Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


Liễu Thi Cầm là một trong những nữ nhân theo bên cạnh Lạc Nam sớm nhất, bất quá vì vấn đề thân phận mà nàng luôn trốn tránh hắn chuyện nam và nữ, lấy cớ là cần tỷ tỷ Liễu Ngọc Thanh đồng ý.

Hiện tại Liễu Ngọc Thanh cũng bị cuốn vào vòng xoáy ái tình, mà hắn và nàng cũng chính thức bái đường thành thân, mọi chuyện đương nhiên nước chảy thành sông, không có gì bất ngờ…
Bên trên Lạc Nam đã mút lấy bờ môi anh đào thơm mộng, hai bàn tay thám hiểm từng tấc da thịt nàng, một tay âu yếm đôi gò bông đào căn đầy nhựa sống, một tay khác đã lướt qua vòng eo yêu kiều, nhẹ nhàng đặt lên gò mu màu mỡ, nơi có thảm cỏ đen tươi tốt của nàng…
“Hức…phu quân!”
Liễu Thi Cầm nức nở trong cổ họng, chiếc đuôi sói mềm mại mọc phía sau bờ mông lắc lư kịch liệt, cho thấy bản thân nàng đang động tình.

Luyện hóa huyết mạch Nguyệt Dạ Băng Lang, cơ thể của Liễu Thi Cầm càng thêm mẫn cảm, hắn chỉ vừa hôn môi vuốt ve một chút, hoa nguyệt màu hồng phấn giữa hai chân nàng đã lầy lội ướt át không chịu nổi.

“Dì nhỏ, nàng ướt hết rồi!”
Lạc Nam lưu luyến tách rời bờ môi Liễu Thi Cầm, ánh mắt trêu chọc cười xấu xa, một ngón tay của hắn bên dưới đã chen chút vào khe thịt chật chội, cảm giác được sự ma sát dữ dội bên dưới hạ thân nàng, bàn tay hắn đã sớm ướt đẫm vì dâm thủy.

“Còn gọi thiếp là dì nhỏ?” Liễu Thi Cầm ánh mắt mơ màng, không hài lòng hừ một tiếng.

“Ta cứ thích gọi như thế, bởi vì Thi Cầm nàng chính là độc nhất vô nhị trong lòng ta!” Lạc Nam ôn nhu nói khiến trái tim Liễu Thi Cầm chàng ngập thỏa mãn.

“Yêu dì nhỏ của chàng đi!” Nàng chủ động nhẹ tách ra đôi chân, để lộ nơi tư mật thầm kín hoàn mỹ của mình.

“Để ta yêu nàng thêm một chút!” Lạc Nam cười tà, khe thịt của Liễu Thi Cầm xinh đẹp đến cực hạn, hai mép môi chín mộng nhẹ nhàng hé ra, để lộ vùng đất màu mỡ hồng phấn ngập nước nằm ở bên trong, các thớ thịt vẫn đang nhẹ nhàng co rút.

Lạc Nam cúi thấp đầu, một mùi hương thoang thoảng đặc hữu của xử nữ phà vào mũi hắn…không nhịn được nữa vươn ra đầu lưỡi, thọt vào cái rãnh ướt át ấy, điên cuồng đánh lưỡi.

“Á…Á, Chết thiếp, chết thiếp phu quân ơi!”
Liễu Thi Cầm như bị điện giật hét lên thất thanh, bộ ngực tròn trịa phập phồng lên xuống, vô số dây thần kinh khoái cảm căng cứng dâng lên đến tận não, đầu lưỡi thô ráp kia như ẩn chứa lôi đình, đem nàng đưa lên mây xanh.

Ộp ẹp…
Âm thanh mị hoặc truyền ra, Lạc Nam ghì chặt hai đùi Liễu Thi Cầm, mũi dí sát vào thảm lông xoăn của nàng, miệng hút sạch những gì có thể.

“Ưm…sướng, ngứa chết!”
Liễu Thi Cầm thở hổn hển lắc lư đầu nhỏ, mái tóc rối bời, cảm giác được cô bé của mình co bóp ngày càng mạnh mẽ, hạ thân trống rỗng ngứa và tê…nàng cần một cái gì đó mạnh mẽ hơn.

Lạc Nam thấy Liễu Thi Cầm khó chịu mới tiếc nuối tách môi, còn không quên cắn nhẹ lên hạt le đỏ thẳm của nàng một cái khiến nước nôi càng bắn mạnh hơn.

Hắn đem quy đầu tìm đến cánh hoa đã hé mở, mạnh mẽ đâm vào…chiếm hữu dì nhỏ tuyệt sắc của mình.

Ót…
Côn thịt xuyên qua từng tầng từng tầng thịt non mềm mại, hai vách âm động co bớp dữ dội như muốn ép dẹp nó…
“Ưm…thiếp hạnh phúc lắm!”
Trong một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, Liễu Thi Cầm cảm giác được lớp màn mỏng manh của nàng đã bị Lạc Nam đâm thủng, một cảm giác đau rát pha lẫn thỏa mãn lan tràn khắp toàn thân.

Lạc Nam giữ im côn thịt, cúi đầu ngậm lấy bầu sửa của Liễu Thi Cầm…ra sức bú mút, muốn nàng quên đi cảm giác đau rát bên dưới.

“Không cần đâu phu quân, thiếp không đau…chàng mau động đi!”
Đuôi sói của Liễu Thi Cầm cứ lắc lư trước mặt Lạc Nam khiến hắn bị thu hút, côn thịt nhấp nhẹ vài cái trong cô bé của nàng, khiến Liễu Thi Cầm vừa ngứa vừa sướng…
“Dì nhỏ ngoan, mau xoay mông lại đây!”
Lạc Nam nhấp nhấp côn thịt cười nói.

“Hừ!” Liễu Thi Cầm yêu kiều hừ một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, thân thể mềm yếu cố gắng dụng lực, xoay người nằm sấp xuống…
Lạc Nam nhìn thân thể trần truồng tuyệt mỹ, tấm lưng nhẵn nhụi không chút tì vết uốn lượn xuống bờ mông gợi cảm, hắn hưng phấn nói:
“Chu mông lên nào!”
Liễu Thi Cầm xấu hổ muốn chết, bất quá nghĩ đến mình đã chủ động cầu hoan…cũng không rụt rè đem mông đít chu lên.

Ở khoảng cách gần, Lạc Nam nhìn thấy chiếc đuôi sói gắn liền giữa đôi mông đầy đặn…như vốn dĩ nó mọc ra từ đó vậy.

Hắn thích thú đưa tay nắm lấy chiếc đuôi vuốt ve lên xuống, chỉ cảm thấy mềm mịn như bông, thích thú cực kỳ.

“Ừm…đừng nghịch loạn, mau tiến vào trong thiếp!” Liễu Thi Cầm vừa thẹn vừa vội, sau khi luyện hóa Huyết Mạch Nguyệt Dạ Băng Lang thì nàng đã mọc đuôi, đôi tai thậm chí có dấu hiệu chuyển thành tai sói trắng như tuyết.

Lạc Nam cười, bóp mạnh hai bờ mông căn mịn, côn thịt một lần nữa đâm thẳng vào tận cùng hoa tâm.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Lần này hắn không trêu đùa Liễu Thi Cầm, dùng toàn sức chiếm hữu nàng, côn thịt đâm sâu vào âm động, cảm giác chật chội lầy lội khiến Lạc Nam sướng muốn ngạt thở…
“Ưm…sướng…ưm sướng…ưm sướng…hừ hừ hừ!”
Liễu Thi Cầm mặt ghì chặt xuống nệm, môi đỏ hé mở rên rỉ liên tục, nước bọt chảy xuống mặt giường, mỗi cú thúc lúc cán của hắn lại đưa nàng lên tiên, côn thịt đó như một quái vật mang theo nham thạch nóng chảy, tung hoành ngang dọc trong cơ thể nàng, trái tim và thân thể Liễu Thi Cầm triệt để bị chinh phục.

Không biết qua bao lâu, theo một tiếng gầm rừ sảng khoái của Lạc Nam và một âm thanh thõa mãn thư sướng cao vút của Liễu Thi Cầm, hai người cùng lúc xuất ra…dung dịch tình ái hòa quyện vào nhau, cùng với những giọt máu đàu đỏ thẳm của thân thể xử nữ.

Đôi nam nữ trần trụi ôm nhau, tứ chi quấn quít, Liễu Thi Cầm vùi đầu vào lòng ngực săn chắc của nam nhân thở hổn hển, môi đỏ hé mở liếm láp đầu ti nhỏ xíu của hắn.

Lạc Nam vuốt ve tấm lưng thon thả của nàng, hôn nhẹ lên trán Liễu Thi Cầm đầy tình cảm nói:
“Dì nhỏ, rốt cuộc nàng cũng thuộc về ta!”
“Người ta từ đầu đến cuối đều thuộc về chàng mà!” Liễu Thi Cầm lười biếng tận hưởng dư vị của cuộc cao trào, nỉ non đáp.

Lạc Nam cười không đáp, giờ phút này nhịp tim hai người đập cùng nhịp, vô thanh thắng hữu thanh.


Ôm ấp một lát, Liễu Thi Cầm đột ngột đẩy hắn ra…chủ động quỳ gối xuống đất, trong ánh mắt thỏa mãn của Lạc Nam, đem côn thịt nuốt vào trong miệng, đầu lưỡi quấn quít…
“Để thiếp làm sạch nó, chàng còn đi sủng ái tỷ muội khác!”

Lạc Nam thần thái phi dương ra khỏi Thi Cầm Cung, với thể trạng hiện tại của hắn mười Liễu Thi Cầm cũng không hạ gục nổi, côn thịt sạch sẽ hiên ngang ngẩng cao đầu, trần truồng đi khắp Cung Đình Thụ.

Hắn đang suy nghĩ tiếp theo mình nên sủng ái ai…
Nghĩ nghĩ, Lạc Nam thân thể nhảy vọt…đẩy ra cửa một Cung Điện khác, ung dung tiến vào.

Vừa tiến vào bên trong, Lạc Nam sửng người, ánh mắt nhìn đăm đăm…
Chỉ thấy Băng Phỉ Phỉ không biết từ bao giờ đã lột sạch y phục, ngọc thể hoàn mỹ lười biếng nằm trên giường, đôi chân dài thon thả không chút tỳ vết chất chồng lên nhau…
Bộ ngực nàng kích thước không kém tỷ tỷ Băng Lam Tịch, da thịt như tuyết tan, dung nhan xinh đẹp sắc sảo kiêu ngạo, mái tóc sau khi luyện hóa Băng Diễm Hoàng Điểu hóa thành hai màu xanh đỏ đan xen, có một loại xinh đẹp khác biệt.

Nhìn thấy Lạc Nam trần truồng tiến vào, Băng Phỉ Phỉ có chút giật mình côn thịt cự đại giữa hai chân hắn, nàng trong lòng thầm nghĩ:
“To gần bằng cổ tay?”
Bất quá rất nhanh, Băng Phỉ Phỉ thay đổi thái độ, khiêu khích nhìn hắn liếc mắt:
“Đã vào còn đứng đó làm gì? Không mau tiến đến!”
“Haha!” Lạc Nam bật cười, nhào đến trên giường, không nói hai lời đã đem thân thể trần trụi ôm vào trong ngực, bàn tay mò xuống bờ mông săn chắc của nàng xoa nắn kịch liệt, mở miệng nói chuyện:
“Nàng đây là mỡ dâng tận miệng mèo sao?”
“Hứ, năm năm qua ngươi không ăn…hiện tại chẳng lẽ còn không ăn?” Băng Phỉ Phỉ kiều hừ một tiếng, bàn tay nắm chặt côn thịt hắn bóp mạnh như cảnh cáo.

Lạc Nam có chút xấu hổ cười cười, hắn bị mấy nữ thành thục kia ép cạn muốn sinh hạ con cái, nếu ngay cả mấy trinh nữ các nàng cũng ăn! chỉ sợ các nàng cũng nhao nhao muốn làm mẹ…
Hắn suy nghĩ, vì tương lai phía trước còn chưa rõ ràng…một đứa bé trong bụng Nguyệt Kỳ đã đủ rồi.

Năm năm là khoảng thời gian không ngắn, dù có nhiều cơ hội hắn vẫn áp chế không đụng vào mấy nữ, chẳng qua biến cố gần đây của Bạch y nam tử và tên đeo mặt nạ khiến Lạc Nam suy nghĩ thông suốt, nên mới có Đại Hôn lần này.

“Những năm qua…là ta có lỗi với các nàng!”
Lạc Nam ôn nhu hôn lên trán Băng Phỉ Phỉ, dù lúc đầu thu nàng là ý của Lam Tịch…nhưng thời gian trôi đi, Băng Phỉ Phỉ vẫn ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng hắn còn theo nàng trở về Băng Huyền Đế Quốc thăm mẫu thân của Băng Phỉ Phỉ, tình cảm giữa hai người đã chín muồi từ lâu.

Băng Phỉ Phỉ vươn bàn tay vuốt ve khuôn mặt hắn, nỉ non nói:
“Vậy còn không mau chuộc lỗi với người ta?”
Nói xong khép hờ đôi mắt, dâng hiến môi thơm chín mộng ngọt ngào.

