Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


Cưỡi trên lưng Tiểu Tinh ngự trên không trung, Đế Diễm bao trùm toàn thân, Lạc Nam kích hoạt Nhìn Xuyên Yếu Điểm kết hợp Thấu Thị Vạn Lý, ngay cả Xích Nha Hắc Ám cũng được thả ra với số lượng hàng ngàn con phân tán khắp vùng…
Với hiệu sức làm việc như vậy, rất nhanh hắn đã phát hiện kẻ đầu sỏ đứng sau màn đang thao túng khống chế đám tu sĩ.

“Chính là nơi này!”
Lạc Nam ánh mắt khóa chặt một vùng đất, nơi có vô số sợi dây leo phủ đầy gai nhọn và từng đóa hoa rạng rỡ lộng lẫy bao trùm, cực kỳ xinh đẹp…
Nhưng chính là những đóa hoa rạng rỡ kia lại liên tục phát tán sương mù dày đặc ẩn chứa độc tốc mạnh mẽ, sẳn sàng tê liệt cả Tiên Tôn nếu bất cẩn.

Mà những sợi dây leo kia lại phát tán những sợi dây trong suốt giống nguyên lý điều khiển rối, chúng nó cắm thẳng vào linh hồn của đám nạn nhân kia, đem quyền khống chế cơ thể tước đoạt.

“Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng! không ngờ loại thực vật đã thất truyền từ thời thượng cổ lại xuất hiện ở đây, quả nhiên là Loạn Cổ Chiến Trường!” Lạc Nam lập tức nhận ra lai lịch của loài thực vật trước mắt.

Bên trong Đan Đế Chân Giải có ghi chép lại, Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng là loài hoa xinh đẹp nhưng cũng nguy hiểm bậc nhất trong giới thực vật.

Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng là một cơ thể mẹ hình dạng như bụi hoa lẫn trốn dưới lòng đất, có bề ngoài xinh đẹp mỹ lệ nhưng vô cùng nguy hiểm.

Nếu đủ điều kiện phát triển, từ một cơ thể mẹ có thể sản sinh ra một vùng rừng rậm với vô số cây con.

Những bông hoa lộng lẫy kia có tác dụng làm nạn nhân trúng độc và tê liệt toàn thân trong thời gian ngắn, nhân cơ hội đó dây leo của Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng sẽ dễ dàng xuyên thấu cơ thể và cắm sâu vào trong linh hồn của nạn nhân, cướp mất quyền điều khiển cơ thể của bọn hắn.

Muốn tiêu diệt Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng một cách triệt để, ngươi chỉ có cách tìm ra cơ thể mẹ đã lẫn trốn kỹ càng và đem diệt sát, bằng không một khi cơ thể mẹ vẫn còn nó chính là bất tử.

Vừa độc, vừa hiểm…lại vừa sống dai…vô cùng nguy hiểm.

Tại thời đại thượng cổ, Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng một khi đạt đến Yêu Đế cấp bậc chính là ác mộng của rất nhiều tu sĩ đồng cấp.

Mặc dù gốc Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng ở Loạn Cổ Chiến Trường này chỉ là Yêu Tôn, nhưng độ nguy hiểm của nó cũng đã đủ biến nơi này trở thành hiểm địa đối với Tiên Tôn bình thường rồi.

Bất quá không may cho nó gặp phải Lạc Nam…
Lạc Nam sở hữu Đế Diễm khắc chế độc tố của nó, lại có biện pháp dò tìm hiệu quả, rất nhanh đã phát hiện cơ thể mẹ của nó.

Có thể nói, hắn là khắc tinh của Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng.

XOẸT XOẸT XOẸT…
Như nhận thấy mình bị phát hiện, vô số nhánh dây leo phủ đầy gai nhọn lao vọt đến Lạc Nam, các đóa hoa cùng lúc nở rộ, độc tố gia tăng đến cực điểm bắn về phía hắn.

“Vô ích!”
Lạc Nam cười nhạt, Đế Diễm bao trùm lấy hắn và Tiểu Tinh, dù là dây leo hay độc tố gặp phải Đế Diễm cũng phải co rụt trở lại.

“Tiểu Tinh, đào nó lên!” Lạc Nam cười nói.

“RỐNG!”
Tiểu Tinh ngửa đầu gào một tiếng, toàn thân đã biến dị thành Thổ Thuộc Tính, vô số khối đất như thiết thạch bao phủ, tứ chi trở nên tráng kiện như cột chống trời.

GÀO!
Nó há mồm phun ra một đạo âm ba xuống mặt đất…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong khoảnh khắc, mặt đất như bị Tiểu Tinh tác động ầm ầm trồi lên, một bụi hoa bị ép đến hoảng hốt lao vọt ra, toàn bộ dây leo và hoa đẹp thu hồi lại vào người, điên cuồng hướng về một phương bỏ trốn…
“Đừng để nó trốn! đó chính là bảo bối!”
Lạc Nam nhếch miệng cười một tiếng, không ngờ vừa tiến vào Loạn Cổ Chiến Trường đã thu hoạch được thứ tốt như vậy.

Trong mắt người khác Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng có thể là tồn tại nguy hiểm khó dây vào, nhưng ở trong mắt Lạc Nam nó chính là bảo vật vô giá.

Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng đã tu đến Yêu Tôn, thực lực không tệ chút nào…kết hợp thêm khả năng quỷ dị của nó, nếu dùng để làm nhân viên bảo vệ của Làng Nhất Thế, dưới Tiên Đế ai có thể xâm nhập?
Trừ khi có kẻ sở hữu ngọn lửa mạnh như Đế Diễm, mới có thể khắc chế được nó mà thôi.

Chưa kể nếu đem nó bồi dưỡng đến Yêu Đế, chỉ sợ dù là Tiên Đế cũng khó vào làng nếu chưa được cho phép, không cần phí sức kích hoạt Hoàng Đạo Cấm Thiên Trận.

Không sai, Lạc Nam muốn bắt Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng để làm vật thủ hộ Làng Nhất Thế.

Tại thời thượng cổ, một số ít thế lực cường đại cũng nuôi dưỡng Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng làm hàng rào hộ tông, vô cùng khả dụng.

XOẸT!
Tiểu Tinh hóa thành cuồng phong gào thét truy kích, tốc độ không phải Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng có thể so sánh…
Chỉ thoáng chốc, thân ảnh bụi hoa rạng rỡ đã cận kề…
“Chạy đi đâu?”
Lạc Nam cười nhạt một tiếng, Đế Diễm ầm ầm bao phủ cánh tay, một cái Phật Nộ Hàng Ma Quyền từ trên không trung nện xuống.

“Ngươi đáng chết!” Một tiếng thánh thót giận dữ quát lên, Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng làm ra phản ứng chống lại.

Chỉ thấy vô số nhánh dây leo kết tụ thành một tấm chắn khổng lồ hướng lên đỉnh đầu.

Phật Nộ Hàng Ma Quyền đánh xuống trúng vào tấm chắn.

BÙM…
Tấm chắn bị nghiền nát đến mức nổ tung, Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng cũng không ngoài dự kiến, nó chỉ muốn nhân cơ hội thoát thân mà thôi.

Trong ánh mắt kinh dị của Lạc Nam, Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng bỗng nhiên phân tách thành vài chục cái ảo ảnh chạy đi khắp hướng…
“Lại còn biết dùng ảo ảnh phân thân? Không tồi chút nào…” Lạc Nam cười tủm tỉm.

Những thứ vừa kể trên chỉ là thiên phú vốn có của Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng, bản thân nó trong thời gian tồn tại có tu luyện thêm công pháp hay vũ kỹ nào khác cũng là điều bình thường.

KENG KENG KENG KENG…
109 thanh Vũ Hoàng Kiếm đột nhiên uốn lượn trên bầu trời, mỗi một thanh đều là Đế Diễm cuồn cuộn thiêu đốt, hướng về toàn bộ Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng trong tầm mắt truy kích mà theo.

“Làm sao có thể?”
Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng sợ hãi hét ầm lên, vô số ảo ảnh nhanh chóng bị Vũ Hoàng Kiếm phá hủy, bản thể của nó lại một lần nữa xuất hiện.

“Ai bảo ngươi dám chủ động công kích ta? Mau mau nhận chủ còn có cơ hội giữ mạng!” Lạc Nam cười nhạt nói.

RỐNG!
Tiểu Tinh hung hăng hóa thành Lôi Đình, ngửa đầu bắn thẳng về Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng một tia Thất Sắc Lôi Kiếp mang tính hủy diệt.

“Đáng ghét!” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng sắc mặt tái nhợt, lại phải chui xuống dưới lòng đất.

Nó vốn không tinh thông cận chiến, sở trường là ẩn núp sau màn giở trò tác oai tác oái mà thôi.

Đối diện với Lạc Nam và Tiểu Tinh, thật sự quá khó cho nó.

“Hừ, rượu mời không uống thích uống rượu phạt?” Lạc Nam cười lạnh một tiếng, Định Hồn triển khai.

“Hự!”
Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng thân thể khựng lại, Thất Sắc Lôi Kiếp bắn thẳng vào người.

“Phốc!”
Một vũng máu phun ra, Lạc Nam kỵ trên lưng Tiểu Tinh hạ xuống bên cạnh nó.

Tiểu Tinh vẫn còn là Thiên Yêu Vương, mặc dù công kích mạnh mẽ nhưng chưa đủ giết Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng.

Lạc Nam muốn thu phục nó chứ không phải giết chết, bằng không hắn đã sớm dùng Bá Lực kết liễu rồi, đâu cần dây dưa dài dòng như vậy.

Đúng lúc này, trước mắt có ánh sáng lóe lên…
Theo sau đó, tròng mắt Lạc Nam hơi híp lại…
Chỉ thấy một vị tuyệt đại mỹ nhân với mái tóc sặc sở đủ loại màu sắc rủ xuống thân thể, toàn bộ trần truồng, đôi chân thon dài thẳng tắp không chút tì vết, vòng eo uyển chuyển không xương như rắn nước, bộ ngự bạo mãn vểnh cao với hai núm hồng kiều diễm, ngũ quan vậy mà đẹp theo nét tây phương tràn đầy dã tính khó thuần, môi mộng như hồng bảo thạch, mũi cao mắt xanh, bờ mi quyến rũ.

Không chỗ nào không đẹp…
“Vị cường giả này…đừng có khi dễ thiếp thân nữa có được hay không?”
Mỹ nhân phương tây hết sức ỏn ẻn phả ra từng hơi thở thơm tho, ánh mắt câu hồn đoạt phách nhìn thẳng về Lạc Nam, bên trong có trái tim hồng phấn nhẹ nhàng chuyển động.

Ôn Hồn Liên trong đan điền Lạc Nam chậm rãi xoay tròn…
“Thiếp thân rất ngưỡng mộ cường giả nha!” Mỹ nhân phương tây vươn ra đều lưỡi liếm nhẹ bờ môi, thân thể trần truống gần như dán lên người hắn, vô số nhánh dây leo đầy kịch độc từ sau lưng nàng duỗi ra nhẹ nhàng quấn lấy Lạc Nam.

Trong mắt mỹ nhân hiện lên một tia đắc thắng.

BỐP!
Có âm thanh chát chúa vang lên, bờ mông trở nên đau rát khiến mỹ nhân giật bắn mình, ánh mắt hoảng sợ nói:
“Làm sao ngươi có thể?”
“Mị thuật không tồi, bất quá còn kém nữ nhân của ta không ít!” Lạc Nam diện mạo bình tình cười, bàn tay lại đét thêm vài cái thật mạnh ở mông nàng khiến mỹ nhân vừa sự vừa giận.

“Ngươi muốn chết!” Mỹ nhân nổi giận, một lần nữa biến thành Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng, vô số bông hoa bén nhọn cắt về phía Lạc Nam.

Hiển nhiên mỹ nhân phương tây vừa rồi chính là do Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng biến thành, nó đã là Yêu Tôn đương nhiên có khả năng hóa hình, còn muốn dùng Mị Thuật mê hoặc Lạc Nam.

Đáng tiếc mị thuật của nó là hàng không đủ chất lượng, thua xa mị thuật của Tô Mị hay Hồ Khinh Vũ.

“Đừng có tự tìm đường chết!” Lạc Nam lắc đầu, Bá Lực chậm rãi xoay tròn trên tay.

“Cái này…” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng rùng mình, biến thành mỹ nữ sắc mặt đáng thương, ánh mắt sợ hãi nhìn Bá Lực.

Bản năng và kiến thức cho nàng biết, loại lực lượng kia có thể dễ dàng khiến mình thành hư vô.

“Thế nào? muốn tự mình nhận chủ hay bị ta cưỡng ép nhận chủ?” Lạc Nam nâng cái cằm trơn bóng của Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng lên cười tủm tỉm.

“Ngươi…ngươi muốn thu phục ta?” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng làm ra bộ dáng đáng thương nói.

“Không sai! Sủng vật vừa xinh đẹp vừa lợi hại như vậy sao có thể bỏ qua?” Lạc Nam nhếch miệng.

“Ai là sủng vật? Ngươi có biết ta là ai không hả?” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng sát khí dâng trào nói.

“Không biết!” Lạc Nam tùy tiện nói.

“Mẫu thân ta năm xưa chính là Yêu Đế ngươi có biết không?” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng đầy tự ngạo nói ra:
“Xét về thân phận, ta chính là một Đế Nữ!”
Lạc Nam âm thầm gật đầu, xem ra Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng trước mắt là một nhánh cây con may mắn sót lại của một vị Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng đạt đến Yêu Đế thời thượng cổ.

Sau nhiều năm tu luyện trong Loạn Cổ Chiến Trường, cây con cũng phát triển thành Yêu Tôn, trở thành một thế hệ Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng hoàn chỉnh khác.

Nghĩ đến đây hắn cười nhạt nói: “Đáng tiếc dù là mẫu thân của ngươi cũng vẫn lạc ở trong đại chiến, một bụi hoa như ngươi làm nên trò trống gì?”
“Thì đã sao? ta có tôn nghiêm của riêng mình, dù chết cũng không bị ngươi thu phục!” Bị Lạc Nam nói trúng hoàn cảnh, Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng sắc mặt trở nên lạnh lẽo.

“Tôn nghiêm?” Lạc Nam chế nhạo: “Tôn nghiêm của ngươi có cái rắm để dùng!”
“Ngươi…” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng hận không thể lao lên cắn hắn.

“Tôn nghiêm không phải dùng miệng để nói là có, có thực lực mới có được tôn nghiêm! Ngươi bị ta đánh bại đừng có nói tôn nghiêm với ta!” Lạc Nam bình thản nói:
“So với việc có thể trở nên mạnh mẽ, thậm chí mạnh hơn thời kỳ đỉnh cao của mẫu thân ngươi, tôn nghiêm còn quan trọng không?”
“Ngươi vừa nói gì?” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng ánh mắt trở nên lấp lóe.

“Theo làm sủng vật của ta, ta sẽ giúp ngươi so với mẹ ngươi năm xưa càng mạnh, tôn nghiêm sẽ tự sinh ra mà không cần nói miệng!” Lạc Nam sắc mặt tự tin nói.

“Mặc dù ngươi thật sự là yêu nghiệt lợi hại, nhưng một Tiên Vương muốn giúp ta so với Yêu Đế còn mạnh hơn, không cảm thấy buồn cười sao?” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng chế nhạo, cho rằng Lạc Nam chỉ biết khoác lác.

“Tử Giới!” Lạc Nam chỉ chậm rãi nói một tiếng.

Trong khoảnh khắc, Tỏa Thiên Hắc Ám bao trùm lấy hắn và Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng…
“Ngươi muốn làm gì?” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng có chút đề phòng nói.

Đáp lại nàng, chỉ là một cổ uy thế khủng bố đột ngột bùng phát trên thân Lạc Nam.

“Nghịch Long Chiến Thân – Long Hồn Phụ Thể!”
“Thiên Đế Đệ Tam Biến – Chấp Chưởng Càn Khôn!”
Trong khoảnh khắc, khí thế nghiêng trời lệch đất nảy sinh, Lạc Nam như một vị cái thế quân vương ở trên đỉnh cao ngạo nhìn xuống, ánh mắt hờ hững vô tình, khóa chặt lấy thân thể Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng.

“Làm sao…làm sao có thể?”
Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng trợn mắt há hốc mồm, thân thể rung lên bần bật, một cảm giác hoang đường dâng tràn khắp toàn thân:
“Nghịch Long…Thiên Đế…”
“Làm sao có thể?”
Mặc kệ nàng nghĩ gì, Lạc Nam ánh mắt điềm tĩnh nói chuyện:
“Cho Trẫm quỳ xuống!”
Hai luồng khí thế ép mạnh mà đến, Nghịch Long đã vốn là vua của vạn yêu, càng đừng nói đến Thiên Đế Biến…
“Không…không…” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng tâm trạng như muốn sụp đổ, cơ thể không nghe theo lý trí, toàn thân mềm nhũn ra quỳ rạp xuống bên chân Lạc Nam…
Lạc Nam sắc mặt bình tĩnh, một tay nâng cằm nàng lên:
“Làm sủng vật của trẫm!”
“Vâng…vâng…” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng toàn thân tê dại, trên cái trán bóng bẩy vô thức xuất hiện một cái đồ án…
Chính là khế ước chủ tớ…
Lạc Nam mỉm cười, một giọt máu nhỏ lên trán nàng…
Trong khoảnh khắc, hắn và Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng sinh ra một mối liên hệ vi diệu…
Chỉ cần Lạc Nam muốn, hắn tùy thời có thể giết chết Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng chỉ với một ý niệm, mà nếu hắn chết thì nàng cũng chết theo.

Tử Giới giải trừ, Thiên Đế và Nghịch Long cùng lúc thu lại trong cơ thể…
Nhìn Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, Lạc Nam vươn tay đỡ nàng kéo dậy:
“Một ngày nào đó ngươi sẽ cảm thấy hôm nay là ngày may mắn nhất đời ngươi!”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng hít sâu một hơi, nhìn hắn kiêng kỵ hỏi.

“Phải gọi chủ nhân!” Lạc Nam lại đét vào mông thịt của nàng.

“Chủ…chủ nhân!” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng có chút không quen cất giọng.

“Ta là người có thể đưa ngươi vượt qua đỉnh cao!” Lạc Nam thong dong nói.

“Ta tin tưởng…” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng lẩm bẩm cắn môi đỏ.

Nếu trước đó nàng cảm thấy Lạc Nam là đồ cuồng vọng mất trí, thì khi nhìn thấy Nghịch Long và cả Thiên Đế Biến tồn tại trên người hắn, nàng mới nhận ra mình mới thật sự là ếch ngồi đáy giếng.

Một kẻ như hắn, đủ tư cách nói lời cuồng vọng.

Ở trong truyền thừa ký ức mà mẫu thân nàng để lại có sự tồn tại và thực lực của Thiên Đế với Nghịch Long Đế, đây là hai vị cường giả mà ngay cả mẫu thân cũng phải ngưỡng vọng.

“Tên của ngươi quá dài, sau này gọi tắt là Tiểu Mỹ!” Lạc Nam cười nói.

Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng gọi là Tiểu Mỹ, Lạc Nam cảm thấy mình đặt tên vô cùng ý nghĩa và xúc tích.

“Ta có tên mà!” Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng nủng nịu lườm hắn một cái: “Người ta vốn gọi là Hồn Mỹ Hoa!”
“Hồn Mỹ Hoa?” Lạc Nam chép miệng: “Vẫn là Tiểu Mỹ dễ nghe hơn!”
Hồn Mỹ Hoa tức muốn nổi phổi, cái gì Tiểu Mỹ chứ…nghe quê mùa chết đi được.

“Được rồi…” Lạc Nam ném cho Tiểu Mỹ một bộ y phục, nữ nhân này quá mức mê người, để nàng trần truồng cũng không phải chuyện tốt.

Hồn Mỹ Hoa cũng không khách khí mặc vào, nhìn Lạc Nam hỏi:
“Ngươi vào nơi này là muốn tìm kiếm cơ duyên sao?”
Lạc Nam gật đầu: “Không sai, cần tìm Hỗn Độn Thổ Khí!”
Hồn Mỹ Hoa nghe vậy ánh mắt sáng rực lên, khóe môi đỏ nhẹ nhàng cong lên:
“Vừa vặn ta biết chỗ của nó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui