Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


“Lục Xuyên Mạn, mày phải chết không đất chôn thây” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng ken két, trong lòng đã có phán quyết.

Giờ phút này anh dần nhìn ra nhiều manh mối, từng chút một đến gần hơn với chân tướng.

Thế nhưng mọi hoài nghỉ dồn lại trong lòng khiến anh lạnh đến thấu xương chưa bao giờ giảm bớt.

Nếu như cô thật sự chỉ là người bị Lục Xuyên Mạn lợi dụng, hãm hại thì tại sao trước nay cô chưa từng kêu oan? Tại sao lại cam chịu bị anh ta làm nhục hành hạ từng đó năm? Đường Hoa Nguyệt cũng chưa từng đi thăm qua anh, thậm chí cô không nhắn gửi lời nào đến anh.
Ngay cả khi cô bị anh đích thân trả thù đến sống không bảng chết, cô cũng chỉ nói với anh vẻn vẹn hai từ không cảm xúc là “không cớ”.

Cô thà chịu đựng chứ không nói ra nỗi khổ tâm cùng sự bất đắc dĩ cho anh nghe?
Hoäc Anh Tuấn giống như một cái cây bị thiêu cháy hết cành lá, chỉ còn một thân bên trong trơ trọi.

Anh thức đến sáng, đầu đau như búa bổ.

Việc hợp tác phát triển IP với một công ty game nước ngoài đang đến giai đoạn mấu chốt, anh lại không thể để mặc GS mà không quản lí.

Cuối cùng anh xốc lại tinh thần đến công ty mở một cuộc họp nguyên một ngày.

Anh rất sợ, sợ phải đối mặt với Đường Hoa Nguyệt khi anh vừa mới biết chân tướng.

Anh sợ không kiểm soát được bản thân khi giờ phút này anh trong lòng anh cảm thấy vô cùng có lỗi với cô, sợ chính mình làm ra điều gì đó không thích hợp lại khiến cô chán ghét.
Vật lộn từ sáng đến tối anh như cái xác không hồn, trong lòng nặng tru, tràn ngập lo lắng cùng bất an, cảm giác giống như sắp ra pháp trường.

Sau đó Hoắc Anh Tuấn bảo trợ lí sắm sửa túi to túi nhỏ, hộp quà này kia đến nhà Đường Hoa Nguyệt.

Đứng trước cổng biệt thự cô đang ở, anh bỗng cảm thấy so với việc gặp Thi Tịnh thì ý muốn nhìn thấy cô mãnh liệt hơn.

Anh hồi hộp thấp thỏm mong rằng được thấy cô vẫn sống tốt, anh muốn xác nhận rằng cô sẽ không vì sự ngu xuẩn của anh mà đau khổ đến bây giờ.

Mà lúc này trong biệt thự là một khung cảnh hòa thuận vui vẻ.

Đường Cận Minh đang xem camera giám sát trên điện thoại bồng nhiên hoảng hốt khi nhìn thấy hình ảnh người đàn ông.

Cậu biết Hoäc Anh Tuấn đã phát hiện Thi Tịnh chính là con gái của anh nhưng anh vẫn chưa biết đến sự tồn tại của hai đứa con trai.

Cận Minh Cận Khánh nhìn nhau một cái, lập tức ôm hết tất cả những thứ xung quanh có thể làm lộ thân phận của mình rồi nhanh chóng đứng lên, hai đứa trẻ còn phân nhau ra cho một người kéo Lục Bạch Ngôn đi, trong khi Lục Bạch Ngôn còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo xuống phòng nghe nhìn bên dưới.

Bởi vì quá gấp gáp nên Cận Khánh suýt làm rơi một chiếc dép lê màu cà phê, thế nhưng cậu bé vẫn cứ hồn nhiên vô tư.

Phòng nghe nhìn cách âm rất tốt, trước mặt là một màn hình lớn chia thành nhiều ô vuông nhỏ, camera giám sát ba trăm sáu mươi độ không góc chết soi rõ bên trong lẫn bên ngoài biệt thự.

Lục Bạch Ngôn thích chí thốt lên: “Wow, giỏi quá đi!”
Đường Cận Minh kiêu ngạo ưỡn ngực, hơi hếch mặt lên, đương nhiên rồi, đó là kiệt tác của cậu mà! Nhưng ngay sau đó Đường Cận Minh lại ra vẻ nghiêm túc, làm động tác “suyt” với Lục Bạch Ngôn.

Có ba anh trai vây quanh vui đùa cùng, Thi Tịnh rất vui, nhưng đang chơi thì chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên, sau đó chỉ trong nháy mắt ba anh trai vội vàng dọn dẹp đồ chơi lủi đi mất tiêu.

Cô bé chớp chớp mắt, có phải là… bố tồi không?
Đường Hoa Nguyệt đương nhiên cũng nghe thấy tiếng chuông cửa, cô tự hỏi, rốt cuộc là Lục Xuyên Mạn hay là Hoắc Anh Tuấn?
Dựa theo năng lực làm việc của anh mình thì sẽ không để Lục Xuyên Mạn tìm ra chỗ trú ẩn của Lục Bạch Ngôn nhanh như vậy chứ?
Cô mặc áo ngủ đi xuống tầng dưới thì đến thấy Thi Tịnh đang đứng trên băng ghế dài, đúng lúc này con bé nhấn mở khóa cửa điện tử, người giúp việc hai bên không ai dám ngăn cản.

Con bé nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau thì ngừng lại, quay ra nhìn cô với vẻ mặt hết sức vô Hiện giờ Đường Hoa Nguyệt đã biết rõ những quỷ kế của Lục Xuyên Mạn nên trong lòng cô cảm thấy yên tâm phần nào.

Cô khoanh tay đứng dựa vào cửa chờ xem Hoắc Anh Tuấn vào rồi sẽ làm gì.

Hoäc Anh Tuấn một mình đi vào, hai tay xách túi to túi nhỏ đủ màu sắc.

Anh nở nụ cười tươi rói với Thi Tịnh, không hề liếc mắt nhìn Đường Hoa Nguyệt.

Đường Hoa Nguyệt không thèm quan tâm, đột nhiên cô liếc mắt thấy một chiếc dép lê màu cà phê liền cảm thấy thật buồn cười.

Cô điềm nhiên như không biết gì mà đi qua đó dùng chân phải đá một cái, chiếc dép bay vào dưới ghế sô pha.

Trong phòng nghe nhìn, ba cậu con trai theo bản năng nhìn xuống dưới chân mình, sau đó kinh ngạc khi phát hiện bàn chân trắng trắng mũm mĩm của Cận Khánh trống trơn.

Cận Khánh ngượng ngùng lè lưỡi, biểu cảm thực xin lỗi trong giây lát rồi lập tức điềm nhiên như không có gì, giống hệt mẹ!
Sau đó cậu chàng lặng lẽ thu chân phải lên giấu vào ống quần rộng thùng thình, tiếp tục nhìn chăm chăm mọi việc đang diễn ra trên màn hình lớn.

Lục Bạch Ngôn càng lúc càng cảm thấy hiếu kì, chú này nửa hôm nửa đêm đến trước cửa rốt cuộc là ai nhỉ? Sao lại khiến cho mọi người ai nấy đề cao cảnh giác như vậy?
Đường Hoa Nguyệt nhìn xung quanh một lượt không thấy có đồ vật gì đáng nghi mới yên tâm ho nhẹ một cái đuổi khách: “Hoắc Anh Tuấn, anh tìm không thấy đường về nhà à? Đêm hôm đến nhà tôi? Anh muốn nghe chửi à?”
Hoắc Anh Tuấn khựng lại, không nói gì, đặt đồ xuống trước cửa, hít sâu một hơi sau đó nhìn sang Đường Hoa Nguyệt.

Ánh mắt này của anh khiến cô không hiểu gì cả, anh nhìn cô như vậy là sao?
Cô đâu biết rằng người đàn ông này vừa mới trải qua một ngày một đêm với tâm trạng như thế nào.

Cô chỉ cảm thấy thái độ của người đàn ông này hình như có gì đó không thích hợp.

Quả nhiên, Hoäc Anh Tuấn không hề động đậy mà chỉ đứng đó nhìn vào bên trong, trông anh khá là căng thẳng “Xin hỏi, tôi có thể vào bên trong không?”
Đường Hoa Nguyệt nhíu mày không khỏi ngờ vực: “Không được, lập tức quay người, thong thả không tiễn!”
- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui