Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


Linh Giới Châu hiện tại khá hoang vắng, chỉ có Thủy Tích Quân, Bạch Liên Hoa, Lạc Huyên…Lạc Ly chúng nữ các nàng đang bế quan, mấy nữ nhân còn lại phần thì truy sát dư nghiệt Dạ Lang Tiên Tinh, phần thì tọa trấn Băng Thiên Đại Lục.

Tô Nhan cùng với Á Hy Thần ngồi bên bờ suối trò chuyện, hai dung nhan một Á một Âu tuyệt mỹ…
Bách Hoa Tiên Tử, Tông Chủ Bách Hoa Tông - Tô Nhan trong trẻo thanh tịnh như tiên tử không nhiễm bụi trần, ánh mắt như mặt giếng cổ, mày liễu mi cong, da như trăng rằm, thân mặc cung trang màu trắng trang nhã, đại diện cho nhan sắc đỉnh cao của nữ tử phương đông.

Ở bên cạnh, Đệ Nhất Mỹ Nữ Hải Châu, Nữ Vương Tinh Linh Nữ Quốc - Á Hy Thần ung dung cao quý, hành động mang theo phong thái hoàng tộc, ánh mắt lục bảo đặc trưng của nữ nhân phương Tây, thân thể đầy đặn mang theo nét dã tính pha lẫn chút cổ điển, dù mỹ từ hoa lệ nào cũng không thể ca ngợi được vẻ đẹp của nàng.

Dung mạo chỉ là phụ, thứ khiến nam nhân trên toàn thiên hạ điên cuồng chính là khí chất đặc biệt mà chỉ các nàng mới sở hữu.

Tô Nhan ưu nhã trong trẻo, động tác thanh thoát thanh cao, như một vị tiên tử không nhiễm bụi trần…
Á Hy Thần là nữ vương cao cao tại thượng, phong tình vạn chủng pha lẫn uy nghiêm hoàng tộc, rất nhiều nam nhân ngay cả dũng khí nhìn thẳng mặt nàng cũng không có…
Hai nữ ngồi cạnh nhau bên bờ suối, chân trần tinh xảo nhúng vào trong nước, tạo nên một phong cảnh tưởng chừng chỉ có trong tranh mới xuất hiện…
Nếu là người bình thường khi chứng kiến khung cảnh này, nhất định sẽ mê mẩn đứng như trời trồng, ngay cả thở mạnh cũng không dám vì sợ làm ảnh hưởng đến giai nhân, phá đi khung cảnh tuyệt mỹ hiếm có, như vậy có khác nào khinh nhờn nữ thần, tội đáng muôn chết.

Bất quá lúc này là ngoại lệ, trong khi Tô Nhan cùng Á Hy Thần nhẹ giọng nói chuyện, một thân ảnh thở hổn hển bất chợt xuất hiện bên trong Linh Giới Châu, làm hai nữ bừng tĩnh quay đầu.

Hồng hộc…
Âm thanh nặng nề pha lẫn hơi thở nóng rực liên tục truyền ra, hai mắt Lạc Nam đỏ ngầu như máu, làn da căn cứng nổi đầy gân xanh, giữa hai chân đủn quần bị đội lên như một cái lều lớn hết sức dữ dội.

“Trúng dâm dược?”
Tô Nhan và Á Hy Thần liếc mắt nhìn nhau, cảm giác xấu hổ khi chứng kiến bộ dạng của nam nhân biến đi đâu mất, thay vào đó là vô hạn lo lắng.

Các nàng biết Lạc Nam có Niết Bàn Linh Thủy, có Đế Diễm…thậm chí có Hồn Nguyệt Ánh bên cạnh.

Những thứ đó bình thường đều là khắc tinh của dâm dược, nhưng bộ dạng thê thảm của Lạc Nam hiện tại cho thấy dục hỏa trong người hắn hoàn toàn không được phá giải a.

“Không phải Dâm Dược…Dâm Dược sẽ không thể chống lại Đế Diễm, hắn nhất định là trúng phải thứ gì đó đáng sợ hơn nhiều!” Á Hy Thần là người có kiến thức, lập tức ngưng trọng nói.

Tô Nhan nghe vậy bàn tay nhỏ nhắn siết chặt, trong lòng lo lắng khôn tả.

Lạc Nam sau khi tiến vào Linh Giới Châu, được Hồn Nguyệt Ánh thi triển Linh Hồn Thanh Tẩy nên nửa tỉnh nửa mê, chứng kiến hai nữ Tô Nhan cùng với Á Hy Thần xinh đẹp không cách nào miêu tả, đầu hắn nhất thời ONG Lên một cái dữ dội, như ngòi bom bị kích nổ…
Thân thể lao vọt đến các nàng, lúc này hắn bất chấp tất cả…mặc kệ hai nữ có cam tâm tình nguyện hay không.

Tô Nhan với Á Hy Thần thấy hắn như trâu điên lao đến…nhất thời ánh mắt tuyệt mỹ phức tạp, bất quá lại không có kháng cự, trái lại chủ động rời khỏi bờ suối tiến về phía hắn.

Dù sao cũng đã xác định làm người phụ nữ của nam nhân này, giao thân thể cho hắn trong tình cảnh nào các nàng cũng cam tâm tình nguyện.

“Linh Hồn Thanh Tẩy!” Hồn Nguyệt Ánh cố gắng giúp Lạc Nam bảo trì một chút thanh tĩnh, sợ hắn mất đi lý trí bạo phát lực lượng cường bạo làm Tô Nhan với Á Hy Thần bị thương tổn.

Nào ngờ khi Linh Hồn lấy lại chút lí trí, Lạc Nam đè nén thống khổ do dục hỏa thiêu đốt trong người như muốn nổ tung, mãnh liệt xoay đầu không thèm nhìn Tô Nhan hai nữ, điên cuồng chạy đến dưới gốc cây Bất Tử Thụ.

Suy nghĩ của Lạc Nam lúc này rất đơn giản, Bất Tử Thụ lợi hại như vậy, thần thánh như vậy,…nói không chừng có thể giúp hắn trấn áp dục hỏa.

Hắn biết mình hiện tại như một con thú dữ, nếu bằng vào bộ dạng này chiếm lấy Tô Nhan và Hy Thần, đối với hai nữ quá không công bằng.

Vì thế mặc dù côn thịt đang sắp nổ tung, mặc dù máu huyết sôi lên sùng sục…Lạc Nam hắn vẫn phải làm tất cả những gì có thể.

Bàn tay hắn điên cuồng bứt lấy lá cây Bất Tử Thụ, nhét vào trong miệng của mình nhai nhồm nhoàm, ánh mắt ngày càng đỏ ngầu, vô tận năng lượng truyền vào bên trong cơ thể.

Chỉ bất quá năng lượng tưởng chừng dồi giàu này của Bất Tử Thụ chỉ giúp cơ thể Lạc Nam càng thêm sung mãn, không một chút tác động nên đến dục hỏa kinh khủng đang tác oai tác oái kia.

Cảm giác lý trí của mình sắp mất đi tỉnh táo, Lạc Nam vô lực quỳ một chân bên cạnh Bất Tử Thụ, nghiến răng ken két nói:
“Nguyệt Ánh, mau thi triển Linh Hồn Thanh Tẩy!”
Chứng kiến bộ dạng thống khổ vô cùng của nam nhân nhưng vẫn không muốn cưỡng đoạt nữ nhân của chính mình, ba nữ nhân một trong hai ngoài cảm động bật khóc.

“Phu quân, thứ cho Nguyệt Ánh ít kỷ một lần…nếu chàng tiếp tục nhẫn nhịn, sẽ bạo thể mà chết mất!”
Hồn Nguyệt Ánh linh hồn rung lên, đây là lần đầu tiên nàng trái lời hắn…cũng sẽ là lần cuối cùng.

Vô tận Long Lực ngưng tụ vào lòng bàn tay, Lạc Nam hướng lên đỉnh đầu mình vồ xuống…
Hắn muốn đem chính bản thân đánh cho hôn mê bất tỉnh, để không làm ra chuyện thương tổn đến nữ nhân của mình, mặc kệ bản thân sống chết.

Chỉ là…
Hai bàn tay mềm mại đã nắm lấy cánh tay hắn, không cho nhấc lên dù chỉ một chút.

Tô Nhan cùng Á Hy Thần hai mắt đẫm lệ hòa quyện cùng vô tận hạnh phúc nhìn lấy nam nhân đang thống khổ, lý trí của hắn hiện tại làm sao có thể phát huy được công kích mạnh mẽ như lúc tỉnh táo?
Hương thơm của hai nữ vừa tiếp cận, bàn tay hắn đã rủ xuống rồi…
“Phu quân…chàng tội gì làm khổ mình? Bọn thiếp cam tâm tình nguyện!” Tô Nhan yêu thương không dứt đặt đôi môi đỏ mộng hôn lên trán hắn, Tiên Lực toàn thân chấn động, cung trang màu trắng nát bấy.

Một cổ ngọc thể hoàn mỹ đến cực hạn hiện hữu giữa không gian.

Làn da nàng trắng như trăng rằm không chút tỳ vết, xương quai xanh xảo đoạt thiên công, bộ ngực tinh khôi căn đầy vểnh cao căn bóng, không quá to lớn nhưng co giãn cực kỳ, đỉnh chóp được tô điểm hai đầu nhũ hồng dễ thương nhỏ nhắn, khiến người khác nhịn không được sinh lòng yêu thương, muốn nâng niu nó nhất có thể.

Vòng eo mảnh khoảnh mềm mại một vòng tay là có thể ôm trọn, bờ mông yêu kiều thẹn thùng khép chặt, phía trước là thảm cỏ thơm được chăm sóc tỷ mỉ, không nhiều không ít…vừa đủ để ẩn đi nơi tư mật hồng nhuận của một nữ tử.

Khi Tô Nhan trần truồng ôm lấy hắn, Lạc Nam toàn thân như muốn nổ tung, một chút lý trí còn lại hoàn toàn mất sạch, y phục bạo tạc để lộ cơ thể săn chắc hoàn mỹ của một Thể Tu, hắn thô bạo dùng hai tay chắc nịch ghì chặt lấy nàng, tham lam cảm nhận xúc cảm tràn đầy đến từ da thịt của Bách Hoa Tiên Tử…
“Ưm…Chàng đừng nhẫn nhịn, có thiếp ở đây rồi!” Tô Nhan dịu dàng vòng tay ôm lấy eo nam nhân, như muốn dung nạp bản thân vào cơ thể hắn.

Lạc Nam thở hổn hển, nâng lên cái cằm trơn bóng của nàng, thô bạo hôn xuống đôi môi anh đào thơm ngát.

Chùn chụt chùn chụt chùn chụt…
Đây không phải là lần duy nhất hai người hôn nhau, thậm chí hắn và nàng hôn qua rất nhiều lần, nhưng lần hôn này tạo cho Tô Nhan một cảm giác vô cùng khác biệt.

Lạc Nam thô bạo không thương hương tiết ngọc, môi hắn áp chặt môi nàng, đầu lưỡi thô ráp tiến quân thần tốc vào trong miệng, quấn chặt lấy cái lưỡi nàng điên cuồng mút lấy.

Hắn như trẻ nhỏ khát sửa lâu ngày nay tìm thấy cam lộ, một giọt nước miếng của nàng cũng không chịu bỏ qua, toàn bộ bị hút sạch, đầu lưỡi đinh hương chiều chuộng hầu hạ lưỡi hắn, đem hương tân ngọc dịch của mình chủ động truyền qua miệng nam nhân.

Lạc Nam theo bản năng cảm thấy chưa đủ, một tay đang ôm nàng hắn chuyển đổi vị trí, đặt lên một bên ngực tinh khiết của mỹ nhân, điên cuồng nắn bóp.

“Ưm…ưm, phu quân…phu quân!” Tô Nhan trong lòng rên rỉ nỉ non, nàng cảm giác đầu nhũ hoa của mình bị hắn ngắt lấy mạnh bạo, gò bông đào bị biến dạng liên hồi, vừa đau vừa tê dại.

Nhớ lại nam nhân vì suy nghĩ cho cảm xúc của mình mà cưỡng ép dục hỏa bất chấp nguy hiểm, Tô Nhan trái tim như bị hòa tan, hận không thể lập tức dung nhập cùng với hắn.

Hai bàn tay tuyệt mỹ của nàng ở trên cơ thể hắn bắt đầu du tẩu, xoa nắn từng khối cơ bắp chắc khỏe của nam nhân, môi thơm bị mút, vòng một nằm trong tay nam nhân, ánh mắt Tô Nhan khép hờ, cổ họng rên rỉ…hết sức mê ly.

Cảm động không chỉ có Tô Nhan, Á Hy Thần cũng không ngoại lệ…
Nàng cưỡng ép một chút thẹn thùng vào trong lòng, chứng kiến côn thịt cự đại giữa hai chân hắn vẫn đang không ngừng phập phồng, có dấu hiệu như muốn nổ, lo lắng vô cùng nhẹ nhàng cắn môi, sau đó thở nhẹ một tiếng:
“Thôi, dù sao sớm muộn cũng cho hắn, sớm hơn một chút cũng được!”
Ý niệm vừa động, y phục trên thân Á Hy Thần biến mất…
Trong khoảnh khắc đó, thời gian và không gian như đọng lại trước tuyệt tác của tạo hóa này.

Vì là mỹ nữ phương Tây nên Á Hy Thần so với Tô Nhan còn cao hơn một chút, nàng cao hơn một mét tám, gần bằng với cả Lạc Nam.

Mái tóc dài chảy dọc theo sống lưng nuột nà gợi cảm, cái cổ thon dài cao quý kiêu sa, xương quai xanh gợi cảm không thua Tô Nhan, bộ ngực sửa càng là hoàn mỹ đến cực hạn…
Chúng nó căn tràn nhựa sống, chúng nó có kích thước trời ban, hai bên o ép vào nhau để lộ khe rãnh quyến rũ chật hẹp, như một đôi song phong kiêu ngạo.

Trên đỉnh núi thịt, hai hạt thịt đỏ tròn trịa khéo léo như ngọc trai đỏ, có chút săn cứng vểnh cao nằm giữa trung tâm quầng tròn màu hồng phấn, dù đã một lần làm mẹ…dù đã có tiểu nha đầu từng ngậm lấy chúng nó bú mút, nhưng mọi thứ không làm hao mòn, trái lại như tô điểm thêm vẻ thành thục của người phụ nhân, như một trái mật đào chín mộng chờ người đến hái.

Vòng eo không nhỏ nhắn mềm mại lã lướt như của Tô Nhan, trái lại linh động uyển chuyển, săn chắc dã tính, kết hợp với bờ mông bạo mãn kiêu ngạo vểnh cao, quả thật là một vưu vật.

Ở giữa đùi ngọc của nàng, một vùng da thịt trắng loáng bằng phẳng phơi bày giữa thế gian, ngay cả một sợi cỏ thơm cũng không hề tồn tại, thay vào đó là thủy động đỏ hồng nhẹ nhàng rỉ nước, và hạt huyết thạch cao quý được khảm nạm bên trên hai mép động kia.

Ở khoảnh cách gần, hương thơm đến từ Thiên Hương Ngọc Thể hòa quyện vào không khí, đem một chút mùi vị không đứng đắn ở giữa chân hai nàng xóa nhòa đi.

Á Hy Thần tuyệt mỹ là thế, nhưng Lạc Nam lúc này lại không có tâm trạng để chứng kiến, hắn chỉ biết bên dưới của mình sắp bị nổ tung, cần một nơi để phát tiết, vì thế một tay chủ động nắm lấy cự long của chính mình, muốn dùng sức giải tỏa nó…
“Ngốc…có thiếp ở đây mà?” Á Hy Thần ôn nhu mỉm cười xinh đẹp, bàn tay ngọc ngà nắm lấy tay hắn ném qua một bên, nhìn ngắm tiểu huynh đệ đầy gân guốt của hắn đang co giật, nàng hít sâu một hơi.

Đưa tay nắm lấy nó…bắt đầu chuyển động lên xuống…
“Hít!”
Dục hỏa như được thỏa mãn phần nào, Lạc Nam nhả ra đôi môi đã sưng đỏ kiều diễm của Tô Nhan, xoay người đè nàng nằm xuống, vùi đầu vào gò bông đào có vô số dấu vết của bàn tay mình, hé miệng ngậm lấy…
“Ưm…Phu quân, mút đi chàng!” Tô Nhan cảm giác trong miệng mình còn lưu nước bọt nam nhân, nàng biết hắn khi thì tỉnh khi thì mê, nhân lúc tỉnh mới nhả môi nàng tìm đến nơi khác hưởng dụng.

“Hy Thần tỷ…chăm sóc phu quân cho tốt, chàng khó chịu lắm rồi!” Tô Nhan không quên nhắc nhở Á Hy Thần.

“Tỷ hiểu rồi!” Á Hy Thần hạ người nằm xuống dưới thân Lạc Nam, do hắn đang bò trên Tô Nhan nên nàng cần điều chỉnh tư thế.

Rốt cuộc, Á Hy Thần ngửa đầu, hé mở đôi môi mềm mại cao quý, cho vật to lớn kia vào trong miệng…
Khi thân côn thịt chạm vào hai cánh môi, Á Hy Thần khai mở hàm răng chào đón nó…
“Ưm…”
Khí tức dương cương của giống đực quá mức mãnh liệt tiến vào trong miệng, Á Hy Thần toàn thân run lẩy bẩy, làn da trắng như mỡ đông bắt đầu ửng hồng.

Hồng Hộc…
Lạc Nam trong cơn mê tình, cảm giác côn thịt sắp phát nổ của mình được một nơi tuyệt vời ướt át bao phủ, nhất thời hưng phấn đại tăng, bắt đầu dùng lực nhấp…
ỌT…
Cự long tiến vào quá sâu, Á Hy Thần hơi khó chịu nhăn mặt…đâm đến họng nàng rồi.

Bất quá tình cảnh này lại khiến trong lòng nàng dâng lên một cảm giác bị chinh phục, bị nam nhân này chinh phục…cả đời này cũng chỉ có một mình hắn.

Đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng vận động, yêu chiều liếm láp xung quanh nhục côn, đễ nó càng thêm trơn trượt, càng thêm thuận tiện vào sâu miệng nàng…
Ọt ọt ọt…
Lúc này cảm giác rất không quen, nhưng Á Hy Thần thích ứng rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã có thể phối hợp với hắn phun ra nuốt vào, đôi tay còn nghịch ngợm trêu chọc hai hòn ngọc to đùng cùng đám tóc đen tuyền bên dưới hắn…
Tô Nhan cảm giác đầu nhũ hoa của mình bắt đầu tê dại, các vết răng của hắn hiện hữu trên khắp da thịt nàng, giữa bắp đùi thơm, đã có chất mật thẹn thùng chảy ra.

“Ưm…phu quân, dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Tay nàng vò tóc Lạc Nam, mở miệng ôn nhu hỏi…hy vọng hắn lấy lại chút tỉnh táo.

Hồng hộc…hồng hộc…
Lạc Nam không đáp chỉ thở dồn dập, hiển nhiên bên trên miệng hưởng dụng thân thể của Tô Nhan, bên dưới cự long ra vào trong miệng Á Hy Thần vẫn chưa đủ để hắn phát tiết và thỏa mãn, dục hỏa vẫn còn rất mạnh.

“Chàng đã mất đi lý trí rồi, động tác hiện tại chỉ theo bản năng mà thôi, dục hỏa vẫn còn thịnh vượng…chúng ta cần hướng dẫn!” Hồn Nguyệt Ánh cảm thụ trạng thái của Lạc Nam, mở miệng nói chuyện.

Tô Nhan nghe vậy mơ màng gật đầu, nhìn xuống Á Hy Thần vẫn đang phục vụ côn thịt của hắn, nàng vươn tay xuống xoa lấy u cốc giữa hai chân mình, sau đó nhẹ nhàng tách ra đùi ngọc, hé miệng nỉ non nói:
“Hy Thần tỷ, của muội ướt rồi…giúp chàng tiến vào đi!”

Chúc mọi người ngủ ngon :D


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui