Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


“Cái quỷ gì?”
Lạc Nam cùng Đan Mộng Cơ kinh ngạc đến ngây người, trong lòng như có hàng vạn con quạ bay vụt qua, nhất là Lạc Nam sắc mặt càng là một bức.

Một thanh Kiếm hóa thành hình dạng bé gái xinh xắn đáng yêu, mở miệng gọi hắn “ba ba”, than đói đòi ăn?
Cảnh tượng có nữ nhi làm nũng Lạc Nam từng cùng mấy bà vợ tưởng tượng qua không ít lần, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày diễn ra tình huống kỳ khôi như vậy.

Mà tiểu cô nương Hồng nhi nhìn thấy Lạc Nam ngơ ngác xem mình, không thèm bận tâm nàng đang đói bụng, nhất thời hai má hồng hào phình to, một đôi mắt ngập nước giàn dụa, sau đó oa một tiếng khóc rống lên.

“Hic hic hic, ba ba không để ý đến ta, ba ba không cần Hồng Nhi, huhuhu!”
Không thể không nói tiểu cô nương 5 6 tuổi xinh xắn như thiên thần, da thịt nút nít hết sức dễ mến, lúc này khóc lên lực sát thương lớn vô cùng, khiến người ta thấy mà yêu.

Lạc Nam trong lòng mềm nhũn, vội vàng đem nàng bế bồng, tiểu Hồng Nhi lập tức vùi cái đầu vào lòng hắn dụi dụi, cái bụng nhỏ đói kêu lên ọt ọt, làm nũng càng khóc to hơn:
“Hồng Nhi đói, baba!”
“Ngoan, chờ một chút ta cho ngươi ăn no!” Lạc Nam đang gấp tình huống thương thế của Võ Tam Nương, muốn trước hết đi tìm nàng sau đó cho cô gái nhỏ này ăn.

“Oa oa, ba ba ghét bỏ Hồng Nhi, ba ba xưng “ta” với Hồng Nhi!” Tiểu cô nương khóc càng tợn hơn, cái miệng mếu máu đem môi nhỏ trề ra, biểu tình tràn ngập ủy khuất.

Lạc Nam trong lòng tê rần, lắp ba lắp bắp mở miệng: “Được rồi…là ba…baba sai, Hồng Nhi ngoan không khóc!”
Phốc
Nhìn bộ dạng lúng ta lúng túng hiếm gặp của Lạc Nam, Đan Mộng Cơ không nhịn được bật cười, yêu thích nhìn về phía Hồng Nhi, xem ra sắp tới Hậu Cung có thêm một tiểu bảo bối khả ái rồi.

“Bất quá đây sẽ là chủng tộc gì đây?” Đan Mộng Cơ thì thào tự nhủ.

Nàng nhận ra Hồng Nhi không phải Kiếm linh của Lạc Hồng Kiếm, bởi vì Kiếm Linh chỉ có linh hồn mà không có thực thể để chạm vào, còn tiểu Hồng Nhi lại bằng xương bằng thịt một cách rõ ràng, chẳng khác nào một tiểu cô nương nhân loại chân chính.

Hơn nữa Kiếm Linh buộc phải trú ẩn bên trong thân Kiếm, nào có dạng chuyển đổi giữa vũ khí và nhân loại
Nhưng giống loài có thể chuyển đổi thân hình thành Vũ Khí chiến đấu, quả thật là nghe cũng chưa từng nghe qua, thậm chí nếu chưa thấy Hồng Nhi trước đó, Đan Mộng Cơ sẽ không nghĩ ra trên đời có tồn tại như vậy.

RỐNG…
Bất chợt, Ngũ Long Kéo Xe lao vụt mà đến, mang theo Võ Tam Nương đang khoanh chân ngồi xếp bằng, dung nhan tái nhợt có chút suy yếu.

Chỉ bất quá khi nhìn thấy trong lòng Lạc Nam đang ôm lấy một tiểu cô nương khóc mếu máo miệng kêu ba ba đòi ăn, sắc mặt Võ Tam Nương nhất thời trở nên quái dị.

Lạc Nam cười khổ nhún vai nhìn nhìn nàng, có Hồng Nhi bên cạnh, muốn song tu trị thương cho sư phụ thê tử là ước mơ hão huyền rồi.

“Hồng Nhi ngoan, mau chào ma ma!” Lạc Nam vỗ vỗ vai nhỏ của Hồng Nhi, chỉ Võ Tam Nương cười nói.

