Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


Nhìn thấy Tôn giả bị ba tỷ muội đánh thổ huyết bay ngược, lại nhìn Lạc Nam thi triển bí thuật hóa thành Thông Thiên Thụ Yêu bị đánh phun máu, ánh mắt Âu Dương Thương Lan lấp lóe.

Thương Vực ngâm nga lên dữ dội, Ngân Thương trong tay gào thét mang khí thế cuồn cuộn, chiến ý dâng tràn lên đến đỉnh điểm, dung nhan họa thế yêu cơ sau lớp mặt nạ tràn ngập hưng phấn.

“Hai muội qua hỗ trợ Tiểu Yên, để tên này cho tỷ!”
Âu Dương Thương Lan nhìn sang Độc Cô Ngạo Tuyết cùng Đình Manh Manh kiến nghị.

Nàng đã sớm muốn chiến một trận với Tiên Tôn đã lâu, lúc này cơ hội trước mắt làm sao có thể bỏ qua?
Ngược lại trạng thái của Lạc Nam khá không ổn, hắn có thể phòng ngự trước mặt Tiên Tôn, nhưng muốn chiến thắng hay tiêu diệt Tiên Tôn thì có hơi quá sức, Âu Dương Thương Lan đề nghị hoàn toàn hợp lý.

Độc Cô Ngạo Tuyết với Đình Manh Manh cũng hiểu hoàn cảnh này, nhường chiến trường bên này lại cho Âu Dương Thương Lan, cấp tốc chi viện hỗ trợ Lạc Nam.

Nhìn thấy hai nữ tiến đến, Lạc Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm…
“Tiên Tôn thật sự khó chơi a…” Lạc Nam âm thầm cảm thán một tiếng.

Khi còn là Ất Tiên, hắn đã từng phải thi triển hết các loại thủ đoạn chỉ để diệt sát một Địa Vương.

Khi đạt đến Ngọc Tiên, hắn trở nên mạnh hơn…dễ dàng nghiền ép Địa Ma Vương như Bạch Ma Công Tử, sau đó lấy sức một mình cân cả Ma Linh Tộc, trọng thương cả Thiên Ma Vương như Ma Linh Hoàng và Ma Linh Hậu.

Đủ thấy khi đột phá từ Ất Tiên đến Ngọc Tiên, Lạc Nam đã tiến bộ vượt bậc đến mức độ nào.

Có thể nói dùng kỳ tích để hình dung cũng không quá đáng…
Tuy nhiên, khoảng cách giữa Tôn giả và Thiên Vương mặc dù chỉ chênh lệch một chút, nhưng lại như rãnh trời khó thể vượt qua.

Tôn Lực mạnh hơn Vương Lực quá nhiều, Tôn Lực bao trùm thân thể…dù là một Thiên Vương bình thường muốn đả thương Tôn giả cũng là chuyện bất khả thi.

Trong tình huống này…Lạc Nam thật sự cần chi viện.

“CHẾT!”
Trong lúc hắn suy nghĩ, tên Tôn giả lại là điên cuồng lao vọt đến, Tôn Lực gầm thét phá thể mà ra đem không gian một vùng Hải Vực chấn thành mảnh nhỏ, ánh mắt hắn đỏ ngầu đầy rẫy táo bạo khóa chặt hình dạng khổng lồ của Thông Thiên Thụ Yêu Lạc Nam.

Chỉ thấy hắn chắp tay, một vòng Tôn Lực hiện lên giữa trời như trăng lưỡi liềm, đem bầu trời cắt đôi, hung hăng hướng từ đỉnh thân cây bổ xuống như chẻ củi.

“Tên Tôn giả này thật kỳ quái!”
Lạc Nam chăm chú biểu hiện của hắn, chỉ thấy ánh mắt đối phương mặc dù táo bạo nhưng không hề có hận thù, bên trong đáy mắt không có chút cảm xúc nào, hoàn toàn vô hồn.

“Chẳng lẽ hắn là tử sĩ?” Lạc Nam âm thầm phán đoán.

Tử sĩ là một cổ lực lượng thường được các đại thế lực bồi dưỡng để thi hành các nhiệm vụ tuyệt mật, những Tử sĩ đa phần đều bị tẩy não, không biết sợ chết là gì, trong mắt bọn chúng chỉ có sự trung thành với chủ và mong muốn hoàn thành nhiệm vụ.

Hiển nhiên nhìn các biểu hiện khác thường của tên Tôn giả, Lạc Nam đã nhầm lẫn phán đoán hắn là tử sĩ.

Bất quá hắn đoán cũng có phần đúng, tử tù và tử sĩ ở trường hợp này cực kỳ giống nhau.

VÈO!
Công kích đã lao vọt mà đến, Lạc Nam cắn chặt răng…với trạng thái Thông Thiên Thụ Yêu hiện tại của hắn lúc này, miễn cưỡng nhận thêm một kích của Tôn giả nữa vẫn được.

“Tiểu Yên mau tránh ra!”
Chỉ bất quá, Độc Cô Ngạo Tuyết và Đình Manh Manh đã kịp thời xuất hiện.

Trúc Kiếm ong ong rung lên, Kiếm Vực như hóa thành thực chất bao phủ bốn phía…
“Phá Lực Thức!”
Độc Cô Cửu Kiếm vô tình trảm ra, một Kiếm đơn giản mà hiệu quả, mang theo Kiếm khí khắc chế các loại lực lượng lao vọt mà ra, muốn chém nát Tôn Lực.

“Ăn Manh Manh một quyền!”
Đình Manh Manh sắc mặt nhỏ nhắn trướng đến phồng lên, dồn lực vào một cánh tay hung hăng đấm thẳng.

RỐNG…
Nghịch Sinh Pháp Thân gầm lên một tiếng, theo động tác của Đình Manh Manh nó tung ra một đấm cự đại của mình, lực lượng đủ sức bài sơn đào hải.

Nếu Lạc Nam là một yêu nghiệt, thì Độc Cô Ngạo Tuyết và Đình Manh Manh cũng là nhân vật tuyệt thế thiên tài.

Kiếm Vực bất kể đối diện với kẻ thù cấp bậc nào đều thể hiện uy năng của nó.

Nghịch Sinh Công là Đế Cấp Công Pháp, Đình Manh Manh hiện đã là Thiên Vương, thống ngự Nghịch Sinh Pháp Thân không vượt cấp chiến được mới là chuyện lạ.

RĂNG RẮC…
Quả nhiên, theo thanh âm vỡ nát vang lên, Tôn Lực mạnh mẽ đến mấy vẫn không ngăn nổi Kiếm Vực kết hợp Nghịch Sinh Pháp Thân bá đạo.

Theo sự phá toái của nó, tên Tôn giả liên tục bị hai loại công kích đẩy lùi trên thiên không, máu tươi cuồng phún.

“Giết!”
Độc Cô Ngạo Tuyết với Đình Manh Manh thừa thắng xông lên.


Ở phía bên kia, số phận của tên Tôn giả còn lại càng là thảm không tả nổi…
Đứng trước Đế Cấp Vũ Khí Ngân Thương trong tay Âu Dương Thương Lan, kết hợp Thương Vực mạnh mẽ, mỗi một cú đâm thương sử dụng lực lượng mạnh nhất của một vị Thể Vương.

Hồn Kỹ mạnh mẽ còn nhiều lần tập kích…
Âu Dương Thương Lan thể hiện ra một mặt bá đạo của mình, Tiên, Thể và Hồn phối hợp một cách hoàn mỹ, lại thêm Ngân Thương trong tay, quả thật là ác mộng đối với kẻ nào chiến đấu cùng nàng.


Lạc Nam giải trừ Vạn Thú Tiên Ma Biến trở lại hình người, chứng kiến ba vị Đảo Chủ đại triển thần uy mà âm thầm kính nể.

“Xem ra hai tên Tôn giả không quá đáng lo ngại!”
Ngay khi Lạc Nam tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, bên ngoài tinh không…Chấp Pháp Săn Ma bất chợt nở nụ cười dữ tợn sau lớp mặt nạ, lẩm bẩm một tiếng:
“Bạo!”
“Không xong!” Vốn đang chiến đấu, sắc mặt ba vị đảo chủ cấp tốc đại biến.

Chỉ thấy hai tên Tôn giả đột ngột tụ lực vào trong Đan Điền, thân thể phình to lên như bom nguyên tử.

“Bọn hắn muốn tự bạo!” Âu Dương Thương Lan ánh mắt nghiêm nghị.

“Chúng ta không thể ngăn cản!” Độc Cô Ngạo Tuyết hít sâu một hơi.

Hai tên Tôn giả thực lực vẫn còn, rõ ràng có thể chống đỡ thậm chí đào tẩu khỏi tay các nàng, nhưng bọn hắn lại quyết định tự bạo.

Tôn giả muốn tự bạo, dù các nàng mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng thể ngăn cản.

“Mau trốn!” Vô số tu sĩ đang quan chiến hoảng sợ nước tiểu, cả đám nhao nhao bỏ chạy tứ tán, thậm chí vì để bản thân an toàn…lao ra khỏi phạm vi Hải Vực Tinh.

“Khốn kiếp!” Lạc Nam sắc mặt khó coi gầm lên một tiếng.

Ở tình huống bình thường, nếu hai tên Tôn giả tự bạo…Âu Dương Thương Lan tam nữ có thể xé không chạy trốn để bảo toàn tính mạng.

Nhưng lúc này đây, chiến trường là không trung Bồng Lai Tiên Đảo, một khi các nàng bỏ chạy…Bồng Lai Tiên Đảo khó tránh khỏi hủy diệt.

Bồng Lai Ngũ Tiên cùng với các nữ đệ tử bên trong Gia Tốc Trận trôi qua nhanh chóng, không cảm ứng được tình cảnh bên ngoài, vẫn đang chăm chú bế quan…
“Thục Phi ra tay!” Lạc Nam quyết đoán quát lên.

Mọi chuyện đã đến nước này, còn bảo trì bí mật Tiên Tôn cái rắm…
Đánh nhau với Tôn giả thời gian dài mà Cổ Việt Tộc vẫn chưa xuất hiện, điều đó chứng minh Hải Vực Tinh đã là Tôn giới, Thục Phi tiếp tục ẩn giấu không còn ý nghĩa nữa rồi.

“Bảo vệ toàn Đảo!”
Thục Phi nghiêm nghị gật đầu, thân thể cấp tốc xuất hiện giữa thiên không.

“Vô Lượng Thuẫn!”
Tôn lực cuồn cuộn dâng trào, Thục Phi không hề giữ lại chút nào thi triển Vô Lượng Thuẫn một cách toàn lực.

Vô Lượng Tiên Băng, Thất Thải Huyền Băng, Tinh Không Thủy, Niết Bàn Linh Thủy…
Bốn loại Dị Thuộc Tính cấp tốc ngưng tụ thành vô số tấm Thuẫn phô thiên cái địa, tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau, như thập diện mai phục hình thành một cái phòng kín nhốt lấy hai tên Tôn giả vào bên trong.

Hiển nhiên, Thục Phi muốn lấy sức một người phòng thủ trước hai vụ tự bạo…
“Mộc Thần Tướng ra!”
Lạc Nam gầm một tiếng, Mộc Thần Tướng với trạng thái vững chắc nhất của mình xuất hiện bên ngoài các lớp Vô Lượng Thuẫn, gia tăng thêm một lớp phòng ngự.

“Để Manh Manh hỗ trợ!” Đình Manh Manh không cam lòng yếu kém điều khiển Nghịch Sinh Pháp Thân tiến đến, vòng tay đứng đối diện Mộc Thần Tướng.

Hai thân ảnh khổng lồ ôm siết lấy căn phòng kín do Vô Lượng Thuẫn tạo thành, bên trong chính là hai quả bom đang kích nổ.

“Đi!”
Âu Dương Thương Lan và Độc Cô Ngạo Tuyết nhân lúc đó đã trở về Bồng Lai Tiên Đảo, ý niệm vừa động.

Bồng Lai Tiên Đảo nhanh chóng trồi lên mặt biển, lấy tốc độ khủng bố lướt đi…muốn di chuyển càng xa càng tốt.

Lạc Nam nhịp tim gia tốc hết sức lợi hại, lần đầu đối mặt cùng lúc hai tên Tôn giả tự bạo khiến hắn cảm giác áp lực như núi.

Chỉ cần tình huống diễn ra nguy hiểm, hắn sẽ không chút do dự đem Bồng Lai thu vào Linh Giới Châu, dù cho các bí mật phải bại lộ.

BÙM BÙM…
Rốt cuộc, bên trong tầng tầng lớp lớp Vô Lượng Thuẫn, vô tận thanh âm lan tràn khắp tinh không.

Hải Vực Tinh rung lên dữ dội, lấy phạm vi căn phòng do Vô Lượng Thuẫn ngưng tụ…vô số vết nứt không gian như mạn nhện lan tràn khắp bốn phương tám hướng.

RĂNG RẮC…
Từng cái Vô Lượng Thuẫn bắt đầu rạn nứt, vụ nổ vẫn đang tàn sát bừa bãi ở bên trong…
“PHỐC!”
Thục Phi miệng phun máu tươi, cắn chặt răng ngọc đứng ở bên ngoài, điều động gần như toàn bộ Tôn Lực của mình tiến hành phòng ngự, cố gắng không để uy lực vụ nổ tác động ra bên ngoài.

RĂNG RẮC…
Vô Lượng Thuẫn băng liệt ngày một nhiều hơn…
ẦM ẦM ẦM…
Vài cột năng lượng hủy diệt xuyên thấu qua khe hở…
“RỐNG!”
Mộc Thần Tướng gầm lên một tiếng, thân thể khổng lồ vác hai tấm thuẫn nhanh chóng ngăn chặn.

Một bên khác, Nghịch Sinh Pháp Thân không cam lòng yếu kém, đem thân thể khổng lồ của mình xem như lá chắn, đón nhận lấy lực lượng đang rò rỉ ra.

ẦM ẦM ẦM…
Thân thể khổng lồ của hai bọn chúng liên tục bị đẩy lùi giữa hư không…
“Toàn lực phòng thủ!”
Thục Phi cắn chặt răng ngọc, một giọt tiên huyết phun ra hòa vào tầng tầng lớp lớp Vô Lượng Thuẫn còn sót lại, gia cố chúng nó.

Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy…
Mộc Thần Tướng cùng Nghịch Sinh Pháp Thân ảm đạm phai mờ…
Cuối cùng, Nghịch Sinh Pháp Thân tiêu tán giữa thiên địa, Đình Manh Manh khóe môi rỉ máu, ngồi bệch giữa mặt biển…
Mộc Thần Tướng gầm lên một tiếng không cam lòng, cũng hóa thành hư vô.

Không biết qua bao lâu sau, khi toàn bộ Vô Lượng Thuẫn sụp đổ…uy lực của vụ tự bạo cũng trở nên phai nhạt.

“Phốc!”
Thục Phi lại một lần nữa phun máu, khóe môi tái nhợt nhẹ nhàng cong lên: “Thành công rồi?”
Căn phòng tản đi, chỉ thấy bên trong lúc này chỉ là không gian vỡ nát màu đen kịch, hoàn toàn chẳng còn một chút cặn bã nào tồn tại.

Lấy nó làm trung tâm, vô số vết nứt như mạn nhện lan tràn khắp Hải Vực Tinh…
Muốn khôi phục lại như cũ chẳng biết phải chờ đợi ngày tháng năm nào.

Bất quá, xem như thoát nạn…
Hai tên Tôn giả đã chết, nguy cơ của Hải Vực Tinh được giải trừ rồi!
Bên trên Bồng Lai Tiên Đảo, Lạc Nam với Âu Dương Thương Lan và Độc Cô Ngạo Tuyết nhẹ nhàng thở ra một hơi…
“Để ta đi đón Tiên Sứ và Nhị Đảo Chủ!”
Lạc Nam thả người bay lên, muốn đem Thục Phi với Đình Manh Manh mang về…các nàng đã cố gắng hết sức rồi.

