Lạc Nam ý vị thâm trường nhìn Lão Hoàng Đế, lão gia hỏa này không ngờ muốn vào chính đề sớm như vậy, xem ra đã không nhịn được muốn nhận sính lễ của hắn.
Điều này không thể trách Lão Hoàng Đế, có trách thì trách lượng Sính Lễ Lạc Nam đưa cho Bách Hoa Tông khiến đám người điên cuồng, dù Hợp Thể Hậu Kỳ như hắn cũng không ngoại lệ.
“Lần này tại hạ đến Băng Huyền Đế Quốc gồm ba mục đích, chuyện thứ nhất chính là tính sổ với Lâm Khánh…” Lạc Nam thản nhiên cười nói.
Đám người nghe vậy thầm mắng, ngươi tính sổ với Lâm Khánh thì cũng thôi, đem toàn bộ Lâm Gia diệt đi còn dám đem ra nhắc lại, quả thật kiêu ngạo không có biên giới.
“Không biết hai chuyện còn lại muốn làm là gì?” Thái Thượng Hoàng trầm giọng, đối với việc hy sinh Lâm gia hắn cũng rất đau lòng, nhưng đành phải lấy đại cục làm trọng.
Lạc Nam nhếch miệng cười, ánh mắt đảo quanh toàn trường một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Băng Trường Không vẫn luôn ra vẻ bình thản từ tốn nói:
“Tại hạ cùng mấy vị hiền thê vô tình nhận được truyền thừa của Tà Hoàng tiền bối, cũng xem như một nửa đệ tử của hắn, chuyện thứ hai chính là muốn vì Tà Hoàng lấy lại một phần công đạo…”
Lời vừa nói ra, toàn trường sắc mặt đại biến, Nhị Hoàng Tử tái nhợt da mặt, Băng Trường Không giật giật lông mày, gân xanh hằn lên trên trán, hiển nhiên đã âm thầm tức giận, dù sao trận chiến khiến Tà Hoàng tự bạo năm xưa do hắn cầm đầu, muốn lấy lại công đạo cho Tà Hoàng không phải là tính sổ hắn sao?
Băng Phỉ Phỉ không ngờ Lạc Nam lại muốn làm như vậy, ánh mắt xuất hiện vẻ hoảng hốt, mà Băng Lam Tịch lại thản nhiên ngồi ở nơi đó như đã biết trước mọi việc, nhưng nếu nhìn thật kỹ sẽ phát hiện thân thể nàng hơi run một chút, bàn tay trắng như phấn nhẹ siết lại.
Đúng lúc này, thân ảnh của Hỏa Lực cùng Hỏa Sơn cũng vô thanh vô thức xuất hiện sau lưng Lạc Nam, cười nhạt nhìn cao tầng Băng Huyền Đế Quốc, cảnh tượng như giương cung bạc kiếm.
Không ai lường trước được đó lại là chuyện Lạc Nam muốn làm, cả đám thầm nghĩ tên này còn muốn cưới Tam công chúa không? vì một kẻ đã chết lâu như vậy trở mặt với nhà vợ, có cần thiết không?
Người khác có thể cảm thấy không cần thiết, nhưng Lạc Nam lại thấy rất cần…nếu không có Tà Hoàng và Lôi Hỏa Huyền Công của hắn, chiến lực của Lạc Nam và mấy bà vợ không thể cao như vậy, rất nhiều diễn biến trong đời hắn cũng sẽ thay đổi theo hướng bất lợi.
Có thể nói không ít lần Lôi Hỏa Huyền Công cứu mạng của Lạc Nam, Nguyệt Kỳ và Mộng Ảnh.
Chưa kể cũng chính Tà Hoàng là kẻ tác hợp trực tiếp cho hắn cùng tỷ muội Diễm Hồng Liên từ đó mới nảy sinh quan hệ với Diễm Nguyệt Kỳ.
Tà Hoàng mặc dù đã chết đi, nhưng số mệnh của Lạc Nam bị ảnh hưởng bởi hắn rất nhiều, vì Tà Hoàng lấy lại một phần công đạo…rất nên làm.
Ánh mắt Lão Hoàng Đế mặc dù hơi co lại, nhưng vẫn giữ được sự bình thản của một cường giả, hắn trầm giọng nói:
“Tu Chân Giới mạnh được yếu thua là lẽ thường tình, Tà Hoàng không bằng Đế Quốc nên hắn thảm bại…Nếu Tà Hoàng không chết, truyền thừa của hắn chưa chắc đã rơi vào tay ngươi, theo một chiều hướng khác ngươi phải cảm tạ Băng Huyền Đế Quốc mới đúng!”
Lạc Nam không phản bác, lời Lão Hoàng Đế nói hắn đương nhiên hiểu, bình thản nói: “Lão Hoàng Đế nói không sai, nhưng thế gian này không có chữ “nếu”, kết quả luôn chỉ có một chính là ta nhận ân nghĩa của Tà Hoàng, buộc phải trả cho hắn!”
“Hừ, ngươi muốn làm gì? Trường Không chính là phụ thân của Băng Lam Tịch cùng Băng Dũng, chẳng lẽ ngươi muốn vì Tà Hoàng đã chết đi mà giết hắn? huống hồ chúng ta đã hủy bỏ lệnh truy nã người sử dụng Lôi Hỏa Huyền Công rồi.
” Lão Hoàng Đế cũng có chút tức giận rồi.
Vốn lần này Lão Hoàng Đế đích thân xuất hiện là muốn nhận một phần sính lễ long trọng sau đó nhân cơ hội rút ngắn khoảng cách với Hậu Cung, để ngày sau Băng Huyền Đế Quốc được càng nhiều lợi ít.
Nào ngờ tên nhóc này lôi chuyện Tà Hoàng ra nói, quả thật phá hỏng bầu không khí đến cực điểm.
“Ta không phải người bạo lực thích chém chém giết giết, ân tình của Tà Hoàng mặc dù quan trọng nhưng không thể nào sánh bằng Tịch nhi của ta, để nàng phải khó xử khi đứng giữa Hoàng Thất và ta là điều ta không muốn nhìn thấy…” Lạc Nam nhu tình nhìn Băng Lam Tịch mở miệng nói ra.
Mặc dù tình phụ tử giữa Băng Trường Không và Băng Lam Tịch không mấy sâu nặng, nhưng nói gì thì nói hắn vẫn là phụ thân của nàng, nào có nữ nhi nào vui sướng khi nhìn thấy phu quân cùng phụ thân lâm vào thù oán chứ?
Lạc Nam không thể vì Tà Hoàng đã chết mà làm tổn thương thê tử gắn bó bên cạnh mình, hắn quả thật cũng rất khó xử.
Nghe lời nói của Lạc Nam, Băng Lam Tịch tình ý dào dạt tiến đến nắm chặt tay nam nhân của mình, hắn suy nghĩ cho nàng đến bước này, nàng đã mãn nguyện không lời diễn tả.
Băng Phỉ Phỉ nhìn một màn này trong mắt xuất hiện một tia ước ao, có nam nhân cường thế như vậy vì mình làm chỗ dựa thì thật tốt biết bao.
Đám người thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Băng Trường Không cũng giãn ra nét mặt, nhìn biểu hiện hạnh phúc của Băng Lam Tịch trong mắt tràn ngập phức tạp.
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Lão Hoàng Đế trầm ngâm hỏi, chỉ cần tiểu tử này không làm quá căng, hắn vẫn có thể tiếp nhận.
“Lập bia mộ và đúc tượng Tà Hoàng giữa trung tâm Băng Huyền Thành kèm theo dòng chữ “Băng Huyền thành tâm hối lỗi”, Băng Trường Không và toàn thể những người có liên quan đến cái chết của Tà Hoàng phải cúng tế trước mộ hắn!” Lạc Nam chỉ ra một ngón tay nói.
Tà Hoàng đã chết, nguyên nhân chính gây nên xung đột là Nhị Hoàng Tử cũng không sống được bao lâu, Lạc Nam không nghĩ ra lý do nào khác để đòi công đạo cho hắn ngoài chuyện như vậy.
Để một cái Cửu Cấp Thế Lực tế bái, dù hiện tại Tà Hoàng còn sống vẫn chưa chắc làm được, Lạc Nam cảm thấy ân tình này mình trả cho hắn đã đủ lớn.
“Không thể được!”
Hầu hết các thành viên thuộc Đế Quốc biến sắc mặt, làm như vậy thì mặt mũi Băng Huyền Đế Quốc phải để ở đâu? Tà Hoàng mặc dù lợi hại thật đấy, nhưng hắn chỉ là một Luyện Hư Kỳ, năm xưa Đế Quốc còn chưa xuất động Hợp Thể Kỳ xuất chiến đấy.
Hơn nữa qua các thời đại, rất nhiều anh hùng Băng Huyền Đế Quốc vì cống hiến cho quốc gia mà hy sinh cũng không được thờ phụng như vậy, Tà Hoàng lấy tư cách gì chứ?
“Lạc công tử, yêu cầu này của ngươi quả thật có phần quá đáng…” Dương Quốc cùng Vũ Hà cầm đầu đám quyền thần kháng nghị.
Năm xưa bao vây Tà Hoàng cũng có mặt bọn hắn, Tu Chân Giới mạnh được yếu thua, Tà Hoàng bị giết vì hắn không biết tiến thối, nếu đem công pháp bán cho Đế Quốc đã không phát sinh nhiều chuyện như vậy.
“Hừ, quá đáng? Tà Hoàng chỉ không bán công pháp cho các ngươi mà thôi, Băng Huyền Đế Quốc lại không biết xấu hổ vây công dẫn đến hắn tự bạo, lỗi lầm hoàn toàn thuộc về các ngươi, ta chỉ tạo cơ hội cho các ngươi xin lỗi mà thôi!” Lạc Nam cười lạnh phản bác.
Hỏa Sơn cùng Hỏa Lực nhất thời bùng phát khí thế phụ trợ, gia tăng áp lực vô hình.
Đám người Dương Quốc nhất thời toàn bộ á khẩu, trong Tu Chân Giới nào có phân biệt đúng sai lầm lỗi? kẻ nào mạnh lời nói của hắn sẽ đúng, lúc này Lạc Nam mạnh hơn nên bọn hắn không dám phản bác.
Trong lúc nhất thời, cả đám hướng mắt nhìn về Lão Hoàng Đế, muốn xem quyết định của hắn.
“Trường Không, chuyện Tà Hoàng năm xưa là do ngươi quyết, ngươi cảm thấy thế nào?” Lão Hoàng Đế lại hướng ánh mắt về phía Băng Trường Không.
Đạt đến cảnh giới như Lão Hoàng Đế, hắn không quan tâm cái gọi là mặt mũi, chuyện gì có lợi lớn nhất cho Đế Quốc thì làm, nếu tế bái Tà Hoàng có thể khiến Băng Huyền Đế Quốc mạnh hơn hắn cũng không ngần ngại…nhưng lúc này lại giao quyền quyết định vào tay Băng Trường Không.
Hắn tin tưởng Băng Trường Không sẽ cho ra câu trả lời thích hợp.
Băng Trường Không hít sâu một hơi, ánh mắt liếc về phía Băng Lam Tịch, phát hiện vẻ mặt của nàng dù bình thản nhưng thân hình lại đang nhẹ nhàng run rẩy, hiển nhiên rất sợ nam nhân của mình bộc phát xung đột với người làm phụ hoàng như hắn.
Mà Băng Lam Tịch lúc này cũng đang thản nhiên nhìn Băng Trường Không, chỉ là bên trong ánh mắt lạnh lùng của nàng xuất hiện một tia cầu khẩn…
“Thôi…nợ mẫu nữ các nàng đủ nhiều rồi, gương mặt già này của ta còn đáng giá bao nhiêu đồng chứ?”
Ánh mắt nữ nhi khiến trong lòng Băng Trường Không như bị bóp chặt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, cuối cùng trầm giọng mở miệng:
“Chuyện năm xưa đúng là sai lầm của trẫm, trẫm quyết định làm theo lời của Lạc Nam, mang theo các khanh thành tâm nhận lỗi trước mặt anh linh của Tà Hoàng!”
Nói xong nhàn nhạt nhắm mắt lại, đối với tình cảnh xung quanh đã không thèm để ý.
Lạc Nam hơi bất ngờ, lần đầu tiên nhận thấy mình đã đánh giá sai Băng Trường Không, lúc này hắn mới ngẫm nghĩ lại…nguyên nhân Băng Trường Không cùng Tà Hoàng phát sinh xung đột cũng vì muốn đoạt lấy Lôi Hỏa Huyền Công cho con trai hắn là Nhị Hoàng Tử tu luyện.
Mặc dù cuối cùng thân mang trọng thương, Lôi Hỏa Huyền Công biệt vô âm tính, nhưng Băng Trường Không chưa từng hối hận.
Người làm phụ thân, đôi lúc cũng phải vì tương lai của con mình suy nghĩ, Băng Trường Không cũng không ngoại lệ, tuy nhiên hắn thân làm Hoàng Đế, rất nhiều chuyện phải đặt lợi ít Đế Quốc lên hàng đầu, khiến thân tình đôi khi trở thành vật hy sinh.
Lạc Nam rõ ràng cảm giác được bàn tay đang hơi run của Băng Lam Tịch khôi phục sự bình tĩnh sau khi Băng Trường Không đưa ra quyết định.
Hiển nhiên Băng Lam Tịch hài lòng với kết cục như vậy, Lạc Nam lau đi mồ hôi trên cái trán trơn bóng của nàng, hắn biết lần này mình xử lý chuyện Tà Hoàng đúng rồi, nếu làm quá căng chỉ làm khổ nữ nhân toàn tâm yêu hắn này.
“Không tệ, Băng Huyền Đế Quốc chúng ta dám làm dám chịu, cứ y theo quyết định của Trường Không mà tiến hành!” Lão Hoàng Đế tuyên bố khiến đám người rốt cuộc ngậm miệng.
Tin tưởng không lâu nữa, giữa Băng Huyền Thành xuất hiện bia mộ và pho tượng Tà Hoàng sẽ gây chấn động dư luận một khoảng thời gian.
“Nói đi, chuyện thứ ba của ngươi là gì?” Lão Hoàng Đế nhìn Lạc Nam sẳn giọng, hắn cảm thấy gương mặt già của mình bị tiểu tử này làm cho đau rát, giọng nói cũng không còn khách khí như lúc đầu.
Lạc Nam biết nếu hiện tại mình còn gây khó dễ chỉ sợ lão già này sẽ liều mạng, hắn nắm chặt bàn tay Băng Lam Tịch, lại tiến đến kéo lấy Băng Linh Nhi, mỉm cười nói:
“Ta và Tịch nhi cùng Linh Nhi lưỡng tình duyên tuyệt, tiểu tử muốn hướng Đế Quốc và Nguyễn gia hỏi cưới hai nàng làm vợ!”
Băng Linh Nhi thấy mình chỉ là một tiểu tỳ nữ gả theo công chúa, hiện tại Lạc Nam lại xem trọng đề cập cả mình, nhất thời cảm động hai mắt ướt át, yêu hắn đến chết đi sống lại.
Băng Lam Tịch yêu chiều đem Băng Linh Nhi ôm lấy, giờ phút này nàng đã chờ đợi thật lâu.
Băng Phỉ Phỉ ánh mắt u oán nhìn tình cảnh này, lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác ghen tị với một tiểu thị nữ.
Băng Dũng trong lòng hớn hở, cảm thấy nhân sinh của mình chưa bao giờ đắc ý như vậy, tỷ tỷ tìm được hạnh phúc là điều mà người đệ đệ như hắn mãn nguyện nhất.
“Nguyễn gia?” Lão Hoàng Đế nhíu mi, hắn mặc dù biết Băng Huyền Thành có một cái Nguyễn gia, nhưng bế quan quá lâu nhất thời không rõ ràng vì sao Lạc Nam lại đề cập đến.
“Nguyễn gia chính là nhà ngoại của Băng Dũng cùng Lam Tịch!” Băng Trường Không lên tiếng giải thích nói, ánh mắt nhìn về đám lão thần đang ngồi bên dưới.
“Người đứng đầu Nguyễn gia lên đây đi!” Lão Hoàng Đế nghe vậy gật đầu.
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt hâm mộ nhìn về một lão già có tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ, hắn chính là người đứng đầu Thất cấp thế lực Nguyễn gia, đồng thời là ông ngoại của Băng Lam Tịch cùng Băng Dũng.
“Lão thần Nguyễn Khiêm tham kiến Lão Hoàng Đế, tham kiến bệ hạ nương nương!” Ông ngoại Băng Lam Tịch chủ động tiến đến, ánh mắt già nua tràn ngập tự hào.
Lão Hoàng Đế gật đầu, mà Băng Trường Không cùng Hoàng Hậu vội vàng hoàn lễ.
“Ra mắt ngoại công!”
Lạc Nam chắp tay, ánh mắt kính trọng nhìn về lão nhân này, theo lời kể của Lam Tịch, dù ở thời điểm khó khăn nhất thì Nguyễn gia chưa từng từ bỏ tỷ đệ hai nàng, lại liều mình trợ giúp Băng Dũng tranh ngôi Thái Tử dù biết tương lai sẽ dữ nhiều lành ít, thậm chí mấy nhà ít ỏi kia sở dĩ đầu nhập phe cánh của Băng Dũng cũng vì giao tình lâu năm với Nguyễn gia.
Trong quá trình ngấm ngầm tranh đấu, Nguyễn gia đã hy sinh vài vị trưởng lão.
Gia tộc như vậy không kém Liễu gia, đáng để hắn tôn trọng.
“Tốt tốt, Lam Tịch gặp được ngươi chính là phúc phận của nàng, bộ xương già như ta có thể yên tâm…” Nguyễn Khiêm nhìn Lạc Nam cười hiền lành, tròng mắt đục ngầu xuất hiện ánh nước.
Hắn chỉ có một con gái duy nhất là mẫu thân của Lam Tịch, gả cho Băng Trường Không sau đó không rõ nguyên nhân chết đi, tài sản quý giá nhất còn lại chính là hai đứa cháu ngoại, lúc này nhìn thấy Băng Lam Tịch tìm được chỗ quy túc tốt, mà tương lai của Băng Dũng cũng sáng lạng, sao có thể không mừng đến ngấn lệ?
“E hèm, theo tập tục của Băng Huyền Đế Quốc…muốn cầu hôn phải có…” Lão Hoàng Đế giả vờ ho khan, hai đầu ngón tay xoe xoe.
Đám người sắc mặt co giật, thầm nghĩ có thể giữ chút phong độ của Hợp Thể Hậu Kỳ hay không đây?
Lạc Nam gật gù, nhìn Lão Hoàng Đế cười tủm tỉm nói:
“Vì Nguyễn gia cũng là nhà của Linh Nhi và Lam Tịch, nên sính lễ được ta cố ý chia làm hai phần! một dâng lên Hoàng thất, một gửi đến Nguyễn gia.
”
“Hai phần?”
Lão Hoàng Đế cùng đám người nghe vậy nhất thời sững sờ, một cảm giác không ổn dâng lên trong lòng bọn hắn.
…
Chiều tối thư giãn nhé các bác ^^