là khi hai người ở dạng thân rồng, khí tức đồng loại và tính dâm của Long Tộc càng dễ ảnh hưởng đến tâm trí.

Nào ngờ đáp lại nàng là ánh mắt trêu tức của Lạc Nam.

Chỉ thấy Hồn Đỉnh từ trong đầu hắn bay ra, như một thanh búa tạ hướng về đầu rồng của Long Khuynh Thành gõ xuống, tác động trực tiếp vào Linh Hồn.

CONG!
Bị đánh nổ đom đóm, Long Khuynh Thành chỉ cảm thấy có vô số ngôi sao nhỏ bay tròn tròn trên đầu mình, sau đó mơ mơ màng màng ngất lịm đi.

“Thật là lỳ lợm!” Lạc Nam cười cười lắc đầu nhìn lấy Long Khuynh Thành đã lâm vào hôn mê.

Hắn phất tay, thu nàng vào trong Linh Giới Châu.

Lúc này mới cẩn thận thay đổi dung mạo, cưỡi lên lưng Tinh Không Long Mã, thu hồi Định Thiên Bát Trụ, Tù Không Bát trở về, giải trừ Trận Pháp.

HÍ!
Tiểu Tinh hí dài, hóa thành Hắc Ám tiềm hành vào hư không, mang theo chủ nhân biến mất dạng.

Từ đầu đến cuối gọn gàng sạch sẽ, không để lại chút khí tức nào.


“Chàng vừa đi đâu?”
Nhìn thấy Tiểu Tinh mang theo Lạc Nam xé rách không gian trở về, chúng nữ trừng to mắt.

Chẳng biết vì sao hắn đột ngột nói là có chuyện quan trọng cần giải quyết sau đó chuồn lẹ, các nàng còn chưa kịp phản ứng.

“Haha, có chút chuyện, đã xử lý xong!” Lạc Nam thoải mái cười, giang rộng hai tay:
“Lại đây ôm một cái, nhớ chết ta rồi!”
Nói xong, dùng tốc độ vũ bão lần lượt ôm từng thân thể yêu kiều vào lòng, không quên tặng kèm một nụ hôn cháy bỏng khiến chúng nữ vừa thẹn vừa vội.

Phốc!
Đang trên đà ôm hôn nữ nhân của mình, Lạc Nam đột ngột bị đạp bay, sắc mặt mộng bức nhìn lại.

“Hiểu lầm, ta nhầm một chút…”
Lạc Nam cười làm lành nhìn Phượng Nghi Nữ Đế giải thích nói.

Thì ra hắn xém chút nữa cũng ôm hôn nàng như nữ nhân của mình.

Chúng nữ trợn trắng mắt, ngươi rõ ràng ngay cả Phượng Nghi Nữ Đế cũng muốn chiếm tiện nghi, còn dám ngụy biện?
Phượng Nghi Nữ Đế không có tâm tình đùa giỡn, nàng phất óng tay áo đỏ rực như lửa lên tiếng:
“Thiên phú của Tiểu Tiểu còn vượt qua dự kiến của ta, ta đã không còn gì để truyền thụ, đợi ngươi trở về bàn giao một tiếng, ân tình của chúng ta đã thanh toán xong!”
“Dạy xong rồi?” Lạc Nam nghiêm mặt, đưa mắt nhìn sang Tiểu Tiểu.

Chỉ thấy Tiểu Tiểu hướng hắn cười ngọt ngào, hai tay nhẹ nhàng nâng lên.

Tay phải Sinh Mệnh, tay trái Tử Vong…
Hai cổ lực lượng dị thường ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, sau đó theo ý niệm của Tiểu Tiểu nhẹ nhàng mơn trớn lấy nàng như xu nịnh, cuối cùng hoàn toàn dung hợp vào nhau, tạo thành một cổ lực lượng vừa có sinh vừa có tử cực kỳ nguy hiểm.

“Quả nhiên tiến bộ rất nhiều!” Lạc Nam tán thưởng, hắn nhận ra khả năng điều động Sinh Mệnh của Tiểu Tiểu đã sánh ngang Tử Vong, thậm chí nhỉnh hơn một bậc.

“Là nhờ Phượng Nghi sư phụ dạy tốt!” Tiểu Tiểu hết sức nhu nhuận đáp.

“Đừng gọi ta là sư phụ, ta chỉ trả ân tình cho sư phụ ngươi mà thôi! Người mang Tử Vong Lực đừng có gọi ta là sư phụ, tránh người khác hiểu lầm!” Phượng Nghi Nữ Đế lãnh đạm nói.

Tiểu Tiểu ủy khuất chu môi, rõ ràng sư phụ Phượng Nghi đối xử với nàng rất tốt, vì sao lại cố ra vẻ xa lạ như thế?
Lạc Nam vui vẻ vì sự tiến bộ của Tiểu Tiểu, bèn nói:
“Phượng Nghi Nữ Đế, ân tình của chúng ta đương nhiên đã hết, nhưng vì muốn cảm tạ nàng đã dạy dỗ Tiểu Tiểu tận tâm, có thể ở lại Côn Lôn thêm một thời gian để tại hạ báo đáp hay không?”
“Không thể!” Phượng Nghi thẳng thừng từ chối:
“Phượng Hoàng Tộc gần đây có phản đồ vượt ngục, ta cần phải trở về tọa trấn nhằm đề phòng bất trắc!”
“Phản đồ? phản đồ nào?” Lạc Nam tò mò hỏi: “Có cần Côn Lôn Giới hỗ trợ hay không?”
“Là Tịch Diệt Phượng Hoàng!” Phượng Nghi bất mãn hừ một tiếng:
“Nó đã gia nhập Săn Ma Điện để trốn tránh sự truy bắt của Phượng Hoàng Tộc chúng ta, chuyện này không làm phiền người ngoài giúp đỡ!”
“Tịch Diệt Phượng Hoàng?” Lạc Nam ánh mắt trở nên đầy quái dị, trong lòng thầm bĩu môi khinh bỉ.

Nếu như chưa từng trải qua kiếp Long Nghịch, có lẽ ta sẽ thật sự bị lời này của nàng lừa gạt.

Nhưng Lạc Nam đã thừa hiểu, Tịch Diệt Phượng Hoàng hay còn gọi là Phượng Tịch Y mới chính là ác chủ bài của Phượng Hoàng Tộc, thực lực so với Phượng Nghi còn mạnh hơn, tỷ muội các nàng vô cùng thân thiết.

Nghĩ đến chuyện Phượng Tịch Y đã mang danh phản đồ gia nhập Săn Ma Điện, Lạc Nam lập tức đoán ra tám phần mười kế sách của hai tỷ muội các nàng.

Rõ ràng là muốn nằm vùng a, chờ cơ hội cho Săn Ma Điện nhất kích trí mạng.

“Xem ra bất kể là kiếp luân hồi hay thực tại, Phượng Hoàng Tộc sớm muộn cũng cùng Săn Ma Điện trở mặt thành thù!” Nghĩ đến đây, Lạc Nam vô cùng phối hợp đáp:
“Nếu đã như vậy, tại hạ không ngăn cản Phượng Nghi Nữ Đế nữa, nhưng nếu thật sự có phiền phức gì, ta luôn sẳn sàng viện trợ!”
Phượng Nghi Nữ Đế thấy hắn nói với vẻ chân thành, giọng điệu cũng hơi mềm xuống, gật nhẹ đầu:
“Đa tạ!”
Nói xong, quay sang cáo từ Nữ Hoàng, Thường Nga và mấy người chúng nữ.

Ý niệm vừa động.

GÁY!
Pháp Bảo Phi Hành - Hỏa Phượng Xa Giá hiện thân, Phượng Nghi cao quý và ung dung bước vào, trực chỉ Phượng Hoàng Tộc.


“Hừ, người đã đi mất rồi, còn lưu luyến đến như vậy?”
Thấy Lạc Nam vẫn nhìn theo Hỏa Phượng Xa Giá đến khu khuất dạng, Thục Phi có chút ghen tuông hừ một tiếng.

Chúng nữ cũng u oán nhìn hắn, cái tên nam nhân đáng ghét này, nữ nhân của hắn ở đây không nhìn, lại nhìn theo Phượng Nghi Nữ Đế mãi mê như vậy?
“Hắc hắc…” Lạc Nam có chút xấu hổ cười khan.

Thật ra hắn đang bị luân hồi ảnh hưởng, vẫn nhớ lại giao tình giữa Long Nghịch và Phượng Nghi bên trong luân hồi.

Hắn tin chắc chỉ cần cho mình thêm thời gian, thậm chí có thể theo đuổi cả hai tỷ muội các nàng giống như Châu Miên Mạn.

Thấy chúng nữ hung hăng lườm mình, Lạc Nam vội vàng đánh trống lãng lên tiếng:
“Như các nàng đã biết, lần này ta đến Bạo Loạn Luân Hồi Vực luyện hóa Huyết Mạch, không ngờ có biến cố xảy ra!”
“Biến cố gì?”
Quả nhiên chúng nữ lập tức bị đánh lạc hướng, tò mò lên tiếng hỏi.

“Ta bị Thiên Đế của Thiên Đình truy sát, hắn tham lam tài sản trên người ta!”
Lạc Nam lúc này mới đem mọi chuyện kể lại, từ việc Thiên Đế mạnh mẽ ép mình phải nhảy vào Bạo Loạn Luân Hồi Vực, sau đó mạo hiểm luyện hóa Huyết Mạch Nghịch Long lật kèo.

Thiên Đế lại được kẻ thần bí cứu sống, mà Lạc Nam hắn lại bị một đám cường giả vô tình phong ấn lối ra, lâm vào đường cùng chỉ còn cách nhảy vào vòng xoáy luân hồi trở về quá khứ.

Chúng nữ nghe mà mắt đẹp nhảy lên liên tục, ngay cả Hi Vũ, Thường Nga với Lăng Ba là ba vị Nữ Thiên Đế tâm cảnh kinh người cũng không nhịn được khẩn trương siết chặt tay.

Hiển nhiên những chuyện mà Lạc Nam gặp phải quá mức kinh tâm động phách.

“Trở về quá khứ thì sao? chàng gặp phải chuyện gì?” Mấy nữ thanh thuần nhịn không nổi tò mò hỏi.

Lạc Nam lắc đầu, chưa kịp mở miệng, Hi Vũ đã ở bên cạnh ngăn cản, ngưng giọng nói:
“Chuyện xảy ra ở quá khứ không được tiết lộ với bất kỳ ai, tránh để lây nhiễm nhân quả, việc này cực kỳ phiền phức!”
Lăng Ba với Thường Nga gật đầu tán thành.

“Ta cũng định nói như vậy!” Lạc Nam gật đầu.

Vân Tu Hoa cùng Thiên Vô Ảnh tiến lên ôm chặt lấy hắn hai bên tay, nhu tình thủ thỉ:
“Nhìn thấy chàng như thế này, bọn thiếp biết chàng đã trải qua những điều cực kỳ thương tâm ở quá khứ, nhưng hiện tại có bọn thiếp ở bên, từng vết thương lòng rồi sẽ được xoa dịu…”
“Yên tâm, ta vẫn là chính ta, sẽ không để các nàng lo lắng!” Lạc Nam nhu hòa siết chặt hai nàng vào trong ngực.

“Được rồi!” Hi Vũ điềm nhiên căn dặn:
“Vất vả trở về thì nghỉ ngơi cho tốt một thời gian đi!”
Nói xong đã biến mất dạng, sau đó là chúng nữ Thường Nga cùng mấy nữ chưa nếm mùi đời cũng nhao nhao rời khỏi.

Hiển nhiên muốn để lại không gian riêng cho Lạc Nam và các thê tử.

Chúng nữ Âu Dương Thương Lan gò má ửng đỏ, vì tỷ muội quá đông nên thẹn thùng muốn thả người chạy trốn.

Đáng tiếc, Lạc Nam đã sớm đề phòng, Lưới Hồn mở ra trùm lấy một đám thê tử, ngửa đầu cười bá đạo:
“Đêm xuân nhất khắc giá ngàn vàng, các vị thê tử đừng nên hoang phí!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui