Trước mắt Lạc Nam và Diễm Hồng Liên, một đôi thiếu nữ như hoa như ngọc, diện mạo giống nhau như đúc đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm hắn.
Hai nàng này nhìn qua chỉ khoảng 16 17 tuổi, mắt ngọc óng ánh như sao trời, lông mi cong cong xinh xắn, mũi cao môi hồng chúm chím, nước da trắng nõn như trăng rằm, lại đồng loạt sở hữu mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ hết sức đáng yêu, chỉ có đều một người để tóc dài, một người để tóc ngắn mà thôi, bằng không chỉ sợ không ai có thể phân biệt.
Mặc dù thân hình không thể chín mọng thành thục như Diễm Hồng Liên đang đứng cạnh, nhưng tuyệt đối không kém Liên Hoa hay Linh Nhi các nàng.
Quan trọng nhất, hai nữ này tuổi tác còn trẻ, tu vi đã đạt đến Hóa Thần Trung Kỳ, hết sức không đơn giản a, chắc là hậu nhân của một vị trưởng lão nào đó.
“Đại ca!” Hai thiếu nữ hít sâu một hơi, tròng mắt rơm rớm nhìn Lạc Nam nỉ non lên tiếng.
Lạc Nam cùng Diễm Hồng Liên hai mắt nhìn nhau, biểu lộ nhất thời mộng bức, hai thiếu nữ gọi hắn là gì? đại ca?
“Hai vị muội muội, các ngươi có nhầm lẫn hay không?” Diễm Hồng Liên xoa xoa đầu hai nữ mỉm cười nói ra, nhìn hai nàng chắc tuổi tác tương đương Tình Nhi, khiến Diễm Hồng Liên nảy sinh diệu dàng.
“Bọn muội không nhầm, Lạc Nam chính là đại ca của bọn muội!” Thiếu nữ tóc dài dứt khoát nói, trong mắt tràn ngập kiên cường và khẳng định.
Thiếu nữ tóc ngắn gật đầu phụ họa.
Diễm Hồng Liên lắc đầu, vô thức cho rằng hai thiếu nữ này muốn tiếp cận làm quen với phu quân nhà mình, dù sao danh tiếng hiện tại của hắn quá thịnh.
“Hai vị muội muội tên gì?” Lạc Nam có cảm giác kỳ quái khi đối diện hai nữ, hắn nghiêm túc nói ra.
“Muội gọi Lạc Huyên!” Thiếu nữ tóc dài mím môi hồng nói.
“Muội gọi Lạc Ly!” Thiếu nữ tóc ngắn thút thít nói.
“Họ Lạc?” Sắc mặt Lạc Nam cùng Diễm Hồng Liên lập tức biến hóa, một cảm giác không ổn dâng lên trong lòng Lạc Nam.
“Không sai, chúng ta là muội muội ruột thịt của đại ca, là do cùng phụ thân sinh ra!” Lạc Huyên với Lạc Ly đồng thanh nói.
“Nơi này không tiện nói chuyện!” Lạc Nam sắc mặt trở nên âm trầm, bước chân nhanh chóng rời đi.
Diễm Hồng Liên biết tâm trạng hắn không tốt, nhất thời lo được lo mất, đối với Lạc Huyên cùng Lạc Ly nhất thời không biết phải làm sao, chỉ đành đuổi theo hắn.
Thấy biểu hiện của Lạc Nam, Lạc Huyên cùng Lạc Ly hai tỷ muội sắc mặt tái nhợt, ủy khuất dâng lên trong lòng, bất quá vẫn kiên trì đi theo.
Lạc Nam vừa đi, trong đầu vừa ngỗn ngang trăm mối, ký ức mà chủ nhân thân thể này để lại cho hắn không hề tồn tại đôi tỷ muội họ Lạc này, chẳng lẽ bỏ sót thứ gì hay sao?
Trở về Nương Tử Bang, chúng nữ bên trong đang trò chuyện vui vẻ, chợt thấy Lạc Nam cùng Diễm Hồng Liên một mặt không vui trở về, sau lưng còn mang theo một đôi tuyệt sắc thiếu nữ sinh đôi, nhất thời hoảng hốt hỏi thăm:
“Phu quân, có chuyện gì thế?”
Lạc Nam im lặng không nói, ngồi xuống một cái bàn tròn, nhìn Lạc Ly cùng Lạc Huyên nhàn nhạt nói ra:
“Ngồi xuống đi!”
Lạc Huyên cùng Lạc Ly rụt rè ngồi xuống, nhịp tim gia tốc cực độ, cảm giác này đối với hai thiếu nữ như các nàng thật sự không dễ chịu.
Yên Nhược Tuyết cùng Mộc Tử Âm lo lắng kéo tay Diễm Hồng Liên, nàng đành cười khổ đem chuyện vừa diễn ra truyền âm cho chúng nữ.
Từng gương mặt đẹp nghe xong nhất thời kinh dị, im lặng ngồi một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Nói đi, các ngươi vì sao xuất hiện? vì sao không theo Lạc gia chạy trốn, tìm đến ta làm gì?” Lạc Nam trầm giọng, đối với người Lạc gia hắn cảm thấy không chút hảo cảm.
Đặc biệt cách đây không lâu Lạc Phá Lôi còn đê hèn đến mức cho người tập kích Liễu gia và sau khi biết những gì mẫu thân đã phải chịu, khiến cơn giận trong lòng Lạc Nam lên đến đỉnh điểm.
Lạc Ly thấy Lạc Nam lạnh lùng, tính cách nàng vốn mít ướt bật khóc thút thít, Lạc Huyên đem Lạc Ly ôm chặt, hai mắt rơm rớm nhìn Lạc Nam mở miệng:
“Bọn muội vừa sinh ra không lâu, đã được Tam trưởng lão Thánh Linh Học Phủ nhận làm đồ đệ mang về Thánh Linh Học Phủ nuôi dưỡng, rất lâu mới về gia tộc một lần…”
Theo lời kể của Lạc Huyên, Lạc Nam rốt cuộc hiểu rõ vì sao trong ký ức trước đây không hề tồn tại hai tỷ muội này.
Bởi vì thân phận hắn quá thấp, khi Lạc Huyên và Lạc Ly sinh ra, số phận của Lạc Nam hắn đã kém hơn cả một tên nô lệ ở Lạc gia, việc hai vị tiểu thư cao quý ra đời có cần thiết phải cho một tên nô lệ biết không?
Chưa kể hai vị tiểu thư này được cao nhân Thánh Linh Học Phủ thu nhận, thân phận thậm chí còn cao hơn Lạc gia thiếu chủ Lạc Vũ, nào đến lượt kẻ thấp hèn như hắn biết đến?
Thời gian sau này, khi đôi mắt bị mù, phần lớn thời gian Lạc Nam đều mang thương thế trong người hấp hối chờ chết, dù Lạc Huyên cùng Lạc Ly có trở về thăm nhà, cũng không phải hắn có thể tiếp xúc.
Kể từ đó, Lạc Nam trước đây luôn cho rằng hắn chỉ có một mình Lạc Vũ là đệ đệ, không hề hay biết còn đôi tỷ muội song sinh trước mắt.
“Hức hức, bọn muội hoàn toàn không được biết mình có một vị đại ca, Lạc gia không ai nói, nếu không hai muội sao có thể để huynh chịu khổ như thế?” Lạc Huyên nhớ đến những gì Lạc Nam phải chịu, nhìn con mắt màu trắng tà dị của hắn, nhất thời cũng không nhịn được bật khóc.
Lạc Nam cười nhạt, sinh ra một phế vật như hắn Lạc gia hận không thể lập tức giết đi cho khuất mắt, làm sao lại thừa nhận mà kể về hắn cho hai nữ được chứ?
“Đại ca, xin lỗi vì những gì huynh đã trải qua…xin lỗi vì sự vô tâm của bọn muội, huynh có tha thứ cho chúng ta hay không?” Lạc Ly vừa lau nước mắt vừa mếu máu.
Vốn các nàng muốn tìm đến hắn sớm hơn nhưng không biết phải làm thế nào để đối mặt, hai nàng cảm thấy không có mặt mũi để đối diện với hắn, lúc này đây nước lũ tràn bờ, chỉ sợ hắn sẽ không tha thứ, không tiếp nhận các nàng.
Chúng nữ bị Lạc Huyên với Lạc Ly làm cho động lòng, các nàng thật sự quá nhỏ để đối diện gia cảnh tàn khốc như thế.
Phụ thân cùng nhị ca trở mặt thành thù với đại ca, mà hai nàng đứng giữa, như con thuyền nhỏ lênh đênh vô định…
Lạc Nam nhắm mắt lại, đại ca thực sự của tỷ muội các ngươi đã chết, hắn cũng không biết đến các ngươi tồn tại, đương nhiên sẽ không hận thù hay căm ghét gì các ngươi, các ngươi cũng không có lỗi lầm gì cần đến hắn tha thứ, nhưng mà có nên tiếp nhận hai vị muội muội hay không? Lạc Nam chưa có đáp án.
Hai nữ là con ruột của Lạc Phá Lôi, người Lạc Nam quyết tâm phải giết.
“Các ngươi đi đi! Chúng ta xem như người xa lạ, dù ta diệt sạch Lạc gia cũng không động đến các ngươi!” Lạc Nam mở miệng nói ra.
“Đại ca…”
Nghe lời nói vô tình của hắn, Lạc Huyên cùng Lạc Ly tuyệt vọng khóc rống lên, kết cục xấu nhất rốt cuộc diễn ra, hai nàng lảo đảo sắp ngã, gương mặt xinh đẹp không còn chút huyết sắc, đôi môi tái nhợt cắn đến rỉ máu.
Bịch bịch.
Chúng nữ hoảng hốt, Lạc Huyên cùng Lạc Ly vậy mà cùng nhau quỳ xuống dưới chân Lạc Nam.
“Các ngươi muốn làm gì?” Lạc Nam mở to mắt, vội vàng đem hai nữ đỡ dậy.
“Bọn muội biết mình không xứng đáng, muốn quỳ xuống tạ tội với đại ca!” Hai nữ không chịu ngồi dậy, linh lực ghì xuống đất cứng đầu nói.
Lạc Nam buộc phải dùng lực lượng Thể Tu, đem hai nữ bế phốc lên, đặt ngồi trên bàn, lạnh lùng nói:
“Đừng ép ta! đó đã là giới hạn cuối cùng! Đổi lại các ngươi rơi vào hoàn cảnh của ta, các ngươi sẽ tha thứ sao?”
Lạc Huyên cùng Lạc Ly thê thảm lắc đầu, các nàng muốn năn nỉ hắn nhưng không biết phải làm sao, vì những gì đại ca từng trải qua quả thật như địa ngục vậy…
“Hức, đại ca…nếu ngươi có thể trả thù, để phụ thân một mạng được không? đem hắn phế bỏ cho sống như người bình thường thôi cũng được!” Lạc Huyên không từ bỏ hy vọng líu ríu nói.
Mặc dù Lạc gia hiện tại đã trốn đi, nhưng với sự phát triển hiện tại của Hậu Cung, các nàng cho rằng ngày Lạc Nam trả thù sẽ không còn xa.
“Đúng vậy, đại ca giết toàn bộ Lạc gia cũng được, tha cho phụ thân và mẫu thân bọn muội được không?”
Lạc Ly gật đầu, mặc dù Lạc Phá Lôi làm ra những chuyện tàn nhẫn, nhưng dù sao hắn cũng là phụ thân của nàng, sao có thể nhìn đại ca giết hắn.
Về phần những người khác của Lạc gia, hai nữ tiếp xúc rất ít, không có chút tình cảm nào, cũng không có mặt mũi cầu xin cho bọn hắn, huống hồ những kẻ hành hạ Lạc Nam trong quá khứ chính là bọn hắn.
“Không được! Lạc Phá Lôi phải chết! về phần mẫu thân các ngươi phải xem có tội hay không.
” Lạc Nam chém đinh chặt sắt, không có chút khoan nhượng, gằn từng chữ nói:
“Các ngươi nếu muốn nhìn nhận người đại ca này, phải chấp nhận từ bỏ Lạc Phá Lôi, không thì chúng ta tiếp tục làm kẻ xa lạ!”
Lạc Huyên cùng Lạc Ly chính thức lâm vào tuyệt vọng, trái tim đau đớn đến co thắt, hô hấp rối loạn, triệt để ngất đi.
Liễu Thi Cầm vội vàng đỡ lấy hai nàng, đối với hai tỷ muội này vừa thương vừa tiếc hận, bất quá dù Lạc Nam đồng ý tha Lạc Phá Lôi, nàng cũng sẽ không đồng ý.
Những gì tỷ tỷ trải qua phải dùng đến máu để có thể rửa sạch.
“Phu quân…” Chúng nữ muốn lên tiếng an ủi, nhưng nhất thời không biết làm sao mở miệng, tình huống này quá mức khó xử.
“Đây là Dung Linh Thảo, nàng tranh thủ luyện Dung Hỏa Đan đi!” Lạc Nam đứng dậy đưa dược liệu cho Tiêu Thanh Tuyền, cho chúng nữ một nụ cười an ủi, thân hình hắn biến mất.
“Để chàng yên tĩnh một chút đi!” Mộc Tử Âm nhẹ giọng nói ra, đỡ Lạc Huyên cùng Lạc Ly nằm xuống giường, thở dài một tiếng:
“Phu quân khổ, hai nha đầu cũng không dễ chịu…tất cả thảm kịch đều do tên khốn Lạc Phá Lôi gây nên!”
“Thật muốn một búa bổ chết hắn!” Băng Linh Nhi thở hừ hừ nói.
…
Bên trong Linh Giới Châu…
Lạc Nam ngồi trên đỉnh cao nhất của Cung Đình Thụ, ánh mắt nhìn xa xăm, hắn cũng biết Lạc Huyên cùng Lạc Lý khổ sở, nhưng sau những gì Lạc Phá Lôi đã gây ra, kẻ này buộc phải chết.
“Tiểu Nam, buồn rầu gì thế? Nàng dâu nào của ta nghịch ngợm à?” Theo âm thanh diệu dàng truyền đế, hương thơm bát ngát thoang thoảng không gian, một làn khói xanh tiến đến.
Dung nhan ma mị của Liễu Ngọc Thanh hiện ra, nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, đem nhi tử ôm vào lòng, bàn tay vuốt tóc hắn hết sức ôn nhu.
Đối với Lạc Nam, Liễu Ngọc Thương yêu thương vô bờ bến, nàng hận không thể đem tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian dành cho nhi tử của mình.
Lạc Nam so với nàng cao hơn không ít, dáng người lại to hơn nàng, bị Liễu Ngọc Thanh ôm nhìn qua có phần khôi hài, bất quá có nàng bên cạnh, tâm trạng của Lạc Nam dễ chịu phần nào, đem chuyện hai nha đầu Lạc Huyên cùng Lạc Ly nói ra.
Liễu Ngọc Thanh nghe xong hơi trầm tư, mặc dù nàng hận Lạc Phá Lôi cùng Lạc gia, nhưng không đến mức chuyển hận ý sang hai thiếu nữ vô tội, trái lại có chút đồng cảm với số phận hai nữ.
“Nếu ngươi muốn nhận lại hai nàng, mẫu thân hoàn toàn ủng hộ!” Liễu Ngọc Thanh diệu dàng nói, chỉ cần Lạc Nam hài lòng, nàng sẽ không ngần ngại chấp nhận bất cứ điều gì, sủng ái hắn vô điều kiện.
“Tiểu Huyên và Tiểu Ly rất đáng thương, ta đương nhiên muốn nhận hai nàng, nhưng mạng của Lạc Phá Lôi đồng dạng cũng phải lấy!” Lạc Nam khó xử nói.
Liễu Ngọc Thanh gật gật đầu, Lạc Phá Lôi chính là vết bẩn trong đời nàng, đương nhiên không thể bỏ qua cho hắn, nàng nhìn thoáng hơn Lạc Nam một chút, lúc này cười nói:
“Lạc Phá Lôi phải chết, nhưng chỉ cần thực lực chúng ta cường đại, lập tức có muôn vàn cách khiến hắn chết mà không cần trực tiếp động thủ có đúng không? như vậy dù Lạc Huyên và Lạc Ly có đau lòng cũng không thể trách người đại ca như ngươi!”
“Không được, ta phải tự tay tiễn hắn lên đường!” Lạc Nam lắc đầu, ánh mắt lập lòe sát khí.
“Ngốc tử, làm như vậy khác nào đời này đoạn tuyệt với Lạc Huyên các nàng? Chi bằng lùi lại một bước để nhận hai vị muội muội, bên nào thỏa đáng hơn?!” Liễu Ngọc Thanh khuyên nhủ.
Nàng lăn lộn gần hai chục năm, đắng cay ngọt bùi đều đã trải qua, việc gì thiết thực nhất thì làm, chỉ cần kết quả cuối cùng đúng với mục đích.
Nàng muốn Lạc Phá Lôi chết, nhưng không nhất thiết phải do chính mình ra tay, chỉ cần kẻ đó chết đi là được, về phần nguyên nhân chết thì thiếu gì cách sắp xếp.
“So với Lạc Phá Lôi, Lạc Vũ cũng là đối tượng phải chết…Lạc Huyên hai nữ cũng không yêu cầu ngươi tha cho Lạc Vũ đúng chứ?” Liễu Ngọc Thanh vuốt má hắn nói.
Lạc Nam gật đầu, có lẽ do Lạc Vũ cùng tỷ muội Lạc Huyên cực ít tiếp xúc, nên hai nàng không nhắc đến hắn.
“Nghe lời mẫu thân, ngươi có thể giết Lạc Vũ, nhưng không cần đích thân ra tay giết Lạc Phá Lôi, tỷ muội Lạc Huyên cùng Lạc Ly thiên phú nhất định rất cao mới được Trưởng Lão Thánh Linh Học Phủ thu nhận từ nhỏ, ngày sau sẽ là trợ lực cho Hậu Cung, thậm chí ngươi có thể cùng các nàng phát sinh quan hệ như với Thi Cầm, mẫu thân không ý kiến!” Liễu Ngọc Thanh chiều chuộng nói.
Lạc Nam kinh ngạc: “Mẫu thân biết chuyện ta và dì nhỏ?”
Liễu Ngọc Thanh bật cười, đôi môi đen bóng hết sức quyến rũ nói:
“Khanh khách, biểu hiện của Thi Cầm có thể giấu được ta sao?”
“Người không phản đối?” Lạc Nam mừng rỡ, vốn hắn và Liễu Thi Cầm chưa biết nói sao với nàng đấy.
“Ngốc, dù ngươi có muốn lật trời mẫu thân cũng cho ngươi! Muốn trở thành Bá Chủ, “đường đường chính chính” và “mưu mô thủ đọan” đều là thứ phải học để tùy cơ ứng biến trong mọi hoàn cảnh, chỉ cần mục đích cuối cùng không gây tổn thương đến người thân của chúng ta, hiểu chưa?” Liễu Ngọc Thanh cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn, hương như u lan.
Tâm trí và tính cách của Liễu Ngọc Thanh sau khi trải qua những biến cố gặp phải ở Tu Chân Giới và việc đúc lại Diệt Sinh Độc Thể đã hoàn toàn biến dạng, những quy tắc gò bó kia nàng hoàn toàn không nhìn vào trong mắt.
Dù không nói ra, nhưng phần đời còn lại của nàng sẽ vì Lạc Nam mà sống, nàng sẽ ưu tiên những chuyện có lợi nhất cho hắn lên hàng đầu, nàng sẽ ủng hộ hắn vô điều kiện, nàng có thể vì hắn làm những chuyện kinh khủng nhất, độc địa nhất, đương nhiên trong đó bao gồm hy sinh vì hắn…
“Diệt Sinh Độc Thể là loại thể chất được hình thành khi Độc diệt tính mạng cả một thế giới, Liễu Ngọc Thanh không còn là một mẫu thân ôn nhu hiền diệu như tưởng tượng ban đầu của công tử đâu…đừng cảm thấy bất ngờ trước những quyết định và hành động sau này của nàng!” Kim Nhi lên tiếng nhắc nhở.
Lạc Nam âm thầm ghi nhớ, nắm chặt bàn tay mềm mại của Liễu Ngọc Thanh, kiên quyết gật đầu:
“Mẫu thân, ta đã hiểu mình phải làm gì!”