Dương Tư Noãn nói thẳng “Anh Trần, thật ngại quá, hình như tôi không biết anh” “Hắc, nhưng tôi biết cô cũng không ít đâu đó” Trần Vũ Phàm cũng không để ý đến lời nói của cô, nói tiếp “Tôi biết rõ tối hôm qua cô đến đại học A nghe Roch tọa đàm” Dương Tư Noãn nghe Trần Vũ Phàm lại thân thiết gọi giáo sư Roch là Roch thì đoán chắc hai người này có quan hệ.
“Xin hỏi anh có quen giáo sư Roch sao ?” Bây giờ Dương Tư Noãn không quan tâm làm sao Trần Vũ Phàm biết cô đi nghe tọa đàm của giáo sư Roch, chuyện này cũng không có gì kỳ lại cả, ngày hôm qua nhiều người ngồi trong hội trường như vậy, nói không chừng anh ta lại ngồi bên cạnh cô cũng nên.
“Đó là đương nhiên, không chỉ quen thôi đâu” Trần Vũ Phàm có chút tự hào nói “Ông ấy là bạn tốt của chúng tôi” Dương Tư Noãn không tin hỏi ngược lại “Thật vậy sao ?” “Loại chuyện này có thể nói dối được à ?” Trần Vũ Phàm có chút kỳ quái nhìn Dương Tư Noãn.
Sau khi Dương Tư Noãn xác định quan hệ giữa Trần Vũ Phàm và Roch xong thì ấn tượng về Trần Vũ Phàm lại mất đi ba phần, cô xoay người lại không nhìn Trần Vũ Phàm nữa, lôi tay Điền Điền nói “Điền Điền, chúng ta đi thôi” Điền Điền vẫn đứng bên cạnh lẳng lặng nghe bị Dương Tư Noãn tập kích bất ngờ làm cho phát hoảng.
Điền Điền dùng sức giãy khỏi tay Dương Tư Noãn, thật là, đã có anh đẹp trai tới hỏi thăm, vì sao nói đi là đi vậy chứ.
“Tư Noãn, cậu làm sao vậy ?” Điền Điền kỳ quái nhìn vẻ mặt khó chịu của Dương Tư Noãn, vừa mới nói chuyện phiếm với Trần Vũ Phàm gì đó, giờ thì thế này đây.
Dương Tư Noãn không đầu không đuôi nói lại một câu “Vì anh ta là bạn của giáo sư Roch” Những lời này triệt để làm cho Điền Điền rơi vào mơ màng, không phải là nó luôn sùng bái giáo sư Roch đó sao ? Đêm qua còn ra vẻ mê trai với người ta, tại sao bây giờ đột nhiên lại chán ghét ông ta vậy chứ ? Thì ra Dương Tư Noãn cũng không nói chuyện cô tức giận phẫn uất giáo sư Roch cho Điền Điền biết.
“Vì sao vậy ?” Trần Vũ Phàm và Điền Điền cùng hỏi ra câu này, cái này không giải thích được, là bạn của Roch thì sao chứ ? Chẳng lẽ do mình không xứng với Roch sao ? “Hừ, không vì sao hết” Dương Tư Noãn hừ lạnh một tiếng nói ra, lời nói đêm qua của Mộ Minh Hiên lại vang bên tai cô, thật không ngờ vị giáo sư mình kính trọng lại nói chuyện cay nghiệt như vậy, mà bạn của ông ta khẳng định cũng không khá hơn chút nào.
Ví dụ như cái tên biến thái chết tiệt kia hình như cũng có quen biết với Roch kia đó, cũng như nhau cả thôi, ngưu tầm ngưu mã tầm mã ! Chà chà, nói không chừng Trần Vũ Phàm này cũng quen biết cái tên biến thái chết tiệt kia cũng nên.
Nghĩ tới đây thì Dương Tư Noãn lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trần Vũ Phàm.
Trần Vũ Phàm nhìn vào ánh mắt khinh bỉ của Dương Tư Noãn thì không khỏi sửng sờ, cười khổ nói “Này người đẹp, hình như tôi không làm gì có tội với cô cả, không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi được không ? Tôi sẽ rất khó chịu” Ha ha, Điền Điền bị bộ dạng của Trần Vũ Phàm chọc cho cười, anh ta thật đúng là khôi hài.
Dương Tư Noãn dùng ánh mắt trừng thoáng qua Điền Điền, nha đầu kia thế mà cười được ! Lập tức Điền Điền vội vàng mím môi.
“Hừ, anh không có tội gì cả” Dương Tư Noãn nghiêng người liếc Trần Vũ Phàm “Muốn trách thì trách anh là bạn của Roch” “Roch làm sao vậy ?” Trần Vũ Phàm nghe Dương Tư Noãn nhắc đến Roch nhưng thái độ lại hằn thù rất nhiều, thật là có chút khó hiểu “Tôi nhớ ngày hôm qua cô không ghét Roch đến như vậy, ngược lại có chút sùng bái Roch nha” Mẹ nó, quả nhiên vị giáo sư Roch kia lại đi khắp nơi nói với người khác mình yêu mến sùng bái ông ta, thật là một tên biến thái.
Nghĩ đến đây thì trong mắt Dương Tư Noãn lại cháy lên hai ngọn lửa nhỏ, giọng điệu nói chuyện cũng lạnh lùng vô cùng “Hừ, đó là trước kia mắt bị mù nên không phát hiện ra mặt dối trá chân chính của người đàn ông kia” “A, cái gì ?” Trần Vũ Phàm đã há to miệng không khép lại được nữa rồi, từng chữ nói ra “Cô nói, nói, Roch, dối trá ?” Trần Vũ Phàm quen biết Roch đã nhiều năm, cũng biết cách làm người của Roch, ai cũng biết ông luôn khiêm tốn, hơn nữa trải qua nhiều năm ở chung thì ông cũng đúng là người như vậy.
Hiện tại cô bé này lại nói Roch dối trá, đây là câu chê cười tệ nhất mà anh đã từng nghe qua.
Roch và Mộ Minh Hiên chân trước vừa mới bước ra cửa chính nhà hàng lẩu, bất ngờ nghe được Dương Tư Noãn đang đánh giá ông.
Trên mặt Roch hiện lên một tia kinh ngạc, chưa từng có người phê bình ông như vậy, rốt cuộc hôm nay ông nghe được âm thanh không giống như trước đây.
Mộ Minh Hiên ở sau lưng Roch co quắp khóe miệng lại, cái cô này không nói ra những câu kinh người thì sẽ không sống được à.
“Cô Dương Tư Noãn” Roch gọi lên một tiếng, ông đã nhớ kỹ tên của cô bé có ánh mắt thuần khiết này rồi.
Trần Vũ Phàm xoay người nhìn lại, thì ra Roch và Mộ Minh Hiên cũng đã ra đây rồi, bọn họ gật đầu nhẹ với nhau.
Roch sải bước dài đi qua, rất nhanh đã đứng trước mặt Dương Tư Noãn, trên mặt là thái độ tươi cười ôn hòa, còn dùng ánh mắt rất chân thành nhìn Dương Tư Noãn.
“A ?” Đột nhiên Dương Tư Noãn nghe được giọng nói của Roch, lập tức trong đầu trống rỗng, không dám ngẩng đầu nhìn về chỗ phát ra giọng nói đó, trong lòng cũng đang bi ai mà nghĩ : sẽ không đen đủi như vậy chứ ? Dương Tư Noãn chống lại ánh mắt chân thành của Roch, đột nhiên khi đó không biết vì sao lại không còn hận ông ta như khi nãy nữa, thậm chí cho rằng mình đã vu oan cho ông, lập tức cô đỏ mặt, vội vàng cúi thấp đầu xuống.
“Cô Dương Tư Noãn, tôi có gì không ổn, mời nói cho tôi biết được không ?” Giọng nói ôn hòa của Roch vang lên trên đỉnh đầu Dương Tư Noãn, không có biểu hiện gì là không vui mừng.
Dương Tư Noãn ngẩng đầu, kỳ quái nhìn Roch, trên mặt của ông là thái độ chân thành, không có làm ra vẻ một chút nào cả.
Nếu như không phải tối hôm qua chính tai cô nghe Mộ Minh Hiên nói ra những lời kia, thì cô cũng sẽ không tin người đàn ông chân thành trước mắt này lại là người đàn ông cay nghiệt.
Dương Tư Noãn nhỏ giọng nói “Vừa rồi tôi nói ngài như vậy mà ngài không tức giận sao ?” Roch cười lắc đầu “Vì sao tôi lại muốn tức giận ? Chỉ có thể nghe lời phê bình thì con người mới trở nên vững mạnh” Trên mặt ông lại hiện lên vẻ cô đơn, đây là cô đơn chỉ có ở loại người đang đứng trên đỉnh cao.
Đúng vậy, với thân phận và địa vị của ông như bây giờ thì chỉ nghe được những lời a dua nịnh hót, xung quanh mình đều là một giọng nói hài hòa như nhau.
Điền Điền nhẹ nhàng đẩy Dương Tư Noãn một cái, dùng ánh mắt nói cho cô biết không nên nói lung tung.
“Tôi…” Dương Tư Noãn mạnh dạn mở miệng thì đã bị một giọng nói chán ghét cắt đứt.
“Roch, chúng ta đi thôi” Giọng nói khó chịu của Mộ Minh Hiên vang lên, nói chưa xong mà người đã đi lên trước rồi, bên cạnh còn có Trần Vũ Phàm.
Lúc này Dương Tư Noãn mới biết được thì ra cái tên biến thái chết tiệt kia cũng ở đây, đôi mắt vội vàng nhìn qua hướng khác.
Mẹ nó, tên biến thái chết tiệt, thật sự là âm hồn bất tán, đồng thời trong lòng cũng chứng minh suy đoán của mình : cái tên Trần Vũ Phàm kia cũng một duộc với tên biến thái kia.
Điền Điền nhìn thấy Mộ Minh Hiên cũng xem như không thấy, thật là một người đàn ông làm người ta chán ghét, nếu không có giáo sư Roch ở đây thì cô đã lôi Dương Tư Noãn đi rồi.
“Minh Hiên” Roch nhìn thoáng qua Mộ Minh Hiên rồi nói “Chờ một chút, tôi muốn nghe cô Dương Tư Noãn đây nói xong đã” Dương Tư Noãn đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào cho phải thì đúng lúc nhìn thấy Vương Kiến Khôn đi tới chỗ hai cô, rốt cuộc có thể thoát thân rồi.
Vương Kiến Khôn vừa đi tới cũng cảm giác được không khí có chút ngột ngạt.
Nhìn lại thì hóa ra có mấy người lạ cũng đứng ở đây, a, không phải mấy người này vừa gặp tối hôm qua đây sao ?.