Lạc Nam không ngu gì từ chối, đầu lưỡi tiến ra…tận tình nhấm nháp chất mật của nàng…
Hai người chỉ mới hôn nhau, âm động dưới thân Băng Phỉ Phỉ đã rỉ nước…
“Ta vào luôn nhé!” Lạc Nam xoa bớp ngực nàng, hô hấp có phần dồn dập…hắn muốn lập tức chiếm hữu Băng Phỉ Phỉ.

“Để thiếp bôi trơn nó…không thì đau chết!”
Băng Phỉ Phỉ ôn nhu xoay người, ánh mắt gợi tình nhìn ngắm côn thịt to lớn gân guốc và dữ tợn, Lạc Nam trưởng thành thì kích thước tiểu huynh đệ hắn cũng đã lớn hơn…nếu là khi trước 18cm, con số hiện tại đã vượt quá 20.

Ở khoảng cách gần, Băng Phỉ Phỉ được chứng kiến từng sợi gân xanh mạnh mẽ, từng mạch máu linh động, sự hùng vĩ bất phàm này khiến nàng thật sâu say mê.

Nhẹ nhàng đưa môi hôn lên đầu khấc…
“Bảo bối!” Lạc Nam bị bộ dạng phong tình quyến rũ của nàng làm cho kích động, côn thịt ở trước mặt Băng Phỉ Phỉ to hơn một vòng, giật giật đầy khí phách.

“Ưm…” Băng Phỉ Phỉ không nhịn được nữa, vén mái tóc dài qua một bên, đôi môi hé mở…đem côn thịt ngậm vào trong miệng.

Bàn tay nàng còn ôn nhu chiều chuộng chăm sóc hai hòn ngọc rồng to khỏe của hắn.

“Hừ…” Lạc Nam thư sướng rên lên một tiếng…
Công chúa Băng Huyền Đế Quốc đang liếm láp dương vật hắn, cũng không để nàng vất vả một mình…Lạc Nam xoay đầu tìm xuống phía dưới, tách ra đôi chân Băng Phỉ Phỉ, đầu lưỡi tiến vào u cốc bên trong.

“Chụt…chụt…chụt…”
Hai người yêu thương liếm mút nơi tư mật của nhau, đầu lưỡi dùng đủ mọi động tác để chiều chuộng bạn tình của mình.

Hồi lâu sau, khi Lạc Nam cảm giác được đầu lưỡi của mình bị vách thịt hồng nhuận của Băng Phỉ Phỉ siết chặt dữ dội, nước nôi của nàng lênh láng như thác khiến hắn không uống kịp, mà hai mép môi dọc cũng đã ửng đỏ mời gọi…
Băng Phỉ Phỉ cũng cảm giác được côn thịt trong miệng mình đã co giật mạnh mẽ, kích thước không ngừng to ra, đầu khấc phồng mang trợn má.

Cả hai đều hiểu, người kia đã động tình…
“Phu quân…chiếm lấy thiếp!”
“Thê tử…ta muốn yêu nàng!”
Hai người tác môi, cùng lúc mở miệng nói.

“Phốc!”
Lạc Nam cười ha hả, mà Băng Phỉ Phỉ cũng nhoẻn miệng cười…
Cả hai say đắm nhìn nhau không nói tiếng nào…
Lạc Nam dùng ánh mắt ra hiệu, Băng Phỉ Phỉ hiểu ý tách ra đôi chân…
Côn thịt tìm đến khe thịt, từ từ xâm nhập…tất cả thuận lợi như mây trôi nước chảy, hòa quyện vào nhau.

“Ưm…thiếp sướng, của chàng to thật!” Băng Phỉ Phỉ rên rỉ nỉ non, chân mày lá liễu khẽ cau lại vì một chút đau đớn khi màn trinh tan nát.

“Không phải ta lớn…mà của nàng quá chật!” Lạc Nam véo yêu đầu nhũ hoa đỏ thẳm săn cứng của nàng khiêm tốn nói, chỉ là ánh mắt đắc ý không thèm che giấu.

“Hừ…lớn cũng chưa phải lợi hại, cho thiếp xem bản lĩnh của chàng!” Băng Phỉ Phỉ khiêu khích liếc mắt.

“Nàng đây là tự tìm đường chết có hiểu không?” Lạc Nam cười ha ha, cũng không chút thương hương tiếc ngọc, hai tay vịn chặt eo thon của nàng, ra sức nhấp mạnh.

Hắn phải cho nữ nhân này biết…khiêu khích dục hỏa của hắn là chuyện sai lầm lớn nhất của nàng.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
“Hức…hức…hức…”
Băng Phỉ Phỉ vừa đau vừa sướng, lắc lư vòng eo uyển chuyển phối hợp nhịp nhàng với nam nhân.

Vì nàng thường hay khiêu vũ nên cơ thể linh động cực kỳ, khiến các vách bên trong dâm huyệt uyển chuyển hầu hạ, ôm ấp từng tế bào thần kinh trên côn thịt của Lạc Nam, khiến hắn sướng phê.

BỐP BỐP BỐP…
Lạc Nam đét vào mông nàng: “Xoay người lại!”
“Hứ!” Băng Phỉ Phỉ bĩu môi, bất quá cơn sướng tràn ngập khiến nàng sinh ra cảm giác phục tùng, thân thể yêu kiều nằm sấp xuống vểnh cao mông cho Lạc Nam chơi kiểu chó.

Lạc Nam vươn tay kéo lấy mái tóc mượt mà của nàng, côn thịt một lần nữa đâm lúc cán…
“Ứ!”
Băng Phỉ Phỉ hai mắt trợn tròn, chỉ với một cú đâm thô bạo từ phía sau mông…nàng đã lên đến đỉnh.

Lạc Nam cảm giác Băng Phỉ Phỉ đã cao trào cũng có chút bất ngờ, không nghĩ đến nàng mẫn cảm đến như vậy, hoặc tư thế này là điểm yếu của nàng, hắn cười trêu nói:
“Không phải mạnh miệng lắm sao? Ta còn chưa thỏa mãn đâu!”
“Hừ, tới đi…ai sợ ai, chỉ mới khởi động mà thôi!” Băng Phỉ Phỉ thở hổn hển nói.

“Haha, tuân lệnh vợ yêu!” Lạc Nam cười khà khà, ôm lấy vòng eo nàng để lấy đà, điên cuồng chạy nước rút.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Hàng trăm cú thúc lúc cán được thi triển chỉ trong vài giây, Lạc Nam như một máy khoan đang ra sức đào bới, đầu khấc đâm đến tận đỉnh hoa tâm của Băng Phỉ Phỉ một cách liên tục, mặc cho cô bé của nàng đã bắt đầu sưng đỏ lên.

“Chết thiếp rồi…huhu!”
Không biết qua bao lâu sau, Băng Phỉ Phỉ vừa sướng vừa đau khóc thút thít trong lòng hắn…
Nàng như một bãi bùn nhão, âm động đầy ắp tinh dịch nóng hổi của phu quân, cùng với máu đào đỏ thắm sặc sỡ.

“Còn dám khiêu khích phu quân?” Lạc Nam nhếch miệng, cảm giác chinh phục tràn đầy, bản lĩnh của đàn ông là phải khiến người phụ nữ của mình bại trận trên giường.

“Thiếp không dám nữa…của thiếp rát quá rồi phu quân! Chàng không biết thương thiếp!” Băng Phỉ Phỉ xụ mặt, hai mép môi dọc của nàng đã căng phồng lên…bờ mông đầy các dấu tay của hắn.

“Hề hề…để ta giảm đau cho nàng!” Lạc Nam cười xấu xa, côn thịt còn nằm trong nhục động bất chợt nhấp nhẹ…
“Á, Tha cho thiếp đi!” Băng Phỉ Phỉ tưởng hắn muốn tiếp tục chinh phạt, vừa sợ vừa thẹn.

Chỉ là rất nhanh sắc mặt nàng trở nên thư thái dễ chịu, thì ra Lạc Nam vận chuyển Long Tiên Thánh Điển…bắt đầu trị thương cho nàng.

Chỉ là rất nhanh sắc mặt xinh xắn cau có của nàng đã trở nên thư thái dễ chịu, thì ra Lạc Nam đang vận chuyển Long Tiên Thánh Điển để trị thương cho nàng…
Sau vài tiếng nũng nịu yêu kiều, không gian trở nên im ắng.

Thì ra Băng Phỉ Phỉ đã ngủ say trong lòng hắn, Lạc Nam đặt lên trán nàng một nụ hôn thật nhẹ, sau đó rời giường bước đi.

Trong giấc mơ đẹp, khóe môi Băng Phỉ Phỉ mỉm cười hạnh phúc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui