Hoäc Cao Lãng đang đấu tranh Người phụ nữ nữ này làm cho cậu ấy sợ hãi đến cực điểm! Cậu ấy chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra được!
Ngũ quan Hoắc Cao Lãng lập tức nhăn nhíu lại đau khổ, trước mắt là một mảng choáng váng, trong đầu không ngừng vọng lại những lời nói thi vị không rõ ràng.
Cậu ấy cảm thấy như lý trí của mình đang bị kéo đi theo những âm thanh này.
Những âm thanh đó giống như những ác quỷ đeo bám bên tai, mê hoặc nói với cậu ấy: “Người phụ nữ trước mắt này chính kẻ đầu sỏ nhiều năm trước đã hại cậu rơi xuống địa ngục.”
“Dáng vẻ thê thảm người không ra người ngợm không ra ngợm bây giờ của cậu đều là do cô ta ban tặng! Cậu sợ cô ta, hận cô ta!
Cứ nhìn thấy cô ta là muốn phát điên, muốn tự sát! Thậm chí là muốn cùng cô ta đi tìm cái chết!”
Nhưng không biết từ lúc nào, lý trí và suy nghĩ thuộc về bản thân mình cũng dân dân gieo mầm trong đầu Hoäc Cao Lãng, nó đang ra sức hấp thụ tất cả chất dinh dưỡng rồi vươn mình lớn lên.
Nó nói với Hoäc Cao Lãng: “Hãy suy nghĩ kỹ lại đi, có phải là có chỗ nào không đúng không?”
“Cô ta đã từng đối tốt với cậu như vậy, cậu và cô ta đã từng thân mật như vậy, cô ta sao có thể đột nhiên hại cậu được? Cô ta sẽ nhận được ích lợi gì chứ? Cậu đừng để bị người khác lừa! Chân tướng mọi việc chỉ có thể dựa vào chính bản thân cậu mà th Sự giằng co tự mình phân liệt khiến Hoắc Cao Lãng đầu đau như muốn nứt ra, làm cho bàn tay đang đưa ra trước mặt Thi Tịnh cũng bắt đầu không chịu được sự khống chế mà run rẩy, những viên kẹo sắc màu trong tay lần lượt rơi xuống đất.
Thi Tịnh nhỏ giọng kinh hãi, không hiểu được anh trai đẹp trai này tại vì sao lại đột nhiên có sự thay đổi cảm xúc lớn như vậy, bàn tay nhỏ bé cũng không khỏi ra sức kéo Đường Hoa Nguyệt.
Cho dù Đường Hoa Nguyệt đang quay lưng lại với bọn họ, cô vẫn có thể nghe thấy được sự biến đổi của Hoäc Cao Lãng từ những tiếng động nhỏ xíu.
Cô nhắm mặt lại, thở hắt ra một hơi, chậm rãi xoay người, vẻ mặt phức tạp nhìn Hoắc Cao Lãng một cái, sau đó liền rủ ánh mắt xuống.
Hoắc Cao Lãng tự mình điều khiển chiếc xe lăn nấp ra phía sau người Tạ Định Phong, ngón trỏ bàn tay trái tàn nhẫn ra sức cào lên da thịt ngón tay cái đã xuất vài vết thương.
Tạ Đình Phong còn chưa kịp đến chào hỏi Đường Hoa Nguyệt và con gái của cô thì lại vội vã xoay cả người chắn trước mặt Hoắc Cao Lãng, làm cho cậu ấy nhất thời chỉ có thể nhìn thấy Tạ Đình Phong.
Đường Hoa Nguyệt vô cùng lúng túng đứng yên tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của hai người phía đối diện, trái tim lại gợn lên nỗi đau đớn.
Rõ ràng cô không làm gì cả, cô chỉ xuất hiện ở đây thôi mà đã gây ra những phản ứng kích động đau đớn đến tột cùng cho Hoäc Cao Lãng.
Nhưng Hoäc Cao Lãng còn vô tội hơn cô gấp vạn lần! Tại sao lúc đó cậu ấy phải gánh chịu tai họa này chứ?
Đã từng là một Lãng nhỏ, là một đứa đứa trẻ sôi nổi lại hoạt bát như tất cả mọi người quen biết cậu ấy, không ai là không thích cậu ấy.
Nhưng từ sau khi tai họa ập đến, mọi thứ đều đã thay đổi rồi…
Trong lúc Đường Hoa Nguyệt còn đang thất thần, Tạ Đình Phong đã trấn an Hoắc.
Cao Lãng một chút, lòng bàn tay cậu ấy vì căng thẳng mà toát mồ hôi lạnh.
Thật ra lần gặp gỡ này, đối với loại tâm lý bác sĩ của ấy mà nói chính là một lần kiểm tra kết quả.
Sự thật chứng minh rằng, tất cả những cố gắng mà cậu ấy làm trong khoảng thời gian qua đã có hiệu quả.
Khoảnh khắc Hoắc Cao Lãng nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt, quả thực là vẫn còn có dấu hiệu nổi điên nhưng tình trạng của cậu ấy hiện tại đã hoàn toàn có thể kiểm soát được rồi!
Tạ Đình Phong biết, cũng không hoàn toàn là tâm lý của cậu ấy đã được khai thông.
hay là việc trị liệu đã làm giảm bớt đi phản ứng kích động của Hoäc Cao Lãng, mà quan trọng hơn là việc thôi miên của cậu ấy đã đánh thức một chút sự thật đang chôn giấu trong tâm trí Hoắc Cao Lãng!
Chỉ cần từ tận sâu trong lòng Hoắc Cao.
Lãng cảm nhận được sự thật mà bản thân cậu ấy luôn nhận định từ trước đến nay khác với việc đã từng xảy ra trong ký ức, vậy thì cậu ấy sẽ tự nhiên giảm bớt đi phản kháng và sợ hãi với Đường Hoa Nguyệt.
Chỉ cần có một ngày cậu ấy có thể tự mình nhớ ra mọi chuyện thì tự nhiên sẽ không còn sợ hãi con người trong sạch Đường Hoa Nguyệt này nữa Hoắc Cao Lãng thở hổn hến, tay trái gắt gao nắm chắc lấy Tạ Đình Phong, Tạ Đình Phong thường mang rất nhiều thuốc an thần có tính kích thích thấp từ nước ngoài về cho cậu ấy, cậu ấy uống một viên rồi nhắm mắt lại cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Bây giờ đã đỡ hơn một chút, Hoắc Cao Lãng cũng bắt đầu có ý thức kiềm chế cảm xúc và trạng thái của mình, không còn giống như trước đây, cứ mỗi lần phát bệnh là hận không thể hủy diệt luôn cả thế giới cùng với cậu ấy.
Cổ họng Đường Hoa Nguyệt tràn đầy nỗi chua sót, dáng vẻ chịu đựng sự đau đớn này của Lãng nhỏ, cho dù cô có tận mắt nhìn bao nhiêu lần, trong lòng cô đều cảm thấy khó chịu.
Hoắc Cao Lãng đã từ từ bình tĩnh lại một chút, mặc dù thoạt nhìn biểu cảm trên mặt cậu ấy vẫn rất rối rắm, nhưng nhìn qua đã không còn giống như viên thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào nữa.
Đường Hoa Nguyệt chua sót dắt tay con gái rồi nhìn những viên kẹo trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Con yêu, đến chào chú đi con”
Thi Tịnh có chút nghi hoặc: “Rõ ràng nhìn dáng vẻ anh ấy còn rất trẻ, gọi anh là được rồi mà nhỉ! À… Nhưng mà mẹ cũng còn rất hông hỏi nhiều, Thi Tịnh liền ngồi xổm xuống, nhặt những viên kẹo trái cây rơi vương vãi trên đất lên, hai bàn tay nhỏ cùng nâng lên, đi đến bên cạnh Hoắc Cao Lãng.
“Chú ơi, kẹo trái cây của chú cháu trả lại cho chú này, mẹ nói cháu có thể cùng ăn kẹo với chú, chú đừng buồn nữa có được không?”
Thi Tịnh mở to đôi mắt to tròn trong veo ngây thơ nhìn người chú ở trước mặt này, mặc dù cô bé không hiểu vừa nấy đã xảy ra chuyện gì nhưng cô bé có thể nhìn ra được cậu ấy đang rất khó chịu, trước đây bản thân cô bé cũng có những biểu hiện này mỗi khi nghĩ tới những cơn mộng mà mình nằm mơ thấy!
Khuôn mặt Hoäc Cao Lãng tái nhợt từ từ mở mắt ra, một màu vàng nhạt đập vào tầm mắt của cậu ấy, cô bé lanh trí giơ hai bàn tay bé nhỏ ra, chờ đợi câu trả lời của cậu ấy.
- ---------------------------.