Nhưng mà, ở trong tình cảnh này, dị biến đột ngột nảy sinh.

Một thân ảnh lôi thôi lếch thếch chẳng biết từ đâu bất chợt quỷ dị xuất hiện, trên mặt treo lấy tàn nhẫn vặn vẹo, Tôn Lực hùng hậu so với hai tên Tôn giả vừa rồi còn khủng bố hơn, hai tay của hắn bắt đầu ngưng tụ thành hai chưởng hung hăng hướng Thục Phi với Đình Manh Manh nện xuống.

Là Đại Tôn!
Uy thế không cách nào để hình dung…Hải Vực Tinh vì đó chấn động.

“Haha, kết cục vui!” Chấp Pháp Săn Ma chờ đợi khoảnh khắc này, vỗ tay cười khoái trá, ánh mắt hưng phấn quan sát diễn biến tiếp theo.

“KHÔNG!” Lạc Nam tê tâm liệt phế rống lên.

Thục Phi với Đình Manh Manh vốn đang suy yếu làm sao lường trước một màn này?
Đại Tôn ẩn nấp từ lâu đột nhiên tập kích, các nàng dù phát hiện cũng không kịp xé rách không gian né tránh nữa rồi.

“Đừng mà…!!” Độc Cô Ngạo Tuyết với Âu Dương Thương Lan thân thể phát rung, như điên dạy xé không lao đến.

Dù với tâm cảnh của các nàng, cũng tuyệt không muốn một màn tiếp theo phát sinh…
Đáng tiếc, đã muộn…
“Vạn Cổ Bất Hủ Thân!”
Lạc Nam gầm lên vang dội, Bất Hủ Kinh Văn đã bao trùm khắp toàn thân…
Hắn muốn dùng chính cơ thể của mình để ngăn cản một kích.

Nhưng mà…chỉ có thể cứu được một người trong hai người…
Bởi vì, Đại Tôn một lúc ra tay…chính là hai chưởng.

Đình Manh Manh nhắm chặt lại hai mắt, khóe môi mỉm cười hài lòng…
Mà Thục Phi lại là khinh thường liếc nhìn công kích của tên Đại Tôn, lý trí và sự thông minh của một nữ nhân thành thục khiến nàng không thể quên con bài tẩy của mình.

Ý niệm vừa động, thân thể của Thục Phi đã biến mất tại chỗ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Tiến vào Cung Đình Thụ trong qua Lệnh Bài truyền tống về Cung Điện của riêng nàng.

Lạc Nam dường như cùng nàng tâm hữu linh tê, hắn đã sớm hướng về vị trí của Đình Manh Manh lao vọt.

Ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng vào lòng, đưa lưng ra đón đỡ.

ĐÙNG!
Một chưởng nện xuống, Lạc Nam như một phả đạn pháo bị đánh thẳng vào trong biển, vụ nổ tạo nên từng đợt sóng thần, không gian hải dương tan thành từng mãnh…
Kinh Văn Bất Hủ vẫn lập lòe ánh sáng, Lạc Nam gắt gao ôm chặt cơ thể Đình Manh Manh, không để nàng chịu bất kỳ tổn thương nào…
Đình Manh Manh mở ánh mắt tròn xoe ngập nước nhìn lấy dung mạo phủ đầy hình xăm của Tiểu Yên, ánh mắt hiện lên sự hạnh phúc và an bình, sau đó vì quá mệt mỏi mà thiếp đi trong lòng hắn…
Lạc Nam mỉm cười vuốt ve gò má nàng, sau đó chậm rãi ôm Đình Manh Manh trồi lên mặt biển…
Âu Dương Thương Lan cùng Độc Cô Ngạo Tuyết nhanh chóng sóng vai, một trái một phải bên cạnh Lạc Nam…
Mà gương mặt của hắn lúc này đã toàn diện hóa thành sương lạnh…
Phẫn nộ!

Chúc mọi người đọc vui vẻ.

!
Bác nào có lòng ủng hộ e lấy động lực thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ.

(Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui