“A, thật không ?” Vẻ mặt Điền Điền không tin tưởng nói “Nhất định Mộ tổng tài bị ném đá vào đầu rồi, nếu không làm sao lại hơn nửa đêm bắt cóc một cô gái không thân quen để báo thù vì cô gái này đã đánh anh ta một bạt tai chứ ? Anh ta không rảnh rỗi đến như vậy nha, nếu quả thật trả thù một bạt tai kia thì có thể tuỳ tiện gọi một người dưới cấp là được rồi, làm gì phải tự mình ra tay chứ ? Khẳng định là có chuyện gì hay ho bí mật không nói cho tớ biết phải không ?” Điền Điền phân tích trúng tim đen làm cả người Dương Tư Noãn mát lạnh, nha đầu kia thật có tiềm năng làm cảnh sát đi.
“Không có a, cậu không nên suy nghĩ bậy bạ” Tuy ngoài miệng Dương Tư Noãn nói như vậy nhưng khuôn mặt đã đỏ ửng bán rẻ cô rồi.
“A, thật sao ? Vậy cậu đỏ mặt làm gì ?” Con mắt Điền Điền không rời khỏi Dương Tư Noãn “Còn nữa, vì sao điện thoại của cậu lại khoá máy hả ?” “Tớ cũng không biết, đại khái là hết pin, đúng rồi, điện thoại di động của tớ” Dương Tư Noãn nhảy xuống giường vội cầm lấy túi xách.
“Oái, điện thoại di động của tớ ?” Dương Tư Noãn lục tung túi xách, kỳ quái, vật gì khác đều có, nhưng duy chỉ điện thoại di động là không có.
Cô đến đó vốn để xin chữ ký giáo sư Roch, vốn xem như là bảo bối, bây giờ không cần nữa rồi, cô lấy quyển sách ra tiện tay ném lên trên bàn, nhưng nghĩ nghĩ lại cuối cùng vẫn cầm lấy bỏ vào ngăn kéo, trước cất đi đã rồi nói sau.
“Aiz, điện thoại di động của mình” Dương Tư Noãn có chút chán nản thất vọng đặt mông nặng nề ngồi xuống giường, từ tối hôm qua cô về nhà đến giờ túi xách đều không mở ra, cho nên không có khả năng điện thoại để nơi khác trong nhà.
Nếu như cô đoán đúng thì…điện thoại đã rơi trên xe của tên biến thái kia rồi.
“Làm sao vậy ?” Điền Điền phát hiện Dương Tư Noãn khác thường.
Dương Tư Noãn lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nhìn về Điền Điền “Không thấy di động của tớ” Điền Điền cũng có chút sốt ruột “A, có nhớ là đã để quên ở đâu không ?” “Nếu như tớ nhớ không sai thì…chắc là để quên trên xe của anh ta rồi” Vẻ mặt Dương Tư Noãn đau khổ nhớ lại nói “Lúc ấy tớ nói chuyện xong với cậu thì anh ta hét to một tiếng với tớ, làm tay tớ run lên, hình như điện thoại rơi xuống xe lúc đó, sau lại quên nhặt lên” “Cậu á, tớ thật mất mặt” Điền Điền có chút tức giận nói “Lá gan cậu làm bằng gì hả ? Người ta hét một tiếng thôi mà doạ cậu làm rơi luôn điện thoại, cậu thật là” Dương Tư Noãn không phục cãi lại “Này, cậu phải biết rõ chứ, tại lúc ấy tình huống như vậy ai mà không sợ” Giọng điệu Điền Điền nghiêm trọng giáo huấn Dương Tư Noãn “Sợ, tại sao phải sợ ? Nha đầu kia, tớ đã với cậu bao nhiêu lần rồi, có đôi khi phải học lấy nắm bắt cơ hội, nhưng cậu vẫn không nghe lời.
Cậu xem đi, ngày hôm qua có cơ hội tốt như vậy, cũng không biết phát huy sức quyến rũ của mình để bắt anh ta gì cả” “Cậu nói cái gì ? Có người bạn nào như cậu không ? Lại đi dạy tớ mấy thứ bậy bạ kia hả” Dương Tư Noãn bất mãn nói, cái tên biến thái kia ai mà thèm chứ ! Điền Điền liếc mắt, sau đó đến gần cô tiếp tục nói “Tớ thấy cái đầu của cậu cũng chỉ để cho con lừa đá thôi, đối phương là Mộ Minh Hiên đó, là kim cương vương lão ngủ nổi tiếng toàn cầu đó, rất nhiều thiếu nữ xếp hàng chờ anh ta liếc mắt nhìn đó.Cậu tốt số hơn, người ta hôn cậu mà cậu còn đánh người ta, nếu đổi là người khác thì đã cười thầm trong lòng rồi, cảm tạ tổ tiên phù hộ rồi.
Hơn nữa tớ căn cứ vào phân tích chuyện hôm qua, chắc anh ta có cảm tình với cậu, đàn ông ưu tú như vậy, nếu quả thật có thể ở cùng một chỗ với anh ta, thì cậu là cô gái hạnh phúc nhất thế gian này đó” Điền Điền vừa nói xong với Dương Tư Noãn thì Dương Tư Noãn ngẫm nghĩ, con mắt lại toả sáng ánh sao.
“Này, con kia, không phải cậu cũng có cảm tình với anh ta đó chứ ? Vừa mới nói với tớ Lưu Húc nhà cậu tốt này nọ, bây giờ lại nói anh khác tốt cỡ nào a” Dương Tư Noãn nghiêng mắt nhìn lé Điền Điền.
Mộ Minh Hiên có cảm tình với cô ? Chuyện này có thể buồn cười hơn so với chuột yêu mèo, đây đại khái là trò chơi mèo vờn chuột của kẻ có tiền thôi.
Thật nhàm chán, vui vẻ trên niềm đau của người khác, đúng là hèn hạ vô sỉ, biến thái ! “Là tớ phân tích cho cậu nghe, để cho cậu nắm chắc cơ hội tốt này, không phải đang nói tớ, được không ?” Điền Điền nhướn mắt, nói chuyện với nha đầu này sao lại mệt mỏi như vậy chứ.
“Hừ, nghe giọng điệu của cậu thì anh ta giống như báu vật trong kho báu vậy.
Có gì đặc biệt hơn người đâu, không phải chỉ nhiều tiền thôi à, đương nhiên tiền có nhiều mấy đi nữa thì giới hạn trong mấy con số, đời người sống không có mục tiêu, mà đời người sống không có mục tiêu thì khác gì cái xác không hồn đâu chứ ! Cậu như vậy thì sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ, sẽ mất đi rất nhiều niềm vui.
Cái tên không có phẩm chất kia bị các cô gái tôn thờ giống như cậu đó, tớ thấy anh ta là tên lưu manh, sói đói thôi.
Anh ta trong mắt tớ một đồng tiền cũng không đáng” Dương Tư Noãn chỉ vào hai mắt của mình không để ý gì nói, đàn ông như vậy, cô trèo cao không nổi, mà cô cũng không muốn trèo cao, cũng không mơ mộng được trèo cao.
“Trong kho báu ? Người ta so với trong kho báu còn quý giá hơn” Điền Điền vừa nói vừa gõ vào đầu Dương Tư Noãn, tại sao lại không thông suốt như vậy “Cậu, cậu thật là người đầu gỗ.
Trời ạ, tớ thế nào mà có một người bạn như vậy oa” Cô khóc không ra nước mắt.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, đi mua điện thoại với tớ” Dương Tư Noãn kéo kéo Điền Điền, cô cũng không muốn nhớ chuyện không vui ngày hôm qua.
Chuyện gì qua rồi thì thôi, xem như là giấc mơ đi, thả một cái rắm đi, hắc hắc, có chút thô tục a ! “Mua di động ?” Điền Điền nhất thời không có phản ứng.
“Đúng vậy, điện thoại rơi trên xe của tên biến thái kia, tớ không có khả năng đi lấy về, mua cái khác cho rồi” Dương Tư Noãn một bộ không sao cả, cô cũng không muốn gặp lại tên kia, tuy cô không nỡ mất di động của mình, nhưng là, không có cách nha.
“Cậu có nhiều tiền lắm à ? Nhiều tiền quá thì cho tớ bớt đi.
Như thế nào, cậu sợ anh ta à ?” “Không phải sợ, mà là không muốn dẫn đến phiền toái không cần thiết, lỡ người ta không thừa nhận thì làm sao bây giờ ? Coi như xong, mua một cái khác hiện đại hơn một chút, cũng không tốn nhiều tiền đâu” Dương Tư Noãn vừa nói vừa thay quần áo.
Đang lúc Điền Điền muốn nói chuyện thì điện thoại vang lên, đành phải bất đắc dĩ nghe điện thoại.
Dương Tư Noãn đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Điền Điền nghe xong điện thoại thì nghiêng người dựa vào cửa phòng tắm, vẻ mặt vui vẻ nhìn Dương Tư Noãn nói “Nhanh lên, trưa nay có người mời ăn cơm đó” “A, thật không !” Dương Tư Noãn vừa nghe có người mời ăn cơm thì lập tức kích động “Là ai tốt như vậy ?” “Không có tiền đồ, ăn một bữa cơm mà phấn chấn đến như vậy” Điền Điền khinh thường nói “Vương Kiến Khôn mời chúng ta đi Ngọc Bích ăn lẩu” Dương Tư Noãn có chút ngây ngốc nói “Oa, lẩu Ngọc Bích nha, nghe nói hương vị lẩu ở đó mới đúng là hương vị lẩu.
Hì hì, lẩu, món tớ yêu nhất nha” Tuy nhiên bây giờ là Hạ Thiên, có thể cô thích ăn lẩu ở Hạ Thiên, yêu thích cảm giác thoải mái ở đó.
Điền Điền như biết được suy nghĩ của Dương Tư Noãn liền gọi một tiếng “Tư Noãn” “Dạ, gì chứ ?” Dương Tư Noãn mờ mịt nhìn Điền Điền, tại sao con này đột nhiên trở nên sâu sắc như vậy.
Điền Điền thành thật nói “Tớ cảm thấy Vương Kiến Khôn có tâm tư với cậu”.