Tiểu Hồng Nhi mặc dù đang thút thít nhưng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, đáng thương hề hề nhìn Võ Tam Nương nãi thanh nãi khí gọi : ‘Ma ma, Hồng nhi đói !’
‘Tiểu nam nhân của ngươi có nữ nhi rồi ?’ Man Hoang Thánh Nữ dò hỏi Võ Tam Nương.

Võ Tam Nương không biết làm sao trả lời nàng, thần sắc tràn đầy cổ quái, ánh mắt nghi ngờ dò xét Lạc Nam từ trên xuống dưới, hiển nhiên đang nghi ngờ tên này ra ngoài mang theo con riêng, dù sao pháp bảo có thể chứa vật sống cũng không phải hiếm lạ.

Lạc Nam nhún vai lắc đầu, cũng không già mồm giải thích, đem Hồng Nhi đặt ngồi vào lòng Võ Tam Nương, từ nhẫn trữ vật lục lọi, lấy ra xác một con Lục giai yêu thú, dùng Dị Hỏa, điều chỉnh hỏa lực nướng lên!
Xác của con yêu thú này Lạc Nam lấy từ đám Ngự Thú Chiến Tông trong trận chiến lần trước, thịt của Lục giai yêu thú chính là hàng hiếm, dư vị thơm ngon không nói, đối với việc cung cấp linh khí cũng rất dồi giàu, nhất là công dụng trị thương cũng không tệ.

Chỉ thoáng chốc, mùi thơm đã lan tỏa bốn phía, khiến Võ Tam Nương đang trọng thương lập tức bị mê hoặc, nuốt một ngụm nước miếng.

Lạc Nam chọn ngay vị trí đùi non, nơi có phần thịt thơm mềm nhất trên thân yêu thú, tỷ mỉ cắt xuống hai khối lớn nhỏ, khối lớn đưa cho Võ Tam Nương, khối nhỏ cho Hồng Nhi.

Võ Tam Nương không nói hai lời cắn từng ngụm lớn thịt, đem đôi môi đầy đặn bôi lên một lớp mở bóng, ngon lành cành đào.

Hồng Nhi nhìn Võ Tam Nương ăn thịt, lại nhìn khối thịt trong tay mình, một mặt mờ mịt hỏi : ‘Thứ này thật sự có thể ăn sao? ba ba và ma ma không gạt ta ?’
Lạc Nam làm mẫu cũng cắn một ngụm lớn thịt, vừa thoải mái ăn vừa cười : ‘Ăn rất ngon, vừa thơm vừa giòn, con gái ngoan ăn đi !’
Tiểu Hồng Nhi mân mê cánh môi, há ra miệng nhỏ, hàm răng khẽ cắn một ngụm thịt.

Ọe ọe ọe!
Nhất thời tiểu nha đầu sắc mặt đại biến, sau đó miệng nhỏ không ngừng phun ra, một mặt nhăn nhó không ngừng nôn ọe, như muốn đem tất cả mọi thứ phun ra ngoài, ngay cả dư vị cũng không sót lại.

‘Quá khó ăn rồi, ba ba cùng ma ma đại lừa gạt, ba ba cùng ma ma xấu !’
Lạc Nam cùng Võ Tam Nương khó hiểu nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự nghi hoặc.

Thông thường mà nói, khi đói bụng con người sẽ rất dễ ăn, chỉ cần không phải đồ gì tệ hại đều có thể ăn được, thịt Lục giai yêu thú chính là đồ hảo hạng, cho dù Luyện Hư Kỳ chưa chắc đã có tiền ăn được, Hồng Nhi lại biểu hiện lạ kỳ như vậy ?
‘Hồng Nhi con muốn ăn gì ?’ Lạc Nam véo véo gò má phúng phính của nàng, ôn hòa hỏi.

‘Con gái muốn ăn ngon !’ Tiểu Hồng Nhi mân mê khóe miệng đáp.

‘Ăn ngon ? là ăn cái gì ?’ Võ Tam Nương lại ăn thêm một khối thịt thơm, xoa xoa đầu nhỏ của Hồng Nhi hỏi.

‘Thì chính là đồ ngon !’ Tiểu Hồng Nhi vốn từ ngữ rất ít, chỉ có thể nói vài lời như vậy.

‘Lấy Đan dược hay Linh dược gì đó cho Hồng Nhi ăn thử !’ Đan Mộng Cơ đưa ra đề nghị, không hổ là Luyện Đan Sư.

Lạc Nam nghe vậy lấy ra một bình Dưỡng Nhan Đan, Liệu Thương Đan các loại đồ vật, mở ra đưa đến trước mặt Hồng Nhi, hương thơm đan dược nhất thời lan ra bốn phía, dễ ngửi cực kỳ.

‘Quá khó ngửi rồi, ba ba mau lấy ra, ăn hiếp Hồng Nhi hu hu !’ Tiểu cô nương lần nữa khóc rống, vùi đầu vào lòng Võ Tam Nương, né tránh mấy bình đan dược.

Đan Mộng Cơ thấy vậy cạn lời, tiểu cô nàng này xem ra không chơi thân với Luyện Đan Sư các nàng a.

‘Tiểu cô nương này không thể lấy quy chuẩn của nhân loại bình thường ra đánh giá a’ Man Hoang Thánh Nữ âm thầm hạ kết luận.

‘Rốt cuộc Hồng Nhi thích ăn cái gì ? Kim Nhi ?’ Lạc Nam đành phải hướng trong lòng cầu cứu.

‘Oa oa oa thật thơm!’ Kim Nhi chưa kịp mở miệng trả lời, đã thấy tiểu Hồng Nhi bất chợt hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm đôi găng tay Phách Thiên Già Thủ của Võ Tam Nương đang nằm trên xe, nhảy vọt ra khỏi lòng nàng, lao vụt đến ôm chầm lấy đôi găng tay cứng cáp, hé môi nhỏ liền gặm.

KENG…
Trong ánh mắt cổ quái của mấy người, âm thanh Kim Loại nặng nề vang lên, Phách Thiên Già Thủ vững vàng nằm ở đó, chỉ có Hồng Nhi là đau đớn lăn qua lộn lại, ôm lấy miệng nhỏ khóc huhu: “A, quá cứng rồi, cảm giác rất thèm ăn nó nhưng không nhai nổi, huhu”
Tiểu cô nương ôm chặt Phách Thiên Già Thủ không chịu nhả, miệng nhỏ cắn kịch liệt, đáng tiếc vô vọng.

Lạc Nam thấy tình cảnh này, trong đầu toát lên một ý nghĩa kỳ quái, không nói hai lời lục lọi Nhẫn Trữ Vật, đáng tiếc pháp bảo của hắn toàn hàng hữu dụng, những đồ vụn vặt đã sớm thanh lý xong xui, chẳng tìm ra được thứ gì khác.

Võ Tam Nương nhìn biểu hiện của Lạc Nam cũng có điều hiểu ra, từ Nhẫn Trữ Vật vội vàng lấy một kiện Huyền Cấp Vũ Khí đặt vào tay Hồng Nhi.

Thấy tình cảnh này, Hồng Nhi vui mừng như vớ được vàng, mắt nhỏ óng ánh như tinh linh, ôm lấy thanh Huyền Cấp Vũ Khí há miệng liền cắn.

Răng rắc…
Trong ánh mắt trợn trừng của mấy người, chỉ thấy thanh Huyền Cấp Vũ Khí cứng cáp mẻ mất một gốc, bên trên hiện lên hình dáng dấu răng nhỏ nhắn.

“Ngon, rốt cuộc có đồ ăn ngon! Ma ma thật tốt” Hồng Nhi hưng phấn cùng cực, nín khóc mỉm cười, từng ngụm từng ngụm lớn cắn lấy thanh Vũ Khí đáng thương, còn hướng về Võ Tam Nương nịnh nọt nói chuyện.

Đáng tiếc Võ Tam Nương kim luôn Man Hoang Thánh Nữ hiện tại đang triệt để há to miệng, dùng một ánh mắt như xem quái vật nhìn tiểu Hồng Nhi, trong lòng dâng lên song to gió lớn.

Mặc dù các nàng là Thể Tu cường đại, lực lượng thân thể đã mạnh hơn Huyền Cấp Vũ Khí không biết bao nhiêu lần, nhưng muốn nàng có thể ung dung nhai nuốt như vậy là hoàn toàn không có khả năng.

Vậy mà tiểu cô nương trước mặt lại làm được điều đó?
“Thật no, thật buồn ngủ…ba ba, ma ma, Hồng Nhi muốn ngủ!”
Rất nhanh, Hồng Nhi đem thanh Huyền Cấp Vũ Khí nuốt sạch, vuốt ve cái bụng nhỏ đã tròn vo của mình, hai mắt bất chợt lim dim, nhảy vào trong lòng Lạc Nam nằm ngủ say sưa.

Ánh sáng từ thân thể nhỏ nhắn của nàng xuất hiện lóa mắt, thân ảnh tiểu cô nương khả ái dễ thương biến mất, xuất hiện trong lòng Lạc Nam lúc này là một thanh Cự Kiếm đỏ thẳm với cái lưỡi kiếm sắt lẹm.

“Hoàng Cấp Trung Phẩm?” Lạc Nam kinh dị thốt lên một tiếng, trước đó Lạc Hồng Kiếm chỉ là một thanh Hoàng Cấp Hạ Phẩm, hiện tại tăng lên Hoàng Cấp Trung Phẩm rồi?
Trong lúc nhất thời, hắn dần hiểu ra vì sao Hồng Nhi lại được Hệ Thống không khi dễ Hoàng Cấp mà triệu hoán ra ngoài.

Có Hoàng Cấp bình thường nào biến thành tiểu cô nương không? Có Hoàng Cấp nào ăn Huyền Cấp như ăn kẹo, sau đó tăng lên một tiểu cấp không?
Hiển nhiên là không, Lạc Hồng Kiếm nhất định không phải phàm vật.

“Phần thưởng đến từ Nhiệm Vụ Sử Thi sao có thể tầm thường? công tử suy nghĩ quá nhiều!” Kim Nhi cười tươi rói nói, ánh mắt híp lại đánh giá Lạc Hồng Kiếm, trong mắt vậy mà có một tia ngưng trọng.

Mà Võ Tam Nương đã sớm phải không biết nói gì để hình dung tâm tình của mình lúc này khi chứng kiến cảnh tượng, đè ép tâm trạng rối bời, cổ quái nhìn Lạc Nam hỏi:
“Hồng Nhi là từ đâu đến?”
Hiển nhiên nàng biết Lạc Nam không thể sinh ra một cô con gái khủng bố như vậy.

“Sư phụ Kim Nhi gửi đến nhờ nuôi dưỡng!”
Lạc Nam vốn muốn đem Lạc Hồng Kiếm cất vào Nhẫn Trữ Vật, nhưng nhớ đến sự khả ái của tiểu nha đầu Hồng Nhi, trong lòng không nỡ đem nàng xem như một kiện pháp bảo bình thường, đem Kiếm đeo lên trên lưng.

“Chúng ta đi tìm xương Thánh Nữ!” Lạc Nam ngồi xuống ôm lấy Võ Tam Nương, cuồn cuộn Linh Lực dồi giàu tiến vào cơ thể nàng, mở miệng đề nghị.

Hai người lúc này đang ngồi trên Chiến Xa, Lạc Nam dùng khí thế áp bác đến từ Long Lực ra lệnh cho chúng nó di chuyển.

“Không cần, ta đã tìm được Xương của nàng!” Võ Tam Nương lắc đầu cười nói.

“Tốt quá! Cảm tạ Tam Nương tỷ!” Đan Mộng Cơ kinh hỉ bật thốt lên, có cơ hội sống lại nàng đương nhiên sẽ không ngu ngốc từ chối.

“Không cần cảm tạ tỷ, ngươi trực tiếp hỏi ý kiến nàng ấy đi!” Võ Tam Nương bất chợt nói một câu, sau đó trong sự nghi hoặc của Lạc Nam và Đan Mộng Cơ, khí chất toàn thân bất chợt chuyển biến.

Nàng chủ động quyền sử dụng thân thể cho Man Hoang Thánh Nữ rồi.

Võ Tam Nương bình thường phóng khoáng tùy ý, lúc này lại có phần kiêu ngạo lạnh lùng, hoàn toàn là khí chất của hai người khác biệt.

Lạc Nam sắc mặt thay đổi, Hồn Lực lập tức tiến vào cơ thể Võ Tam Nương, thăm dò tình huống Linh Hồn nàng.

Rất nhanh sắc mặt hắn thay đổi, lông mày nhíu lại, hít sâu nói: “Linh Hồn Dung Hợp, hơn nữa đã gần như hoàn chỉnh, muốn tách ra hầu như là không thể!”
Hai Linh Hồn đã hòa quyện vào nhau, nhất là khi các nàng đồng tâm hiệp lực chiến đấu, với kiến thức về Hồn Tu của hắn, cũng cảm giác bất lực.

“Nàng là Man Hoang Thánh Nữ?” Lạc Nam nghiêm túc, dựa vào lời nói trước đó của Võ Tam Nương, hắn không khó đoán ra thân phận của linh hồn nữ nhân này.

“Không sai, bổn Thánh Nữ Man Kiều, chính là Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa!” Man Kiều ngẩng đầu cao ngạo nói, ánh mắt sắc sảo nhìn chăm chú Lạc Nam.

Mặc dù tiểu nam nhân này rất cường đại, nhưng thân là một người từng độc chiến vô số cường giả ngoại địch, ngay cả chết cũng đã trải qua, đương nhiên không chút nào e ngại hắn.

“Có chút ý tứ!” Lạc Nam cười nhạt, bàn tay nâng cái cằm trơn bong của nàng lên, trong ánh mắt ẩn ẩn có hư ảnh Nghịch Long uốn lượn, bá đạo tuyên bố:
“Man Kiều, từ bây giờ nàng là nữ nhân của ta!”
Man Kiều sắc mặt có chút hoảng hốt, nàng vốn tưởng rằng nam nhân này sẽ hỏi rõ lý do vì sao hai nàng cùng chung thân thể, sẽ điều tra vì sao nàng xâm nhập Võ Tam Nương, thậm chí có thể phẫn nộ khi biết được sự thật…nào ngờ hắn lại biểu hiện một mặt như vậy, hoàn toàn không theo thói thường a.

“Ngươi không ghét ta? Chỉ thiếu chút nữa nữ nhân kim sư phụ kia của ngươi bị ta đoạt xá rồi đấy!” Man Kiều trợn tròn mắt nhìn hắn, không chút thua kém về mặt khí thế.

“Thì sao? Nàng còn không phải cũng bị ta ngủ? ta còn có thể giết nữ nhân của mình à?” Lạc Nam cười lớn, cúi đầu hôn chụt lên môi nàng.

“Phì, ai bị ngươi ngủ, là nữ nhân kia có được hay không? Nói hưu nói vượn!” Man Kiều đẩy Lạc Nam ra, yêu kiều liếc mắt, ngăn cản nhịp tim đang đập ngày càng mạnh.

Muốn chinh phục nữ cường nhân, cách nhanh nhất là bản thân mình càng thêm cường thế.

Lạc Nam sẽ không vì Man Kiều từng muốn đoạt xác Võ Tam Nương mà không thích nàng, dù sao bọn họ ý đồ bất chính muốn tìm xương của Man Kiều từ trước, đôi bên hành động đều vì mục đích của bản thân mà không phải hận thù gì lớn.

Huống hồ hắn đã gián tiếp ngủ Man Kiều, còn có thể từ bỏ nàng sao?
Tính cách của Lạc Nam hiện tại mang tính chiếm hữu rất mạnh, đừng nói hắn đã gián tiếp ngủ Man Kiều, chỉ riêng việc Man Kiều từng ở trong cơ thể Võ Tam Nương, hiểu rõ từng tất da thịt trên người nàng, hắn đã quyết ý sẽ thu nàng.

Man Kiều cũng không phải nữ nhân thẹn thùng yếu đuối, nàng khiêu khích nhìn hắn nói: “Muốn triệt để thu bổn Thánh Nữ, phải xem biểu hiện sau này của ngươi!”
“Haha, nàng cứ chờ xem!” Lạc Nam hứng thú cười ha hả, tìm được Xương Cốt cho Đan Mộng Cơ, lại thu được Tam Nương và Man Kiều, có thêm Hồng Nhi khủng bố, tâm trạng của hắn đang cực tốt.

“Khung xương kia của ta các ngươi cứ tùy ý sử dụng, bổn Thánh Nữ đã cùng nữ nhân kia dung nạp linh hồn, khi nào có thể tách ra còn khó nói!” Man Kiều chủ động lên tiếng.

“Đa tạ Kiều tỷ!” Đan Mộng Cơ có chút cảm kích nói ra, Man Kiều là tồn tại từ thời xa xưa, thực lực mạnh mẽ, đủ tư cách nhận một tiếng tỷ tỷ của nàng.

“Không cần khách khí, có được khung xương đó làm điểm tựa, muội chỉ cần tu thêm Hồng Hoang Cốt Kinh, ngày sau chiến lực sẽ tăng mạnh!” Man Kiều tràn đầy khí độ gật đầu.

Đan Mộng Cơ trong lòng cảm thán, mới ngày nào nàng cùng Thanh Tuyền gia nhập Hậu Cung, nữ nhân khi đó không một ai mạnh bằng nàng lúc còn sống.

Hiện tại nữ cường nhân xuất hiện bên cạnh Lạc Nam ngày càng nhiều, Hậu Cung xưng hùng xưng bá là kết cục đã định, điều đó cũng kích thích chiến ý của Đan Mộng Cơ, Hồng Hoang Cốt Kinh, nàng nhất định sẽ luyện…
Lạc Nam thấy Man Kiều tính cách mặc dù có chút dã tính khó thuần, bất quá làm người hiểu biết lý lẽ, hài lòng gật đầu, nhân lúc tâm trạng còn thoải mái, hướng trong lòng hạ lệnh:
“Hệ Thống, tiến hàng nâng cấp đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui