Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


“Mỹ Anh…nàng biến nhỏ lại một chút có được không?”
Bên trong Mỹ Anh Cung, Lạc Nam dở khóc dở cười nhìn giai nhân với kích thước ngoại cỡ đang nằm trước mặt.

Cự Mỹ Anh thân thể săn chắc khỏe khoắn, làn da trắng nõn nhưng tràn đầy năng lượng, bắp thịt tinh xảo hoàn mỹ, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo đúng chật một Thể Tu, bộ ngực sửa bạo mãn như quả bóng bay, bên trên tô điểm hai hạt ngọc trai đỏ săn cứng, mái tóc dài xõa tung dưới nệm, dung nhan hoàn mỹ theo chuẩn nét á đông đỏ ửng.

Cự Mỹ Anh rất hoàn mỹ, nếu hiện tại nàng không biến thành nữ nhân cao gần chục mét, kích thước thân thể to gấp mấy lần người bình thường, mà côn thịt của Lạc Nam lại như đuôi chuột ngoái lọ mỡ, ở trong u cốc ẩm ướt có phần lỏng lẻo.

Chênh lệch về vóc dáng quá xa, Lạc Nam nằm sấp giữa hai đầu Cự Mỹ Anh, côn thịt lần đầu cảm thấy thua thiệt…
“Đau quá…nên thiếp không tự chủ được!” Cự Mỹ Anh có chút đỏ mặt.

Vốn lúc đầu nàng biến đổi kích thước bằng với nữ nhân bình thường để hai người ân ái, bất quá sau đó khi Lạc Nam xuyên thấu lớp màn mỏng manh tiến vào…Cự Mỹ Anh lại vì cơn đau bất chợt mà biến đổi kích thước, để cho u cốc giữa hai chân nới rộng ra khiến côn thịt của Lạc Nam đang trong cơn sướng xém chút nữa phát khóc.

Lúc này cơ thể hắn nằm gọn giữa hai chân Cự Mỹ Anh, đầu hắn chỉ vươn đến bụng nàng, nhìn cái lỗ rốn tròn vo trước mặt, Lạc Nam nghiến răng lè lưỡi ra chọt vào bên trong khuấy mạnh.

“Á, nhột!” Cự Mỹ Anh cười khanh khách.

“Mau thu nhỏ lại!” Lạc Nam bàn tay vươn lên nắm lấy đầu ti ngoại cỡ, kích thước của nó lúc này to như trái táo đỏ au, hắn thầm nghĩ dù là miệng của mình cũng không thể ngậm hết.

Cự Mỹ Anh bất đắc dĩ, vận dụng Như Ý Biến…đem kích thước toàn thân biến trở lại như nữ nhân bình thường.

“Ưm…sướng, hết đau rồi?”
Cảm gia hai vách thịt trong âm động chật chội lại siết chặt lấy thân côn thịt, Cự Mỹ Anh toàn thân run nhẹ lên, cảm giác đau rát như thân thể bị xé rách vừa rồi không còn tồn tại.

“Hừ, biết thế ta tu Như Ý Biến!” Lạc Nam sảng khoái hừ nói một tiếng, hắn bị nàng xúc phạm đến tôn nghiêm nam nhân, quyết tâm phải lấy lại.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Côn thịt xuyên thấu vào âm động, hai mép môi hồng hào liên tục hép vào hở ra theo chuyển động của côn thịt…
Cự Mỹ Anh không hổ là Thể Tu, âm động vừa khít chặt vừa co giãn vượt qua nữ tử bình thường, thân thể lại dẻo dai linh hoạt, dễ dàng phối hợp với Lạc Nam đủ mọi tư thế, sức chống chịu cũng vô cùng bền bỉ…
“Hức…thiếp chết mất!”
Năm lần liên tục bị đưa lên đỉnh, Cự Mỹ Anh rốt cuộc phất cờ trắng đầu hàng, nam nhân này quả thật không phải người, nàng đã xuất ra năm lần…hắn chỉ mới bắn có một lần, số lượng tinh dịch lại nhiều đến cực điểm, đem u cốc của nàng lắp đầy không thôi.

BẠCH BẠCH BẠCH…
Lạc Nam lại mặc kệ mỹ nhân cầu xin tha thứ, cúi đầu ngậm lấy bầu ngực bầu bĩnh vào trong miệng, côn thịt bên dưới vẫn vào ra liên tục, nước nôi chảy ướt cả chăn giường, Cự Mỹ Anh ánh mắt xinh đẹp ngập nước.

“Thiếp chịu hết nổi rồi…phu quân mau tha thứ!”
Cự Mỹ Anh sắp đứt cả giọng, thấy Lạc Nam vẫn ham luyến cơ thể mình, nàng hừ một tiếng:
“Như Ý Biến!”
Trong khoảnh khắc, thân thể thành thục tuyệt mỹ đột ngột thu nhỏ, kích thước chỉ sánh ngang một tiểu cô nương.

“HÍT…”
Kích thước cơ thể Cự Mỹ Anh thu nhỏ, âm động của nàng cũng theo đó siết chặt lại, chật chội đến mức côn thịt bị ép nghẹn, động cũng không thể động.

Phụt…phụt…phụt.

Cơn sướng đến bất chợt, Lạc Nam không kịp thích ứng một lần nữa bắn tung tóe, thở hổn hển đổ ập người xuống cơ thể Cự Mỹ Anh.

“Đáng đời chàng!” Cự Mỹ Anh buồn cười, thân thể trở về hình dạng ban đầu…đem hắn ôm vào trong ngực.

“Bảo bối…không ngờ nàng còn có thể chơi như vậy?” Lạc Nam ánh mắt sáng quắc, Cự Mỹ Anh khi thì rộng khi thì chật, quả thật là cám dỗ đến cực hạn của mọi nam nhân a.

Mặc dù kích thước cơ thể nàng thu nhỏ, nhưng khuôn mặc và bộ dáng vẫn là một đại mỹ nhân thành thục, không phải tiểu loli, nên Lạc Nam không có cảm giác tội lỗi, ngược lại tràn ngập kích thích.

“Như Ý Biến thần kỳ vô cùng, không hổ là Đế Cấp Thể Thuật…thiếp thậm chí có thể biến nhỏ như hạt bụi nữa cơ!” Cự Mỹ Anh phì cười nói.

“Hắc hắc…” Lạc Nam cười ngây ngô, ngậm lấy bầu sửa của nàng bú mút.

Trong mắt Cự Mỹ Anh bất chợt xuất hiện một tia nghịch ngợm, ý niệm vừa động…thân thể biến thành khổng lồ.

PHỐC…
Núm vú trong miệng đột ngột to hơn cả cái đầu, miệng Lạc Nam phình to sắp nát bị bật ra ngoài, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Cự Mỹ Anh.

“Thiếp cho chàng ăn no!”
Cự Mỹ Anh cười quyến rũ, bàn tay nắm lấy cơ thể Lạc Nam, đem hắn nhét vào khe rảnh chật chội giữa hai bầu ngực của mình.

“Hừ…đầy ắp!”
Lạc Nam nằm giữa khe ngực khủng bố, hai bầu sửa căn đầy ép chặt hắn từ đầu đến thân, chúng nó lúc này như hai ngọn núi thực thụ, hương thơm bát ngát, đầy vẻ chật chội.

“Nằm im cho ta!”
Lạc Nam cười khà khà nói một tiếng, hắn như người tí hon trần truồng chạy loạn khắp cơ thể nàng, nắm lấy đáy vú leo vọt lên trên, chứng kiến cái núm hồng săn cứng như hòn đá, lè lưỡi liếm vòng quanh, vừa liếm vừa chạy vẫn không giáp được đường kính.

\
Cự Mỹ Anh nhìn hắn vui đến quên cả trời đất, trong mắt xuất hiện tia nhu tình.

Trong mắt lóe lên một tia nghịch ngợm, Lạc Nam bất chợt nhảy vọt xuống hạ thân nàng, thân thể băng qua mảnh rừng rậm rậm đen tuyền thần bí, u cốc màu mỡ xuất hiện trong tầm mắt, nước bên trong vẫn róc rách chảy ra như suối tiên thật thụ, mùi hương đặc biệt của nữ tử và một chút dịch trắng của hắn hòa quyện vào nhau.

“Chàng muốn làm gì?”
Cự Mỹ Anh xấu hổ muốn chết, bởi vì nàng chứng kiến Lạc Nam dùng cánh tay lực lưỡng banh ra hai mép môi dưới to lớn của mình, hắn muốn toàn thân tiến vào bên trong thám hiểm.

Nghĩ đến đây Cự Mỹ Anh rùng mình, cơ thể cấp tốc thu nhỏ lại bình thường trong ánh mắt mộng bức của Lạc Nam.

“Nàng làm gì thế?” Lạc Nam tiếc nuối kêu to, côn thịt đã vào nơi đó vô số lần…nhưng cơ thể hắn còn chưa từng toàn bộ vào đâu.

“Chàng mới là tên điên, vào trong đó làm gì?” Cự Mỹ Anh vừa thẹn vừa giận, một chân đạp lấy hắn.

Tên này đúng là biến thái.

“Hì hì, đều là vợ chồng…ta xem kết cấu bên trong một chút có gì sai?” Lạc Nam nghĩa khí lẫm nhiên nói.

“Mơ tưởng, mau đi ra!” Cự Mỹ Anh không thèm để ý đến hắn.

“Đi mà bảo bối! biến lớn lên nào!” Lạc Nam hạ giọng năn nỉ.

“Không bao giờ!” Cự Mỹ Anh không thèm để ý.

“Ta xem nơi dưỡng dục ra con tương lai của chúng ta một tí!” Lạc Nam dụ dỗ.

“Không là không, thiếp sẽ không bao giờ biến lớn cho chàng chơi nữa!”

Cự Mỹ Anh quá cố chấp, cuối cùng Lạc Nam cũng đành chịu thua, ủ rủ đi ra ngoài…
Cung Đình của Cự Mỹ Anh ở gần Khinh Vũ Cung của Hồ Khinh Vũ, ánh mắt Lạc Nam nhìn qua…trong đầu tưởng tượng đến bộ dạng thiên kiều bách mị của nàng mà rùng mình.

“Không được…Khinh Vũ phải đợi đến cuối cùng!”
Lạc Nam hạ quyết tâm thầm nghĩ.

Hồ Khinh Vũ là Cửu Vĩ Thiên Hồ vốn đã là họa quốc ương dân, lại kết hợp với Thiên Sinh Mị Cốt quả thật là cực phẩm.

Nàng là nữ nhân duy nhất ở Hậu Cung có thể mê hoặc tinh thần hắn, nếu vội vàng ân ái cùng nàng…Lạc Nam sợ mình không xuống giường được.

Hắn quyết tâm để Hồ Khinh Vũ đến sau cùng.

Nghĩ đến đây, tiến vào bên trong Diệp Dao Cung.

Kẽo kẹt…
Cánh cửa vừa mở ra…
“Hoan nghênh cô gia vào phòng!”
Hết sức bất chợt, bốn âm thanh ỏng ẹo vang lên, Lạc Nam hô hấp vừa mới bình thản một chút lại trở nên dồn dập.

Chỉ thấy bốn vị giai nhân trên người chỉ mặc có mỗi đồ lót đang ôn nhu quỳ gối hai bên cửa vào, gợi tình đến cực hạn a.

Thành Bích thành thục quyến rũ như trái đào chín, thân thể đầy đặn tròn trịa, như một quý phụ trổ hoa chờ người đến nếm.

Bảo Kiều đoan trang đài các như công chúa, vẻ đẹp của mỹ nữ phương Tây rung động lòng người.

U Cơ dã tính phóng khoáng như nữ nhân bộ tộc, tu luyện Ma Lực khiến nàng càng thêm thần bí, quả là một nàng báo cái gợi tình.

Lệ Huân diệu dàng nhã nhận, chính là vẻ đẹp điển hình của mỹ nữ truyền thống Nhật Bản, khiến nam nhân nhịn không được muốn che chở ôm ấp vào lòng.

Tứ nữ mỗi người mỗi vẻ, khí chất khác biệt nhưng đều là mẫu hình lý tưởng của các nam nhân…lúc này lại phân thành hai hàng quỳ gối hai bên, trên thân chỉ mặc lấy đồ lót, ánh mắt như muốn hút lấy linh hồn nhìn vào hắn.

“Ực…”
Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt nóng bỏng, mặc dù hắn là Bá Chủ một hành tinh, nhưng đãi ngộ cấp bậc này quả thật là chưa từng hưởng qua.

Bất quá nhìn các nàng xinh xắn yêu kiều quỳ gối, trong lòng xinh ra cảm giác thương tiếc khôi thôi, vội vàng cúi đầu đỡ lấy tứ nữ, trách cứ nói:
“Hạ mình như vậy làm cái gì? chúng ta đã bái đường thành thân, các nàng chính là thê tử của ta nha!”
Tứ nữ chưa kịp trả lời, đã có một tiếng cười khanh khách trêu chọc truyền ra:
“Hì hì, thích muốn chết còn ra vẻ?”
Lạc Nam nhướn mày hướng mắt nhìn về giọng nói, xém chút nữa lỗ mũi phun máu.

Chỉ thấy Thiên Diệp Dao toàn thân trần truồng lười biếng nằm trên giường nệm, một tay chống đỡ lấy đầu khiêu khích nhìn hắn.

Xung quanh nàng…vô số cánh hoa hồng rải rác, màu đỏ thẳm phủ lấy làn da trắng như tuyết tan nổi bật đến cực hạn.

Thiên Diệp Dao quá đẹp, nàng như một nữ thần bước ra từ thần thoại Hy Lạp.

Tóc dài như thác đổ màu hoàng kim ôm qua tấm lưng trần tuyệt mỹ, phủ lên bờ mông căn mịn không chút tỳ vết nào.

Đôi mắt có đồng tử màu vàng đặc biệt lấp lánh như ánh sao, mũi quỳnh cao thẳng, môi đỏ không son, xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực không quá to nhưng lại cực kỳ đầy đặn, lỗ rốn có khảm một viên ruby, nhúm lông màu vàng hình tam giác vừa đủ che lấy u cốc hồng phấn như ẩn như hiện.

Tay chân thon dài cân xướng với cơ thể, toàn bộ thân hình nàng như một tác phẩm đặc biệt nhất của thế gian…toàn bộ Hậu Cung chỉ sợ rất ít nữ nhân có thể đẹp ngang Thiên Diệp Dao, ngay cả U Cơ, Lệ Huân, Bảo Kiều và Thành Bích dù là mỹ nhân hiếm gặp cũng phải ảm đạm phai mờ.

Trong lúc Lạc Nam thất thần trước màn chào đón hoành tráng, bốn thân thể mềm mại đã tiếp cận lấy hắn.

“Cô gia…để chúng ta giúp ngươi làm ấm người, sau đó sủng ái tiểu thư!”
Tứ nữ đã như rắn nước quấn quanh cơ thể Lạc Nam, môi của hắn bị miệng thơm của U Cơ bịt kín, chiếc lưỡi mềm mịn như tiểu xà thơm ngát của nàng chủ động tiến vào miệng hắn, tận tình nút lưỡi.

Thành Bích ở sau lưng áp sát bộ ngực bạo mãn và lưng trần của nam nhân, dùng sức ma sát, miệng thơm kề sát gáy hắn, đầu lưỡi liếm láp trêu chọc vành tai của Lạc Nam.

Bảo Kiều nép sát vào lòng nam nhân, nhẹ nhàng liếm láp vân vê đầu ti hắn, bàn tay vuốt ve các múi bụng cường tráng.

“Hừ…” Lạc Nam hừ một tiếng sảng khoái trong cổ họng.

Côn thịt cự đại chui tọt vào miệng của Lệ Huân…nữ nhân Nhật Bản ôn nhu chiều chuộng, đem toàn bộ thân côn nuốt sâu vào tận cổ họng, đầu lưỡi lại quấn chặt lấy nó, sau đó từ từ nhả ra, lại ngậm chặt vào…
Lạc Nam như một ông hoàng, thậm chí cơ thể hắn cũng được tứ nữ nâng đỡ đến tận giường nệm, từ đầu đến cuối không phải làm gì…
Cảm thấy tay mình có chút dư thừa, Lạc Nam vươn lên định bóp lấy ngực Bảo Kiều đang ở trước mặt, lại bị Thiên Diệp Dao đưa tay đè xuống.

Trong ánh mắt khó hiểu của hắn, chỉ nghe Thánh Nữ mỉm cười mở miệng:
“Nam nhân của thiếp không cần phải làm gì cả…để mặc bọn thiếp thỏa mãn chàng là được!”
Lạc Nam hô hấp dồn dập, hắn có nằm mơ cũng không ngờ có ngày sung sướng đến mức này…quyết tâm thả lỏng toàn thân, nằm im tận hưởng.

Không biết qua bao lâu, khi Lệ Huân nhả côn thịt trong miệng ra, tứ nữ nhìn thấy nó phình to như cổ tay, cực kỳ cứng cáp…giật giật như tuyên bố sự dũng mãnh của mình.

“Mời tiểu thư!” Tứ nữ mỉm cười nói.

Thiên Diệp Dao sắc mặt hài lòng gật lấy đầu nhỏ, chuyển đổi tư thế, banh chân ngồi xổm trên bụng Lạc Nam, muốn đem côn thịt cắm thẳng vào.

“Của nàng chưa quá ướt, sẽ đau!” Lạc Nam vội vàng nhắc nhở.

Từ đầu đến cuối đều là tứ thị nữ phục thị hắn, Thiên Diệp Dao chỉ ngồi bên cạnh xem…hắn nhìn thấy âm động mỹ miều sau lớp lông vàng của nàng đã hơi ửng đỏ, có chút nước róc rách chảy ra, nhưng vẫn còn chưa đủ tiếp nhận côn thịt.

“Hừ, vậy còn không mau phục vụ bổn Thánh Nữ?” Một âm thanh kiêu ngạo trong miệng Thiên Diệp Dao truyền ra, nàng tách ra đôi chân ngồi xuống miệng hắn, áp sát đôi môi dọc của mình vào miệng Lạc Nam.

“Hả? là nàng?” Lạc Nam giật mình, thì ra trong quá trình chứng kiến tứ thị nữ phục thị hắn, cảm xúc của Thiên Diệp Dao dâng trào, nhân cách thứ hai của nàng đã xuất hiện.

“Chính là bổn thánh nữ!” Thiên Diệp Dao ngạo kiều nói.

Lạc Nam dở khóc dở cười, mặc dù là nhân cách nào…thì nàng cũng là nữ nhân của hắn.

“Nàng đã cho ta tận hưởng cảm giác của một ông hoàng…thì ta cũng sẽ biến nàng thành nữ hoàng!”
Nghĩ đến đây, Lạc Nam vươn ra đầu lưỡi…xâm nhập vào trong âm động đang đặt trên miệng, ôn nhu liếm láp, trợ giúp thê tử ra nước.

“Ừm…ừm…”
Thiên Diệp Dao sởn cả tóc gáy, toàn thân như bị điện giật rên ư ử trong cổ họng, hai bàn tay trắng nõn vò lấy tóc hắn.

“Các bảo bối, mau sủng ái Dao Dao!” Lạc Nam truyền âm cho tứ nữ Thành Bích.

Mấy nữ nhìn nhau mỉm cười, tiến đến ôm lấy Thiên Diệp Dao phục thị.

Chỉ thấy Bảo Kiều ôm đầu Thiên Diệp Dao hôn môi, hai cái đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn quít.

U Cơ với Thành Bích mỗi người ngậm một bên bầu sửa hồng hào của nàng bút mút.

Mà Lệ Huân vẫn tiếp tục nhiệm vụ, cúi đầu ngậm lấy côn thịt của Lạc Nam, giúp nó bảo trì trạng thái sung mãn nhất.

Bầu không khí dâm mị đến cực hạn…
Mãi đến khi nước nôi của Thiên Diệp Dao tràn ngập miệng mồm Lạc Nam, hắn cảm giác các thớ thịt trong cơ thể nàng co thắt dữ dội, lúc này mới ra hiệu cho tứ nữ dừng lại.

“Hừ…hừ…hừ, phu quân, bổn Thánh Nữ vào nhé?”
Thiên Diệp Dao thở hổn hển, mông thịt trườn xuống hạ thân hắn, đem đầu côn thịt đặt giữa hai mép môi.

“Ừm…nhẹ nhàng một chút, lần đầu ở tư thế này nàng sẽ hơi đau!” Lạc Nam gật đầu.

“Hừ, bổn thánh nữ mặc kệ!”
Thiên Diệp Dao yêu kiều nói một tiếng, dùng sức ngồi mạnh xuống.

ÓT…
Âm thanh đâm lúc cán vang lên, Thiên Diệp Dao cau lấy đôi mày liễu, môi đỏ khẽ cắn vào nhau, ánh mắt ngập nước…
Cơn đau quá mức xuyên thấu toàn thân, như xé nàng thành hai mảnh.

Máu đỏ chảy khắp cả giường.

“Ngoan, ngồi im một chút sẽ hết đau!” Lạc Nam an ủi, vội vàng ra hiệu mấy nữ công tác.

Bảo Kiều các nàng gật mạnh đầu, một lần nữa chạm lấy các điểm nhạy cảm của Thiên Diệp Dao, để giảm bớt cơn đau cho nàng.

Giây lát sau, Thiên Diệp Dao lấy lại sức lực, bất đầu lắc lư mông thịt…ở trên cơ thể Lạc Nam tận tình nhấp nhô.

“Ưm…bổn thánh nữ sướng…đồ chơi này của phu quân ngươi rất không tệ!”
Nàng mở miệng thở dốc, thân thể lại như nữ kỵ sĩ cưỡi ngựa rong ruỗi xa trường, mỗi một lần ngồi xuống đều đem Côn Thịt ôm trọn vào tận cùng tử cung…
Lạc Nam thỏa thích tận hưởng dư vị chật chội ấm nồng, miệng thì hôn môi Thành Bích, tận hưởng hương vị ngọt ngào như mật đào trong miệng nàng.

Hồi lâu sau khi Thiên Diệp Dao mỏi mệt không còn sức ngồi nhấp, Lạc Nam mới như dã thú được giải phóng khỏi gông cùm, đảo khách thành chủ đè năm thân thể trần trụi xuống giường, mạnh bạo tiến vào từng tiểu huyệt ướt át của các nàng, ra sức chinh phục.

Âm thanh rên rỉ liên tục của nữ nhân hòa lẫn tiếng thở dốc sảng khoái của nam nhân…
Nhất long ngũ phượng quần lấy nhau, đem bầu không khí dâm mị khuếch trương khắp cung điện.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui